Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48:

Hàn Vi Tử biến đổi ánh mắt, sau đó bình tĩnh lại, không để ý tới lời nói thô tục của Thẩm Chiêu Hạ.

"Chỉ là ta không hiểu. Khi đó, ngài cùng phu nhân của ngài... À đúng rồi... Hẳn là vợ trước."

Nàng mỉm cười liếc nhìn Thẩm Chiêu Hạ, "Một đám cưới hoành tráng, gây chấn động toàn bộ thành phố Lâm Uyên. Sau khi kết hôn, lại cùng nhà thiết kế nổi tiếng Yến Lê mập mờ không rõ mà mọi người đều biết. Ngài và thiết kế Yến đã gian díu nhiều năm, cũng coi như là tu thành chính quả, đuổi vợ cũ sang một bên cũng là phải. Người ta nói ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ phía sau, Thẩm tổng, ngài đây tính toán là cái gì?"

"Cái này là chuyện riêng của ta, giống như còn chưa tới phiên Hàn tổng hỏi đến."

"Ta không muốn hỏi, chỉ cảm thấy Thẩm tổng là người thông minh, sao chuyện này lại ngốc nghếch như vậy, không bằng ta chỉ dẫn cho ngài một con đường sáng?"

Thẩm Chiêu Hạ mỉm cười: "Ngươi có cái gì đường sáng?"

Thẩm Chiêu Hạ cùng Hàn Vi Tử không có điểm chung gì, nhưng lại coi thường nhau. Hàn Vi Tử coi thường thủ đoạn ngoan độc và hãm hại lừa gạt của Thẩm Chiêu Hạ. Thẩm Chiêu Hạ thậm chí còn coi thường việc kinh doanh mỹ phẩm của Hàn Vi Tử, cảm thấy rằng đó thực sự là một nghề ngoan độc và lường gạt.

"Ngài muốn theo đuổi lại vợ cũ, không cần phải vội vàng phủ nhận. Nếu không muốn ăn lại cỏ sau đầu này, thì cũng không cần phải chấp nhặt với một đứa nhóc như Nhan Thu. Nhưng Nhan Thu chỉ là một trở ngại nhỏ trong quá trình đạt được mục đích của ngài, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Điều thực sự cản trở ngài không thể như nguyện, là vợ cũ của ngài hiện tại đã có dã tâm. Làm sao một người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn lại có thể sẵn sàng sống trong căn phòng nhỏ từng giam giữ nàng, phải không?"

Thẩm Chiêu Hạ tới điểm hứng thú, "Nói tiếp."

"Còn muốn ta nói? Thẩm tổng thông minh như vậy chẳng lẽ nghĩ không ra?" Trong ánh sáng lờ mờ, Hàn Vi Tử nhàn nhã lướt ngón tay dọc theo mép ly cao. "Nàng muốn bay, nhưng nếu ngài bẻ gãy đôi cánh của nàng, liệu nàng có bay được không?"

Giọng nói ngân nga hòa cùng tiếng nhạc jazz trữ tình trong quán, mang một giai điệu mê hoặc.

Thẩm Chiêu Hạ lâu dài nhìn chăm chú nàng một hồi, bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trùng điệp nâng ở mặt bàn, đứng lên, nhìn xuống nàng, mới nhạt cười: "Hàn tổng chỉ giáo, thật là đa tạ."

Thẩm Chiêu Hạ xoay người đi ra khỏi quán bar, ánh mắt mới lạnh xuống. Là đồ ngu mới tin lời Hàn Vi Tử.

Thẩm Chiêu Hạ chỉ hoài niệm những ngày có Ngải Dĩ Trì, lại không phải muốn cùng Ngải Dĩ Trì cá chết lưới rách, không cần thiết đẩy người ta vào tuyệt lộ.

Hoá ra luôn cảm thấy Ngải Dĩ Trì giống không khí, lại giống nô lệ ngoan ngoãn nhất, thậm chí còn khiến Thẩm Chiêu Hạ tự hỏi liệu xương cốt của nàng là trời sinh mềm như thế, không thể cứng được sao.

Bây giờ hậu tri hậu giác, đồ hèn nhát có đồ hèn nhát tốt.

Đang nghĩ ngợi, Yến Lê gọi điện thoại tới.

Trong ngực Thẩm Chiêu Hạ dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên do, không biết có phải là do rượu hay không.

Càng ngày càng cảm thấy xương mềm thì tốt hơn.

Yến Lê liên tục gọi điện, đến cuộc gọi thứ năm, Thẩm Chiêu Hạ đúng lúc trở lại trong xe, mở cửa sổ, chậm rãi trả lời điện thoại: "Sao vậy?"

"Ngươi ở đâu?" Yến Lê nộ khí trùng trùng.

"Có xã giao."

"Ngươi nói bậy!" Yến Lê không cho Thẩm Chiêu Hạ giữ mặt mũi, "Cái gì xã giao ngay cả ngươi cũng từ chối không được? Có phải là lại ở bên ngoài uống rượu lêu lổng, cố ý trốn tránh ta?"

"Không có." Thẩm Chiêu Hạ đau đầu, xoa con mắt, "Xã giao kết thúc, đang trên đường về."

Yến Lê nghe xong, không còn truy cứu lời nói dối "xã giao" của Thẩm Chiêu Hạ nữa, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, A Hạ ngươi nhanh quay lại đi. Ta nhờ dì nấu canh tổ yến cho ngươi giải rượu. Ta cũng gọi người mang bộ phim kinh dị mới nhất đến để chúng ta cùng xem."

"Ừm, tốt." Thẩm Chiêu Hạ cúp điện thoại, ném di động ở một bên, gục trên tay lái, đầu càng đau đớn hơn.

Nàng ghét nhất tổ yến, cũng căn bản không thích phim kinh dị.

Vì sao trên đời lại có thứ ghê tởm như tổ yến, loài người thậm chí còn ghét bỏ nước bọt của đồng loại, tại sao lại bị thu hút bởi nước bọt của sinh vật khác?

Phim kinh dị càng là một sự lãng phí thời gian, nhàm chán và không có tác dụng gì ngoại trừ việc kích thích giác quan. Nó thậm chí còn không có giá trị bằng những cuốn sách văn học vô giá trị mà Thẩm Chiêu Hạ đã đọc khi theo đuổi Ngải Dĩ Trì.

Nghĩ đến Ngải Dĩ Trì, Thẩm Chiêu Hạ không khỏi nghĩ đến, nàng tựa hồ biết rõ sở thích của mình. Trong mấy ngày ít ỏi Thẩm Chiêu Hạ "về nhà", mọi thứ mà Ngải Dĩ Trì chuẩn bị cho nàng đều rất vừa vặn, không hơn không kém. Lúc đầu không nghĩ tới, nhưng giờ nghĩ lại, vậy mà thực sự rất quý giá.

Sẽ không bao giờ có người nào hiểu Thẩm Chiêu Hạ hơn nàng.

Đáng tiếc, điều duy nhất tiếc nuối chính là Thẩm Chiêu Hạ không yêu nàng.

Thẩm Chiêu Hạ cảm thấy Thẩm Chiêu Hạ cũng không yêu mình, hoặc là nói Ngải Dĩ Trì quá thiếu tình yêu, vào thời điểm đó, bất kỳ người nào, dù là Trương Chiêu Hạ hay Lý Chiêu Hạ, miễn là đối xử tốt với Ngải Dĩ Trì, Ngải Dĩ Trì liền sẽ luân hãm. Điều Ngải Dĩ Trì yêu chính là được yêu, không phải một người cụ thể, đây không phải là tình yêu.

Vô số ngày đêm trong quá khứ, mỗi khi Thẩm Chiêu Hạ cảm thấy có lỗi với Ngải Dĩ Trì, nàng đều sẽ dùng lý do này để thuyết phục chính mình.

Đây cũng là lý do chính khiến Thẩm Chiêu Hạ cảm thấy rằng mình có khả năng khiến Ngải Dĩ Trì khăng khăng một mực với mình một lần nữa.

Dù có không tình nguyện đến đâu, Thẩm Chiêu Hạ cuối cùng cũng yêu cầu tài xế lái xe về nơi nàng và Yến Lê hiện đang ở. Một khu dân cư cao cấp nào đó ở trung tâm Lâm Uyên, tuy là chung cư nhưng giá đất không hề rẻ, ra vào không phú thì quý, an ninh nghiêm mật, phù hợp với địa vị của nàng và Yến Lê.

Thẩm Chiêu Hạ vào nhà vừa vặn trời rạng sáng, Yến Lê vẫn còn thức, đeo mặt nạ lướt điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Về rồi."

Không hề có chút khẩn thiết hay vui sướng nào như khi gọi cho Thẩm Chiêu Hạ năm lần liên tiếp trước đó.

"Ừm."

"Tổ yến ở trên bàn ăn, nhớ ăn nhé."

Thẩm Chiêu Hạ cởi áo khoác, liếc nhìn bàn ăn, chén yến đã không còn bốc khói nữa, chỉ nhìn thôi đã thấy khó chịu rồi, "Ta không đói, đổ đi."

"Thật lãng phí, dì đã nấu cả đêm đó." Yến Lê để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm, cởi mặt nạ ra, không quên dặn dò: "Nhất định phải ăn có biết không?"

Thẩm Chiêu Hạ không đáp lại, đặt áo khoác lên ghế sô pha, đi theo vào phòng tắm, ôm Yến Lê từ phía sau, nhéo cằm nàng, muốn hôn nàng từ phía sau.

Yến Lê toàn thân cứng đờ, nhanh chóng giơ tay chặn nàng lại, cau mày nói: "Ngươi cả người mùi rượu thúi chết, đi tắm đi, nếu không đừng chạm vào ta."

Thẩm Chiêu Hạ không nhịn được, cười lạnh: "Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng để cho ta chạm vào ngươi."

Đừng nói đụng chạm, ngay cả hôn cũng ít, Yến Lê hạn chế cuộc sống của Thẩm Chiêu Hạ một cách bệnh hoạn, thỉnh thoảng, còn sẽ trở nên cuồng loạn nếu phát hiện ra Thẩm Chiêu Hạ đã liên lạc với Ngải Dĩ Trì hoặc có dấu hiệu đứng núi này trông núi nọ. Nhưng nàng cũng bài xích Thẩm Chiêu Hạ thân cận, mâu thuẫn và bướng bỉnh đến mức ngay cả Thẩm Chiêu Hạ cũng không thể hiểu được nàng.

"Không phải chúng ta vẫn chưa kết hôn sao?" Yến Lê cười nói: "Ngươi không muốn để dành thời gian quan trọng nhất này cho đến khi kết hôn sao? Cũng nên để lại một chút bất ngờ cho đám cưới chứ, nếu không thì việc kết hôn có gì thú vị?"

Thẩm Chiêu Hạ từ trong gương nhìn nàng: "Ngươi muốn cùng ta kết hôn?

"Đương nhiên." Yến Lê cũng nhìn Thẩm Chiêu Hạ, "Ngươi không muốn?"

Thẩm Chiêu Hạ không biết đáp lại như thế nào, nàng còn thật không nghĩ tới.

Sau khi ly hôn với Ngải Dĩ Trì, Thẩm Chiêu Hạ trong tiềm thức cảm thấy mình sẽ không bao giờ kết hôn nữa.

Nhưng Thẩm Chiêu Hạ là chúa nói dối, "Muốn, mỗi ngày đều muốn."

Yến Lê muốn thể hiện sự vui mừng của mình, nhưng vẻ mặt thốt ra lại rất quái dị.

Trong bầu không khí quái dị này, Thẩm Chiêu Hạ đột ngột hỏi nàng: "Ngải Trạch đã từng chạm vào ngươi chưa?"

Ngải Trạch là anh trai cùng cha khác mẹ của Ngải Dĩ Trì và là chồng cũ của Yến Lê.

Yến Lê không cam lòng, cứng cổ hỏi lại: "Vậy Ngải Dĩ Trì đã bao giờ chạm vào ngươi chưa?"

Thẩm Chiêu Hạ không đáp, rất là chột dạ.

Yến Lê lạnh giọng nói: "Thẩm Chiêu Hạ, chúng ta đều giống nhau, ai cũng đừng nói ai."

Phòng tắm im lặng, mỗi người đều có ý riêng của mình.

Thẩm Chiêu Hạ cuối cùng vẫn ăn xong chén tổ yến lạnh ngắt kia, đặt chén xuống nhai hai viên đá mới có thể nhịn được cơn buồn nôn. Cùng Yến Lê xem xong bộ phim nhàm chán lãng phí thời gian, trong lúc này lơ đãng nghịch điện thoại, chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói: "Ngải Trạch ra tù rồi, ngươi biết không?"

Yến Lê kinh ngạc trừng lớn hai mắt, "Thật? Chuyện khi nào?

"Vào tuần trước." Thẩm Chiêu Hạ không biết kinh ngạc của nàng là thật là giả, "Hắn không có liên lạc qua ngươi?"

"Không có, cho dù muốn liên lạc với ta cũng không tìm được ta. Hiện tại Ngải gia gần như đã tan hoang. Không phải là ngươi không biết."

Thẩm Chiêu Hạ đương nhiên biết, Lâm Uyên thị có bao nhiêu lớn, tin tức truyền đi còn nhanh hơn cả bệnh dịch.

Ngải gia cùng Thẩm gia đều khởi nghiệp từ lĩnh vực kinh doanh bất động sản, điểm khác biệt là Ngải gia cấp tiến hơn nhiều so với Thẩm gia. Mua đất giá cao, vay vốn, bán nhà, rồi dùng số tiền thu được để mua thêm đất, vay thêm, bán thêm nhà...

Thịnh cực tất suy là quy luật tự nhiên, những năm đầu nhà Ngải gia có bao nhiêu hưng thịnh thì bây giờ sa sút thảm hại bấy nhiêu. Ngành bất động sản đóng băng, chuỗi vốn bị đứt gãy, chỉ trong vòng một năm, toàn bộ hoạt động kinh doanh bị hủy hoại hoàn toàn.

Suy cho cùng, năng lực cá nhân không thể bù được hoàn cảnh chung, Thẩm Chiêu Hạ có tầm nhìn xa, sớm giữ lại cho Thẩm gia một lối thoát, đầu tư vào một số ngành nghề khác. Nhưng nàng tiếp quản Thẩm gia quá muộn, miễn cưỡng lấp được lỗ hổng mà Thẩm gia để lại, hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức để chèo chống.

Cái gọi là Thẩm tổng, nhưng miệng cọp gan thỏ.

"Thế nào, ngươi sợ ta tình cũ hồi sinh à?" Yến Lê liếc xéo Thẩm Chiêu Hạ, mang theo giọng mỉa mai sắc bén túm nàng trở về hiện thực.

"Sao lại thế." Thẩm Chiêu Hạ đệm cằm ở nàng đầu vai, cười nhẹ nói: "Ta là sợ hắn lại thừa cơ tổn thương ngươi."

Ngoài miệng nói như vậy, Thẩm Chiêu Hạ đang nghĩ trong lòng lại chính là, Ngải Dĩ Trì bây giờ sống một mình trong khu ổ chuột, nhiều người phức tạp vốn cũng không an toàn, chưa nói đến an ninh, thậm chí người gác cổng cũng không có. Vạn nhất Ngải Trạch tới tìm, tên điên này nhất định sẽ trút giận lên Ngải Dĩ Trì.

Thấy nàng ngơ ngác, Yến Lê quay người lại, ôm mặt nàng, hôn thật mạnh vào má nàng rồi nói: "A Hạ, ngươi là của ta, không ai có thể cướp được khỏi ta."

"Đương nhiên." Thẩm Chiêu Hạ trong miệng nói như vậy, trong lòng nghĩ là ngày mai phải đi Ngải Dĩ Trì bên kia nhìn một chút, nhắc nhở nàng chú ý an toàn.

Yến Lê nhìn ra nàng không quan tâm, cắn răng lại muốn phát tác, nghĩ tới điều gì, đành phải chột dạ coi như thôi.

...

Ngải Dĩ Trì cũng biết Ngải Trạch ra tù.

Ngải gia sa sút nhanh như vậy, tốc độ kinh người, mọi người có liên quan đến Ngải gia đều sẽ bị dư luận soi bằng kính lúp. Một đứa con gái ngoài giá thú không được coi trọng như Ngải Dĩ Trì, đã nhiều lần bị theo dõi và chụp lén, huống chi Ngải Trạch, trưởng tử Ngải gia.

Sau nhiều lần bị chụp ảnh lén, Ngải Dĩ Trì cố tình giảm tần suất ra ngoài, còn đeo khẩu trang mỗi khi ra ngoài để tránh những rắc rối không đáng có. Sau khi biết tin Ngải Trạch đã ra tù, Ngải Dĩ Trì sợ bị hắn trả thù nên cũng ít ra ngoài, gần như mỗi tuần mới đi mua sắm một lần, ngày đêm núp trong căn nhà thuê nhỏ ôn bài.

Sau khi Ngải Dĩ Trì khóc một trận vì Nhan Thu, đã ném Nhan Thu ra sau đầu và không muốn nghĩ đến những tình tình ái ái lộn xộn ấy. Thực sự đã bỏ ngoài tai những gì diễn ra ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, ngoài sự quan tâm thường xuyên của Khương Tân Nhiễm thì không còn quan hệ xã giao nào.

Hôm nay lại là một ngày mua sắm hàng tuần, Ngải Dĩ Trì đeo khẩu trang và đội mũ chuẩn bị ra ngoài, khi mở cửa ra lại nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Thẩm Chiêu Hạ đang chặn ở cửa.

Tâm trạng của Ngải Dĩ Trì từ âm u chuyển sang giông bão, sắc mặt u ám đến mức như mưa gió sắp đến, đang định đóng cửa thì bị Thẩm Chiêu Hạ kéo lại.

"Ngải Trạch đã ra tù, ta tới đây để nhắc nhở ngươi chú ý đến sự an toàn của mình."

Ngải Dĩ Trì chỉ coi nàng như âm hồn bất tán, nhưng không ngờ rằng nàng lại đến đây vì chuyện này. Trong cơn choáng váng, Thẩm Chiêu Hạ tận dụng cơ hội và lẻn vào căn nhà thuê của Ngải Dĩ Trì qua khe cửa.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đợi ta thêm ba tháng nữa, sau khi nhận được tiền thưởng cuối năm, ta sẽ từ chức và quay lại tập trung viết văn. Không thể làm việc trong cái công ty tồi tàn đó nổi nữa.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã phát ra bá vương phiếu hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 2023-08-01 22:48:39~2023-11-01 21:41:18

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã phát ra pháo hoả tiễn: Mời đổi mới, cám ơn 1 cái;

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã phát ra địa lôi: Lưu Diệc Phi ngoài vòng tròn bạn gái, tiểu bàn từ, mặc quần cộc đại thúc, mao mao tương, A, 63584904, xa xôi kim tinh 1 cái;

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới dung dịch dinh dưỡng: Xuyên 32 bình:dice 30 bình: Quýt 29 bình: Rồng duyệt. Linh 10 bình; ngây thơ nữ cao tiểu Trương, lịch đại nghĩ 5 bình:51633063, Ngân Hà, 467007 82, du lịch an sắp xếp Beat S, A, từ tâm, 68635284 1 bình;

Vô cùng cảm tạ mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

----------------------

Lời của người xếp chữ: tác giả nên đổi tên thành "Tam Nguyệt Một Chương" thôi. Mình hoài nghi tác giả không biết kết HE như nào quá! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro