Chương 158: Phiên Ngoại 4 - H (Hiệp 3) - Lật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt 31 năm Lục Úy Lai sống trên đời này, cô có rất ít lần khẩn trương hay vô thố. Ký ức thời thơ ấu sớm đã bị dòng chảy thời gian phai mờ đi không rõ, ngay cả khuôn mặt tươi cười hiền lành của phụ mẫu cũng chậm rãi tan biến thay vào đó là một khoảng trống hỗn loạn, cuối cùng cũng không còn nữa. Nay quanh quẩn ở trong lòng cô, tựa hồ cũng chỉ có Tăng Khả Hận, Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh, những người không cùng huyết thống, so với người nhà chân chính của mình còn muốn thân thuộc hơn. Có một đoạn thời gian rất dài, Lục Úy Lai còn không biết sống mục tiêu của mình rốt cuộc là cái gì. Cho đến khi gặp Tăng Khả Hận, cũng dần dần đi yêu nữ nhân này, cô mới tìm thấy cho mình một phương hướng cùng động lực để tiếp tục đi về phía trước.

Hiện tại, tất cả mọi chuyện đã tan biến, lắng xuống theo cái chết của Phác Quân, điều may mắn nhất là nữ nhân mà cô yêu bằng cả sinh mệnh vẫn còn ở cạnh bên mình.Chăm chú nhìn Tăng Khả Hận trên mặt mang theo mồ hôi, cặp 'phượng nhãn' nhỏ dài híp lại, khóe miệng lộ ra độ cong tuyệt mĩ.

Lục Úy Lai vẫn luôn cảm thấy Tăng Khả Hận cười rộ lên bộ dáng rất đẹp, vẻ đẹp này không chỉ vì diện mạo cùng ngũ quan xinh xắn, nguyên do trong đó còn tản ra khí chất tươi mát.

Có lẽ bất cứ ai nhìn thấy Tăng Khả Hận, từ đầu tiên nghĩ đến hẳn là quyến rũ và dụ hoặc, Lục Úy Lai cũng không ngoại lệ, Tăng Khả Hận chính là cái nữ nhân giơ tay nhấc chân đều mang theo mị hoặc câu dẫn người khác. Nàng cười rộ lên không cho người ta cảm giác ngọt ngào, lại càng không phải như Phác Thái Anh ôn nhu tươi tắn, mà là mang theo vài phần xấu xa, ý vị vụng về.

Rõ ràng là cả hai loại này cũng không tính là khen ngợi, nhưng dùng để hình dung nụ cười tươi của Tăng Khả Hận là quá chuẩn xác. Nàng thích ngủ, thích làm bất cứ điều gì, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, luôn lấy thân thể ra để làm một chút gì đó khiến mình lo lắng, ngẫu nhiên trong lời nói toát ra một hai câu không đứng đắn đến đùa giỡn mình. Nhưng mà, cũng là này nữ nhân, làm cho cô yêu đến muốn ngừng mà không được.Lúc này, người mà cô khát vọng đã lâu nói với mình, muốn mình trở thành nữ nhân của nàng. Lục Úy Lai căn bản không cần tự nghĩ, không chút do dự trả lời nguyện ý. Trên thực tế, cô chờ ngày hôm nay chờ đã lâu lắm rồi. Cô không bận tâm tới Tăng Khả Hận là con của ai, cô chỉ biết là, nữ nhân này là người yêu cô nhất trên đời, vì cô mà trả giá nhiều nhất, ngay cả mạng sống đều có thể không cần đến.

"Tiểu Hận mà ta quen biết, sẽ không tại thời điểm này đi hỏi loại vấn đề như vậy. Ta là nữ nhân của ngươi, vẫn luôn là của ngươi." Lúc Úy Lai nói xong, buông lỏng động tác đẩy ra Tăng Khả Hận, vươn tay đặt lên eo nàng, nhẹ nhàng thong thả vuốt ve. Cô không hy vọng bởi vì chính mình mà khiến Tăng Khả Hận mệt mỏi, dù sao người này mới vừa bị chính mình "yêu" qua hai lần.

"Úy Lai, ngươi thật tốt." Nghe Lục Úy Lai nói, cảm thấy cô vì chính mình thân mật xoa bóp eo, Tăng Khả Hận cười đến càng thêm vui vẻ. Nàng dùng một chống người dậy, tay kia thì chậm rãi nhấc cắm Lục Úy Lai kên, cẩn thận đánh giá nữ nhân dưới thân.Hai người cùng một chỗ nhiều như vậy năm, số lần trên giường đã sớm nhiều đến đếm không rõ ràng. Tăng Khả Hận nằm mơ đều hy vọng nàng có thể giống như bây giờ đặt tại trên người Lục Úy Lai, giữ lấy thân thể của cô, cho cô khoái hoạt. Mà nguyện vọng này, hôm nay rốt cục cũng trở thành sự thật.

Bởi vì những lý do riêng, thân thể Lục Úy Lai sớm đã trở nên mẫn cảm dị thường. Đỉnh núi tuyết kia không tính là đầy đặn nhưng cũng không hề nhỏ ngạo nghễ đứng thẳng lên, bên trên quả cầu trắng nõn được trang trí thêm 'quả mơ hồng'. Giống như một giọt máu tươi rơi trên tuyết, vẻ đẹp thật sự rực rỡ và bắt mắt. Lần đầu tiên trong đời với tư cách làm CÔNG, Tăng Khả Hận có chút khẩn trương, lại thập phần kích động.Nàng cười xấu xa chuẩn bị trêu cợt Lục Úy Lai, thả một nụ hôn nhẹ trên ngực cô, chính là không đυ.ng vào điểm giữa ngạo nghễ đứng thẳng kia. Tay phải di chuyển qua lại giữa hai chân tách ra của Lục Úy Lai, đầu ngón tay chạm nhẹ, mềm mại uyển chuyển. Nàng một đường tùy tiện vẽ vẽ ngón tay trên đùi, lại không chịu chạm vào giữa khối hoa hồng mềm mại đã muốn ướŧ áŧ không chịu nổi kia.

"Tiểu Hận, đừng nháo." Gặp Tăng Khả Hận cố ý trêu chọc mình, Lục Úy Lai đỏ mặt nói. Cô đối với chuyện trên giường không phải dạng người phóng túng, tuy rằng được Tăng Khả Hận yêu như vậy thật khiến con người ta động tâm, lại là vẫn làm cho cô thập phần thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô được Tăng Khả Hận giữ lấy, như thế nào sẽ không khẩn trương đây?

"Úy Lai đừng nóng vội, Tiểu Hận sẽ từ từ tới, đến cuối cùng mới có thể cho ngươi tốt nhất." Thấy Lục Úy Lai bộ dáng quẫn bách, ý cười trên mặt Tăng Khả Hận càng đậm, còn cố ý dùng răng cắn cắn quả hồng phấn quạnh quẻ trước mặt. cảm thấy thân thể Lục Úy Lai bởi vì một cái cắn vừa rồi của mình mà run run lên, Tăng Khả Hận biết, kích thícɧ đến đây là đủ, nếu còn không đến, chỉ sợ người dưới thân thật sự sẽ chờ đến sốt ruột .Cái lưỡi ở thời điểm hoan ái như biến thành một con sói, mềm mại kéo dài như một vũ khí với lực sát thương cao nhất. Hiện tại, Tăng Khả Hận chính là "chủ tễ"* của thứ vũ khí này, là người quyết định quyền sát quyền sinh của Lục Úy Lai. Đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh quả hồng trên đỉnh núi tuyết, lưỡi và tiểu khỏa cứng rắn ma sát lẫn nhau, qua lại siết chặt lẫn nhau như không biết mệt.

*:người chủ thể chi phối, điều khiển

Thân thể rất nóng, trong bụng tích tụ nguồn nhiệt tựa như thực thể, trầm lặng tồn đọng trong đó, thời thời khắc khắc kêu gào như muốn phá thể mà ra. Lục Úy Lai bắt nắm lấy cái gối dưới đầu, mạnh mẽ kìm nén du͙c vọиɠ không để phát ra rêи ɾỉ, lại bị Tăng Khả Hận thình cắn cắn một cái công tới.

"Úy Lai nơi này hảo ngọt." Bởi vì trong miệng còn ngậm viên cầu nhỏ, Tăng Khả Hận giọng nói cũng không được rõ ràng. Dù vậy, Lục Úy Lai vẫn là nghe ra được ý tứ che giấu trong đó. Thấy đối phương không ngừng liếʍ mυ"ŧ ngực mình, còn nói ra những lời ủ rũ như thế. Hai người kết hợp cùng nhau, thân thể sảng khoái cùng sự kết hợp của thính giác, khiến cho bụng sinh ra một trận kịch liệt lại run rẩy, giữa hai chân đúng là ướt đến càng thêm lợi hại .Thân là đương sự, Lục Úy Lai đối biến hóa thân thể của mình sinh ra cảm thấy ngượng ngùng. Nàng cũng biết, tay Tăng Khả Hận loay hoay ở bắp đùi cô cũng đã nhận ra phân ướŧ áŧ kia. Chỉ thấy người kia lại cười cười đưa tay chạm vào nơi nóng bỏng kia, lại đem tay bị dính ướt đưa đến trước mặt mình. Lục Úy Lai nháy mắt cả mặt đỏ như quả cà, như thể dùng kim đâm một chút là có thể chảy máu.

"Úy Úy thật ướt, có phải thực thích ta đối với ngươi như vậy? Thực chờ mong ta giây tiếp theo liền đi vào?"

Nhìn Lục Úy Lai bộ dáng thẹn thùng, Tăng Khả Hận ngược lại càng nổi lên ý tứ muốn trêu chọc. Nàng gợi lên nụ cười xấu xa, nhưng vừa mới nói ra đã cảm thấy lưng tê rần, hiển nhiên là bị cái tên thẹn thùng kia trả đũa.Nhìn nửa đầu trên, Lục Úy Lai dùng hai tay bắt lấy gối đầu không dám nhìn mình, Tăng Khả Hận con ngươi mang theo ý cười bỗng nhiên càng trở nên thâm trầm. Nàng nhắm mắt lại, thả từng nụ hôn nhẹ nhàng lên người Lục Úy Lai. Từ trán đến mũi, rồi lại đến cằm, ngực, sau đó lướt qua vùng bụng bằng phẳng, đi vào vị trí hai người chờ mong đã lâu.

Tuy rằng Lục Úy gấp gáp tới độ biểu hiện ra thập phần ngượng ngùng, nhưng khối thân thể này không thể nghi ngờ là bộ dáng của một nữ nhân thành thục. Trước mắt là khu rừng đen rậm rạp, cùng một bông hoa sắc hồng sớm đã ướt đẫm. Tăng Khả Hận si mê nhìn, khi Lục Úy Lai ngượng ngùng vươn tay muốn ngăn cản, rất nhanh cúi người hôn trụ nơi đó.

Một người có bao nhiêu yêu một người khác, có thật nhiều cách để thể hiện điều đó. Tăng Khả Hận có thể chết vì Lục Úy Lai, càng có thể dùng các biện pháp mang cho Lục Úy Lai khoái hoạt. Nàng yêu Lục Úy Lai, không chỉ là yêu bề ngoài của cô, mà lại càng yêu con người bên trong cô, yêu toàn bộ những gì là của cô.Chính mình vốn là một người không có nhà, càng không có tương lai, nay lại có được một người yêu, một gia đình ấm áp. Tăng Khả Hận cảm thấy, này hết thảy đều nhờ có Lục Úy Lai. Nếu không phải là cô đối với mình không rời không bỏ, vẫn nguyện ý tha thứ sau những gì mình tổn thương cô, hai người cũng sẽ không có cơ hội đi đến hiện tại.

"Tiểu Hận... Đừng... Nơi đó bẩn..." bộ phận mẫn cảm yếu ớt không kịp đề phòng bất ngờ bị Tăng Khả Hận hôn, khóa cảm được đưa đến đỉnh điểm, đồng thời cũng khơi dậy xấu hổ thẹn thùng trong lòng. Lục Úy Lai đau lòng Tăng Khả Hận, cũng không nhẫn tâm để cho đối phương chịu ủy khuất. Nay, nhìn nữ nhân rực rỡ như dương* này hèn mọn nằm úp sấp giữa hai chân vì cô làm loại sự tình này, Lục Úy Lai chỉ cảm thấy thân thể của chính mình bị đầu lưỡi Tăng Khả Hận làm cho tan chảy .

*:mặt trời/ ánh mặt trời

Như là cảm nhận Lục Úy Lai không được tự nhiên, Tăng Khả Hận ngưng lại động tác ở miệng, ngẩng đầu nhìn cô. ở trên cánh môi hồng kia còn vương lại chút chất lỏng trong suốt, dưới ánh sáng đèn lại càng thêm chói lóa. Lục Úy Lai ngượng ngùng, muốn lấy tay thay Tăng Khả Hận lau đi lại thẹn thùng không dám làm. Cuối cùng cũng chỉ có thể phẫn nộ xoay đi, tay lấy gối đầu che lại không dám nhìn.

"Úy Úy hảo đáng yêu.". khó khăn mới nhìn thấy Lục Úy Lai một lần kích độgn vô thố, Tăng Khả Hận nói xong, lại muốn vùi đầu về nơi địa phương kia. Lúc này, Lục Úy Lai vội vàng ngăn lại nàng, đem mặt nàng đưa về trước.

"Tiểu Hận, ngươi có thể dùng tay. Ta... Kỳ thật ta không thực sự thích như vậy." Lục Úy Lai lắp ba lắp bắp nói xong, lập tức khép lại ánh mắt xấu hổ không dám nhìn Tăng Khả Hận. Cho nên, cô cũng không có nhìn thấy tia đau lòng thoáng qua trong mắt nàng.Tăng Khả Hận thông minh như vậy, lại như thế nào sẽ không hiểu suy nghĩ của Lục Úy Lai. Nhưng là, bất luận quá khứ Lục Úy Lai phát sinh chuyện gì, ở trong lòng nàng, nữ nhân này vĩnh viễn là người sạch sẽ nhất, không chỉ là thân thể, còn có trái tim lẫn tâm hồn. Nghĩ như vậy, Tăng Khả Hận cúi đầu hôn trụ Lục Úy Lai, duỗi tay, chậm rãi hướng tới thân thể cô từ từ đẩy vào.

Nơi đó của Lục Úy Lai rất chật hẹp, ngay cả chỉ một ngón giữa cũng thực khó lòng dung hạ. Chỉ mới tiến vào nửa đốt ngón tay, Tăng Khả Hận liền cảm thấy được người dưới thân căng thẳng. Nàng không vội xâm nhập, mà dùng cái lưỡi hôn môi kích thícɧ bên trong khoang miệng Úy Lai, mục đích khiến người kia thả lỏng. Khi hương vị của mình thông qua cánh môi của Tăng Khả Hận tràn ra miệng của hai người, Lục Úy Lai mặt càng đỏ hơn, thân thể cũng không khống chế được mà càng thêm ướŧ áŧ.Khi ngón giữa hoàn toàn tiến vào nơi sâu nhất, Tăng Khả Hận dừng lại đó, dùng ngón giữa từ từ chậm rãi ma sát bốn bức tường. Nàng giống như một hài tử đối với cái mới lạ, lần đầu tiên tiếp xúc đầy tò mò và khát vọng, nhưng nguyên nhân chủ yếu là nàng không muốn làm cho Lục Úy Lai cảm thấy dù là một chút đau đớn.

"Nếu không thoải mái liền nói cho ta biết." Qua hồi lâu, cảm thấy thân thể Lục Úy Lai không còn chặt, Tăng Khả Hận mới bắt đầu tiếp tục động tác. Ngón tay thon dài tinh tế như ngọc cắm sâu vào trong thông đạo chật hẹp, rõ ràng sức mạnh của một ngón tay, kéo lại thần kinh và giác quan của thân thể. Lục Úy Lai cắn chặt môi dưới, trợn mắt nhìn về phía người nằm úp sấp phía trên mình, chính là ngưng chú nhìn mình – Tăng Khả Hận.Trong con ngươi đối phương nhìn đến quá rõ ràng chiếu rọi ra khuôn mặt đỏ bừng của cô, ở dưới thân nàng 'triển chuyển'* kêu gào, kìm lòng không đậu vặn vẹo eo chính mình. Mà mang đến cho cô khoái hoạt, là nữ nhân đã yêu cô hơn mười năm. Các nàng hai người yêu nhau không phải ngoài ý muốn, mà là một điều tất nhiên.Bóng tối gặp bóng tối, không có nghĩa là không có tương lai. Mặc dù chỉ có cực kỳ bé nhỏ ấm áp, các nàng cũng sẽ không chút do dự, hoàn toàn không giữ lại mà cấp cho đối phương. Như Tăng Khả Hận yêu Lục Úy Lai yêu đến hoàn toàn không giữ lại chút gì cho mình, thậm chí đánh đổi cả sinh mệnh. Cũng như Lục Úy Lai yêu Tăng Khả Hận yêu đến dung túng những cái xấu của nàng, thậm chí quên đi thương tổn đối phương gây ra với mình.

Tình yêu của họ thật sự thống khổ nhiều hơn ngọt ngào, nhưng Lục Úy Lai tin tưởng, nàng cùng Tăng Khả Hận, sẽ chỉ ngày càng tốt hơn.

Trong cơ thể tích lũy đến cực hạn cơ hồ như bùng nổ, Lục Úy Lai rốt cục cảm nhận được như thế nào là cảm giác 'cực trí'*. Nàng ôm chặt Tăng Khả Hận, không ngừng kêu tên của nàng, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm cho hai người càng thêm thân mật khăng khít.

*:đạt đến trình độ cao nhất

Nhìn Lục Úy Lai bộ dáng mê ly không khống chế được vô cùng cao hứng, Tăng Khả Hận rút ngón tay ra đặt ở bên giường, đem thân thể mềm nhũn nằm úp sấp trên người Lục Úy Lai. Hai người không ngại đều là mồ hôi thân thể lẫn nhau, cứ như vậy chặt chẽ ôm lấy nhau, cơ hồ có thể nghe được nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực của đối phương.

"Có mệt hay không?" Một lát sau, đợi thân thể dần dần bình tĩnh, Lục Úy Lai vuốt vuốt nhẹ Tăng Khả Hận đang run run hỏi, nhưng trả lời cô cũng chỉ là tiếng cười Tăng Khả Hận.

"Mệt là có chút mệt mỏi, chỉ là... lại ướt rồi." (gì hoài dị mẹ...) Tăng Khả Hận có chút phiền não nói xong, thật giống như đang đòi kẹo mà không được ăn vậy. Nghe được lời của nàng, Lục Úy Lai hơi hơi sửng sốt. Ngay sau đó, đùi của cô đã bị Tăng Khả Hận kẹp lấy, vị trí giữa chân kia cũng ướŧ áŧ trơn trượt vô cùng, giống như miếng 'bọt biển'* đã qua ngâm nước.

*:cái miếng rửa chén ớ

" ân... Thật thoải mái..." Bất chấp ánh mắt kinh ngạc Lục Úy Lai, Tăng Khả Hận nhẹ giọng rêи ɾỉ, dùng bộ phận giữa chân ma sát qua lại trên đùi Lục Úy Lai. Cảm thấy đùi mình đã muốn bị nhiệt lưu trong thân thể Tăng Khả Hận tràn ra thấm ướt một mảnh, cô thế này mới phát hiện, nơi đó đúng là so với thời điểm vừa mới bắt đầu hoan ái còn ướt hơn. Lục Úy Lai kinh ngạc Tăng Khả Hận cư nhiên sẽ mẫn cảm đến như thế, chính là đối với cô mà có thể ướt đến như vậy. Nhưng cô cũng không có quên, Tăng Khả Hận đêm nay đã muốn đến hai lần, nếu lại thêm lần thứ ba, thân thể của nàng...

"Úy Lai, kỳ thật... Ta cũng không mệt lắm. Nó rất đói, cần ngươi tới uy nó ăn no." Tăng Khả Hận nói xong, tiếp tục vặn vẹo thân thể, dùng tư mật chỗ giữa hai chân nàng đi ma sát đùi Lục Úy Lai. Vừa đạt tới cao trào thân thể còn mẫn cảm, nay lại bị Tăng Khả Hận khıêυ khích như thế, Lục Úy Lai cũng có cảm giác. Mắt thấy Tăng Khả Hận bộ dáng nhẫn nhịn, Lục Úy Lai ngồi dậy đem Tăng Khả Hận đặt ở dưới thân, dùng chân tâm chính mình tiếp đó hoa phấn nộn kia của Tăng Khả Hận.Bộ vị mềm mại trắng mịn đồng dạng dán lại với nhau, ở giữa cọ xát mang đến kɧoáı cảʍ không thể tả. Nhìn Lục Úy Lai trên người mình đang vặn vẹo, Tăng Khả Hận ôm lấy cô, đong đưa thắt lưng đã bắt đầu sắp đau đến không chịu nổi cùng phối hợp với tiết tấu của cô. Xem ra, Úy Úy cũng là người vội vàng a.Không quan hệ, đêm nay đi qua, chúng ta còn có thể cùng nhau vượt qua rất nhiều đêm nữa. Úy Lai, ta sẽ dùng ta đời này cùng ngươi, đem toàn bộ ta có được đều cho ngươi.

Truyện của Bạo không lo thiếu H...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro