Chương 47:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47:

Ngải Dĩ Trì cùng Nhan Thu chia tay rất yên bình.

Nàng cho là nàng sẽ rất thống khổ, tựa như kết thúc 7 năm hôn nhân với Thẩm Chiêu Hạ thì phảng phất lấy đi nửa cái mạng của nàng.

Nhưng mà cũng không có, không có biết được phản bội sấm sét giữa trời quang, không có mất đi tình yêu cực kỳ bi thương, ngay cả chán ăn cũng không cảm giác quá nhiều. Lần này chia tay không có muốn nàng nửa cái mạng, thậm chí không để cho nàng khó chịu quá lâu.

Ngải Dĩ Trì biết rằng tất cả những điều này là do mình không yêu Nhan Thu, nàng đã sớm nhận ra rằng mình không yêu Nhan Thu, nhưng nàng ích kỷ, muốn có được cảm giác được quan tâm từ Nhan Thu, cũng muốn dùng Yan Qiu làm vật thí nghiệm để chứng minh mình có thực sự không thể yêu người khác hay không.

Khi Nhan Thu chán nản rời khỏi phòng nhỏ thì Ngải Dĩ Trì thất thần nằm uỵch xuống giường, nghĩ rằng, mình thực sự không thể yêu ai nữa.

Yêu là nỗ lực, cam tâm tình nguyện nỗ lực.

Ngải Dĩ Trì đã từng sẵn sàng làm một người nỗ lực mọi điều, nhưng loại ý định này lại bị đối phương coi như cỏ rác và tùy ý chà đạp.

Ngải Dĩ Trì đã từng cho rằng tình yêu là nguồn tài nguyên có thể liên tục tái tạo và sẽ không bao giờ cạn kiệt. Thì ra tình yêu là một loại năng lực, nếu mất đi thì sẽ mất luôn, không thể tìm lại được.

Ngải Dĩ Trì đã mất khả năng yêu thương, nàng chỉ còn lại bản năng tự vệ.

Cơ chế tự vệ đã hoạt động, nó không quá đau đớn, nhưng nước mắt vẫn chảy dài.

Thật là quá ích kỷ, Ngải Dĩ Trì che đi đôi mắt đẫm lệ, rõ ràng không yêu người ta, nhưng vẫn yêu cầu người ta toàn tâm toàn ý yêu mình.

Điện thoại đúng lúc reo lên, cắt ngang sự hối hận của Ngải Dĩ Trì, cầm lên thì thấy, là Khương Tân Nhiễm.

Ngải Ý Trì không liên lạc với thế giới này không nhiều, người liên hệ với nàng càng ít, cho đến bây giờ chỉ còn lại một người, chỉ có Tân Nhiễm.

Ngải Ý Trì lau nước mắt, thu liễm cảm xúc, hắng giọng một cái, tiếp điện thoại: "Tân Nhiễm, muộn như vậy không ngủ được?"

"Nhớ ngươi chứ sao."

Giọng Khương Tân Nhiễm nghe tâm tình rất tốt, "Biết ngươi sắp thi đại học, áp lực ôn thi rất nặng, đã lâu không dám liên lạc với ngươi. Đêm nay mưa quá lớn, muốn nhắc nhở ngươi một câu, buổi tối khi ngủ nhớ đóng kín cửa ra vào và cửa sổ, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Ngải Dĩ Trì cười, "Thời tiết tháng 5 ở Lâm Uyên thị vào ban đêm nhiệt độ không khí đều hơn 30 độ, ngay cả khi thật mắc mưa, cũng sẽ không bị cảm lạnh."

"Cẩn thận thuyền chạy được vạn năm, ôn tập đến thế nào? Có nắm chắc hay không?"

"Sáu bảy phần mười. Bây giờ không phải như hồi chúng ta thi đại học. Trẻ con đều thông minh. Ta một thí sinh lớn tuổi, còn là bỏ sách vở nhiều năm. Thật là có điểm lo lắng."

Khương Tân Nhiễm biết Ngải Dĩ Trì thận trọng, nàng nói sáu bảy, vậy liền mười phần chắc chín. "Bằng ngươi còn thi không lại đám tiểu thí hài nhi kia? Điều ngươi phải làm bây giờ là bình tĩnh lại, chăm sóc bản thân và ngừng suy nghĩ lung tung là được, lùi lại một bước mà nói, năm nay không được còn có sang năm đâu, tại sao phải hoảng sợ?"

"Được rồi, ta hiểu rồi, Tân Nhiễm, ngươi hiện tại thật sự là lải nhải." Ngải Dĩ Trì nói đùa.

Khương Tân Nhiễm cười mắng: "Quan tâm ngươi nhiều hai câu ngươi liền chê ta càm ràm? Thật là chó cắn Lữ Động Tân, quên đi, ta không cùng ngươi dài dòng. Nhân tiện, cùng bạn gái nhỏ của ngươi thế nào rồi?"

Ngải Dĩ Trì biến sắc, siết chặt điện thoại, một lúc sau mới nói: "Chia tay rồi."

"Chia tay? Xảy ra khi nào?"

"Vừa mới.

". . ."

Khương Tân Nhiễm nhất thời không nói nên lời, nàng nghĩ mình nên nói gì đó an ủi Ngải Dĩ Trì, lại nghĩ nên hỏi một chút Ngải Dĩ Trì vì sao lại chia tay, có phải nàng ta có lỗi với nàng không. Dù sao mình cũng là người thân duy nhất của Ngải Dĩ Trìtrên đời này, nghĩ đi nghĩ lại, sợ càng hỏi Ngải Dĩ Trì càng đau lòng, nên chỉ có thể khô cằn nói ra một câu: "Tiểu Ngải, đừng bởi vì cái này chậm trễ ngươi ôn tập."

"Ta biết." Ngải Dĩ Trì ngược lại ôn nhu an ủi Khương Tân Nhiễm, "Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố thật tốt mình, cũng sẽ vì mình tiền đồ cân nhắc."

Nhắc đến chuyện này, Khương Tân Nhiễm tức giận: "Năm đó ngươi cũng nói như vậy."

"Kia không giống." Ngải Dĩ Trì thở dài: "Năm đó, ta cho là ta có toàn thế giới, hiện tại, ta rõ ràng chính mình chỉ có mình."

"Còn có ta." Khương Tân Nhiễm uốn nắn nàng.

Ngải Dĩ Trì cười: "Đúng, còn có ngươi, cho nên a, vì ngươi, cũng vì chính ta, ta năm nay nhất định phải thi đậu đại học Lâm Uyên."

"Ngươi nghĩ như vậy là được rồi, một mình ngươi có thể sao? Hay là ta chuyển đến ở cùng ngươi vài ngày?"

"Không cần, một người thanh tịnh, ngươi đến đây, ta sẽ không tập trung học được nữa."

Cái này là lấy cớ.

Đây là một cái cớ, Ngải Dĩ Trì biết Khương Tân Nhiễm gần đây đang bận bảo vệ luận văn thạc sĩ của mình, hơn nữa nàng bên kia cũng nhức đầu quá trời. Lại nói, nàng và Cố Nhược ân ân ái ái, mình cũng không thể thật không có nhãn lực mà.

Nông dân tự xây nhà, tường rất mỏng, sau khi đặt điện thoại xuống, Ngải Dĩ Trì loáng thoáng nghe thấy Nhan Thu khóc ở sát vách, lúc này mới nghĩ đến dù chia tay nhưng họ vẫn là hàng xóm của nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không khỏi xấu hổ.

Theo đạo lý, Ngải Dĩ Trì hẳn là tìm một ngôi nhà thích hợp rồi chuyển đi, cách xa Nhan Thu, nhưng điều này hiện tại quá phi thực tế đối với nàng. Còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh, Ngải Dĩ Trì không chịu nổi phiền phức, hơn nữa sau khi trúng tuyển, nàng có thể ở trong ký túc xá của trường, không cần thuê nhà nữa. Đến lúc đó, tự nhiên có thể tránh xa Nhan Thu, không cần phí một lần chuyển đi.

Nhan Thu không cởi mở như Ngải Dĩ Trì, cuộc sống cũng không dễ dàng như Ngải Dĩ Trì. Nàng thực sự thích Ngải Dĩ Trì, đến mức muốn nắm tay nàng và cùng nhau trải qua quãng đời còn lại — mặc dù nàng mới ngoài đôi mươi, vẫn còn quá sớm để nói đến việc này.

Chính là bởi vì thích, cũng càng hiểu Ngải Dĩ Trì là người như thế nào, trong mắt xoa không được hạt cát.

Nhan Thu đã mạo hiểm khiến nàng phải gánh chịu hậu quả, không thể đổ lỗi cho người khác, nên càng đau đớn và hối hận hơn. Chán nản sa sút lên, không thể quản lý tốt sự nghiệp âm nhạc của mình, ngâm mình trong quán bar của Hàn Vi Tử mua say, lúc bất tỉnh nhân sự thì vu vạ chỗ Hàn Vi Tử không đi, tìm một chiếc ghế sô pha thoải mái rồi ngủ một mình qua đêm.

Điều này đã vô tình cứu Ngải Dĩ Trì khỏi sự bối rối khi song phương gặp mặt, nhưng Nhan Thu tạm thời cũng không mặt mũi gặp Ngải Dĩ Trì.

"Ai, ai."

Một ngày nọ, Hàn Vi Tử cuối cùng không đành lòng nhìn thiếu nữ suốt ngày nồng nặc mùi rượu này, bịt mũi, giơ chân, dùng mũi giày cao gót ghét bỏ đá vào người nàng.

"Còn muốn nằm ì chỗ ta bao lâu? Hai ngày này uống rượu ít nhất một trăm vạn a, liền ngươi dạng này lấy gì trả? Bán thân hả?" Nhan Thu mắt điếc tai ngơ, ôm chai rượu lẩm bẩm: "Tiểu Ngải... Tiểu Ngải... Ta sai rồi..."

Hàn Vi Tử nhìn bộ mặt tình thánh của nàng, mắt muốn trợn lên trời: "Bây giờ mới biết mình sai, trước đó sao làm vậy? Ts đã nhắc nhở ngươi chưa? Đã nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần? Chỉ cần ngươi nghe một lần, sớm nói cho ngươi bạn gái cũ của ngươi không phải là cái thứ tốt ... "

Nhan Thu đã say đến nghe không được, trong mơ hồ, nàng chỉ thấy Hàn Vi Tử chia ra thành mười cái, lắc qua lắc lại trước mặt, khiến mũi nàng đau nhức, ôm lấy Hàn Vi Tử bắt đầu tố khổ: "A Tử tỷ, ta xin lỗi Tiểu Ngải, ta rất nhớ Tiểu Ngải..."

Mặc dù Hàn Vi Tử cao 1m75 nhưng cũng không thể chịu được cô gái 1m83 Thái Sơn áp đỉnh. Hàn Vi Tử loạng choạng lùi lại, kéo Nhan Thu ngã vào ghế sô pha.

Nhan Thu lẩm bẩm không nghe rõ nói gì, Hàn Vi Tử ôm vai nàng sững sờ một lúc, thả lỏng cơ thể, thở dài, cụp mắt xuống và hất mái tóc dài rối tung của nàng ra, để lộ khuôn mặt trắng trẻo.

Nhan Thu rất ưa nhìn, nếu không đã không chiếm được cảm tình của nhiều bạn gái cũ như vậy, tất nhiên, một số họ chỉ chỉ là đơn thuần coi trọng tiền của nàng mà thôi.

Hàn Vi Tử giúp nàng vuốt thẳng mái tóc dài, ôn nhu cười nói: "Ta nhớ tới khi đó mỗi ngày đều theo mông của ta khóc nhè, làm sao không để ý cái đã lớn thành một mét tám cự hình thiếu nữ."

Mẹ của Hàn Vi Tử và mẹ của Nhan Thu là khuê mật, cha của họ tình cờ cũng là anh em tốt, nhưng mẹ của Nhan Thu liều sự nghiệp, có Nhan Thu cũng muộn một chút, cho nên Hàn Vi Tử liền lớn hơn Nhan Thu chín tuổi.

Nhan Thu từ nhỏ yêu bám Hàn Vi Tử, hồi bé mỗi khi khóc lên, ai cũng không muốn, liền muốn tỷ tỷ. Khi đó, đứa trẻ này cao không bằng eo của Hàn Vi Tử, khi bị bắt nạt, tìm ba ba cũng vô ích, ba ba chỉ biến lý luận, nên đành phải đi tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể mang nàng đem người đánh trở về. Sau đó, Hàn Vi Tử đi du học, Nhan Thu lại bước vào tuổi dậy thì, hai người dần trở nên xa cách, cho đến khi Hàn Vi Tử mở quán bar này ở Lâm Uyên, Nhan Thu mới có chỗ điểm dừng chân rời xa cha mẹ, mối quan hệ của họ mới lại tiếp tục.

Ngải Dĩ Trì không hiểu rõ Nhan Thu, Hàn Vi Tử lại hiểu. Nhan Thu từ nhỏ đã là một người yếu đuối, lại ái tâm tràn lan, nàng chỉ làm những chuyện như chút phản nghịch, chỉ là để người khác nghĩ rằng nàng không yếu đuối, mà là rất mạnh mẽ. Kỳ thật nàng không chỉ có yếu đuối, còn không có chủ kiến. Xuất thân giàu có, được cha mẹ yêu thương, sau này lại có Hàn Vi Tử, nàng được bảo vệ rất tốt. Nàng không muốn đối mặt nhân gian hiểm ác, nàng cho rằng yêu thương có thể giải quyết được mọi chuyện, còn nếu không giải quyết được, không thể song toàn, thì nàng sẽ bỏ chạy. Trong số những người bạn gái cũ của nàng, không phải không có người yêu nàng thật lòng, mà đều là do nàng trốn tránh mà bị nàng ép đi.

Không ai có thể chịu đựng được một người yêu thiếu quyết đoán và còn không dứt khoát với người yêu cũ, không chỉ Ngải Dĩ Trì, bất kỳ bạn gái cũ nào của Nhan Thu đều không thể.

Việc Nhan Thu và Ngải Dĩ Trì chia tay đã nằm trong dự đoán của Hàn Vi Tử, kết cục như vậy nàng đã chứng kiến qua mấy lần, Nhan Thu mua say nàng cũng chứng kiến qua vài lần, mỗi lần, Hàn Vi Tử đều là người dọn dẹp tàn cuộc.

Hàn Vi Tử giơ tay chạm vào mặt Nhan Thu, sau đó đột nhiên thu tay lại như điện giật, cau mày và nhỏ giọng chửi rủa: "Thật là một kẻ không có đảm đương!"

Nàng quay đi, nhìn xung quanh, phát hiện một người phụ nữ trong ghế dài ở đằng xa đang nhìn mình.

Thẩm Chiêu Hạ.

Hàn Vi Tử kinh doanh mỹ phẩm, có rất ít giao dịch làm ăn với Thẩm Chiêu Hạ, cũng chỉ gặp mặt trong những dịp xã giao lớn.

Hàn Vi Tử đối Thẩm Chiêu Hạ ấn tượng cũng không tốt.

Đều tại Lâm Uyên hỗn, vòng tròn khác biệt, luôn có chút phong thanh truyền đến Hàn Vi Tử trong tai.

Thẩm Chiêu Hạ bề ngoài có vẻ đàng hoàng và uy nghiêm, phong thái và khí chất đều là hạng nhất, nhưng có lẽ chỉ có một mình nàng biết được sự thâm độc sau lưng đó. Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Phương pháp này quả nhiên là một phương pháp tốt, để cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, chỉ là, kết giao nhiều người, đắc tội cũng không ít.

Nghe nói nàng dạo này không được tốt lắm.

Trên phố bí mật, Hàn Vi Tử hơi có nghe thấy.

Hàn Vi Tử ra hiệu, gọi một người phục vụ đến, bảo đỡ Nhan Thu trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Thẩm Chiêu Hạ, thản nhiên ngồi xuống, cầm một ly rượu vang đỏ đã được rót sẵn, vắt chéo một chân, mới nói: "Thẩm lão bản dạo này tâm tình không tệ?"

"Làm sao nhìn ra được?"

"Ngươi tìm nữ nhân, đem Nhan Thu cùng ngươi vợ trước pha trộn đến chia tay, đạt thành mong muốn, tâm tình còn có thể không tốt?

"Hàn tổng là đến đòi thuyết pháp?" Thẩm Chiêu Hạ cười, "Thay ai? Tiểu Ngải? Vẫn là ngươi đầu kia chó ngoan?"

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn độc giả đã thúc giục, để ta lương tâm phát hiện, quyết tâm sửa đổi triệt để, thay đổi quá khứ, một lần nữa làm người, cập nhật bài văn cho hay. (méo tin)

Chương 35 sửa đổi nhỏ, không cần đọc lại (mình sẽ xem thử có cần chỉnh bản QT ko)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro