Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49

Thẩm Chiêu Hạ không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến, đã diễn tập nhiều tình huống khác nhau, chẳng hạn như bị Ngải Dĩ Trì mỉa mai sẽ như thế nào, phải làm gì nếu bị xúc phạm và phải làm gì nếu bị từ chối. Nhưng chưa bao giờ nghĩ mình có thể đi vào nhà Ngải Dĩ Trì.

Ngải Dĩ Trì bị nàng lợi dụng sơ hở, chờ phản ứng lại thì đã không kịp, Thẩm Chiêu Hạ đường hoàng đứng giữa căn phòng nhỏ của nàng.

Nói là đứng giữa, thực chất là một lối đi hẹp giữa giường và bàn làm việc. Thẩm Chiêu Hạ cao, chân dài, ăn mặc chỉnh tề, vẻ quý phái đã thấm nhuần bao năm không hợp với căn phòng chật hẹp, trần thấp, tường lốm đốm và đồ đạc cũ kỹ, như con phượng hoàng vàng rơi vào chuồng gà, thoạt nhìn không thuộc về thế giới này.

Thẩm Chiêu Hạ thu liễm thần sắc, đánh giá mọi thứ xung quanh, trên mặt mang vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại gần như đang cười nhạo. Vốn tưởng rằng cuộc sống của Ngải Dĩ Trì sẽ cải thiện rất nhiều sau khi rời xa mình và dính với cô con gái nhỏ không mấy thông minh của Nhan gia. Không nói đạt tới điều kiện sống mà mình đã cho nàng trước đây, ít nhất cũng an cư lạc nghiệp, không lo cơm ăn áo mặc, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh túng quẫn như vậy, ngay cả một chiếc giường tử tế cũng không có. Tình yêu của Ngải Dĩ Trì không gì hơn thế, so ra còn không bằng Thẩm Chiêu Hạ lợi dụng nàng.

Thẩm Chiêu Hạ chỉ lo coi thường cuộc sống hiện tại của Ngải Dĩ Trì mà không chú ý đến Ngải Dĩ Trì ở cửa, sự tức giận trong mắt gần như bùng phát.

Ngải Dĩ Trì bấu năm ngón tay vào khung cửa, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh ——

"Cút ra." Nàng nghiến răng ép ra vài chữ, "Đây là nhà của ta, ta không chào đón ngươi."

Thẩm Chiêu Hạ khẽ mỉm cười, vô tội giơ tay lên: "Tiểu Ngải, ta chỉ muốn xem ngươi sống có tốt không, ta không có ý gì khác."

"Có liên quan đến ngươi à?" Sắc mặt Ngải Dĩ Trì càng âm trầm hơn, "Ngươi đi đi, nếu không ta sẽ báo cảnh sát."

Thẩm Chiêu Hạ thở dài nhìn Ngải Dĩ Trì, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Tiểu Ngải, ngươi gầy đi nhiều lắm."

Ngải Dĩ Trì tức giận cười, không nói nhảm với nàng, không chút do dự bấm số 110.

"Xin chào, đồng chí cảnh sát, ta muốn báo cảnh sát, có người xâm nhập nhà riêng cướp bóc, địa chỉ là..."

Thẩm Chiêu Hạ đổi sắc, bước tới đoạt lấy điện thoại di động của Ngải Dĩ Trì, cúp máy, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn: "Ngải Dĩ Trì , ngươi điên à? Thật báo cảnh sát?"

Nàng chỉ nghĩ Ngải Dĩ Trì đang dọa mình, ai ngờ Ngải Dĩ Trì kiên quyết không nhận bất kỳ lòng tốt nào của nàng, làm việc không nể mặt mũi.

"Thẩm Chiêu Hạ bị cảnh sát bắt đi"

Những lời này đủ để phá hủy vẻ ngoài bình tĩnh của Thẩm gia mà Thẩm Chiêu Hạ đau khổ duy trì, để cả Thẩm gia rơi vào hoàn cảnh giậu đổ bìm leo. Ngải gia thế là xong.

"Ngươi có ra ngoài không?" Ngải Dĩ Trì hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu Hạ, hỏi lần thứ hai.

Thẩm Chiêu Hạ hiếm có nhượng bộ: "Vậy hôm khác ta trở lại thăm ngươi." Sau đó bước ra khỏi cửa.

"Không ngày nào nữa, tốt nhất là mãi mãi đừng đến đây." Ngải Dĩ Trì nói xong liền đóng sầm cửa lại, khiến tấm cửa suýt đụng gãy sống mũi Thẩm Chiêu Hạ.

Thẩm Chiêu Hạ ở chỗ này đụng phải thất bại, lại không cam tâm. Không ai có thể để Thẩm Chiêu Hạ thất bại, chuyệnThẩm Chiêu Hạ muốn làm nhất định phải thành công, trên đường sẽ có khúc khuỷu khúc khuỷu, nhưng cuối cùng nhất định phải là thành công, mà không phải thất bại.

Không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Thẩm Chiêu Hạ đảo mắt hai vòng, từ trong túi móc ra một cây bút và khăn giấy, mở khăn giấy ra, phía trên viết ba chữ: Ta nhớ ngươi, sau đó cúi xuống nhét tờ giấy qua khe cửa nhà Ngải Dĩ Trì. Làm xong tất cả những việc này, Thẩm Chiêu Hạ không ở lại nữa, quay người rời đi.

Nàng một ngày trăm công ngàn việc, thời gian dành cho Ngải Dĩ Trì là có hạn, nhiều nhất chỉ có vậy thôi.

Hơn nữa, nàng tin chắc rằng Ngải Dĩ Trì nhất định sẽ nhìn xem.

Ưu điểm của Thẩm Chiêu Hạ là sự tự tin, nhưng nhược điểm của nàng, là tự tin thái quá.

Ngải Dĩ Trì đâu chỉ không thèm nhìn, nàng vò mảnh giấy thành một cục, ném vào thùng rác, lắc đầu rũ bỏ không vui, tiếp tục ôn bài.

Tức giận có nghĩa là quan tâm, Ngải Dĩ Trì không có thời gian quan tâm đến một kẻ cặn bã. Thời gian của nàng rất quý giá, ngay cả đọc sách và ôn tập cũng không đủ, ước gì mình có thể ghi nhớ thêm hai ví dụ điển hình, vậy tại sao lại lãng phí thời gian tranh cãi với Thẩm Chiêu Hạ ?

Nàng đã lãng phí đủ thời gian cho Thẩm Chiêu Hạ rồi.

Thẩm Chiêu Hạ nói dối không chớp mắt, vừa mở miệng còn nói những lời vô nghĩa, vậy mà nói Ngải Dĩ Trì gầy.

Thật tình không biết dạo này Ngải Dĩ Trì đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều, trong cuộc sống cũng không đối xử tệ với bản thân, lại không cần phải phân tâm và nghĩ đến những chuyện khác. Nước da hồng hào hơn rất nhiều so với lúc ở chỗ Thẩm Chiêu Hạ, cũng tròn trịa hơn, không còn giống cây lúa ốm yếu như sắp bị gió đổ ngã nữa.

Có thể thấy, Thẩm Chiêu Hạ chưa bao giờ đặt Ngải Dĩ Trì vào lòng.

Thẩm Chiêu Hạ giống như một con ruồi, không cắn nhưng lại làm người ta ghê tởm, lấy danh mua đồ cho Ngải Dĩ Trì, thỉnh thoảng lại quấy rối Ngải Dĩ Trì.

Ngải Dĩ Trì không nhận đồ của Thẩm Chiêu Hạ, Thẩm Chiêu Hạ trực tiếp chất đống trước cửa phòng Ngải Dĩ Trì. Nó không chỉ gây bất tiện cho cuộc sống của Ngải Dĩ Trì mà còn làm dấy lên sự bất mãn của những người hàng xóm xung quanh. Họ đã nhiều lần phàn nàn với Ngải Dĩ Trì:

"Em gái, mấy thứ ngươi mua trên mạng này, nên chuyển vào phòng liền chuyển vào phòng, cần thanh lý thì thanh lý đi. Sao lúc nào cũng chất đống ở cầu thang thế? Lên xuống lầu không tiện, lại có nguy cơ mất an toàn, ngươi không thể quá ích kỷ đúng không?"

Ngải Dĩ Trì vừa xấu hổ vừa tức giận, bất đắc dĩ nói: "Dì ơi, những thứ này không phải của ta."

"Thanh niên làm sao có thể học nói dối? Ta đã gặp mấy lần rồi. Ngày nào cũng có một người phụ nữ đến đưa đồ cho ngươi, gọi tên ngươi, ngươi còn nói không phải của mình?"

Ngải Dĩ Trì không thể phản bác, chỉ có thể nói: "Thật sự không phải của ta. Không bằng, dì xem những thứ này xem gia đình dì cần gì, chuyển về dùng được không?"

Dì hàng xóm đề phòng: "Ngươi không phải là kẻ lừa đảo chứ? Đây có phải là một loại lừa đảo mới không?"

"Dì cứ lấy đi. Ta không muốn tiền hay đồ của dì, có thể lừa gạt cái gì?"

Bà dì nghĩ nghĩ rồi chọn ra một ít nước hoa, mỹ phẩm và những thứ tương tự rồi nói: "Mấy ngày nay ta nghe con dâu nói rằng nó hết mỹ phẩm rồi, nên ta sẽ lấy những thứ này. Cảm ơn cô bé nhé."

Nhờ bà dì này mà Ngải Dĩ Trì nảy ra một ý tưởng, nàng xé một mảnh giấy nháp và viết: Đống đồ đạc trước cửa không có người nhận, không biết là của ai, nếu muốn lấy gì thì cứ lấy. Nàng dán mảnh giấy này lên cửa, qua một đêm, ngoài cửa quả nhiên sạch sẽ, không có còn lại gì cả.

Ngày hôm sau, Khương Tân Nhiễm đến thăm Ngải Dĩ Trì, nhìn thấy tờ giấy trên cửa còn chưa kịp xé ra, liền tò mò hỏi: "Tiểu Ngải, trên cửa nhà ngươi viết mấy chữ này có ý nghĩa gì? Tại sao ta không hiểu?"

"Đầu óc Thẩm Chiêu Hạ có vấn đề, gần đây liên tục quấy rối ta. Mặc kệ nàng."

Ngải Dĩ Trì không quan tâm, đêm qua nàng đã thức khuya để tìm hiểu kỹ một bài toán hình, lúc này mới vừa rời giường, quấn mình trong bộ đồ ngủ bằng nhung, cào tóc hai lần, hút hút mũi, ngạc nhiên nói:

"Thơm quá, Tân Nhiễm, ngươi mang tới món gì ngon thế?"

"Há cảo, ta dậy sớm xếp hàng mua. Còn nóng hổi, ​​biết ngươi thích, nhanh đi đánh răng trước đi."

Khương Tân Nhiễm thuần thục tìm bộ đồ ăn của Ngải Dĩ Trì và dọn bữa sáng cho nàng, vừa làm vừa càu nhàu:

"Không phải, Thẩm Chiêu Hạ bị bệnh phải không? Hai người đều đã ly hôn, nàng cũng đã tìm được tình yêu mới. Tại sao lại quấy rầy ngươi nữa?"

"Nếu không tại sao nói đầu óc nàng có vấn đề." Ngải Dĩ Trì đánh răng, miệng toàn là bọt, mơ hồ nói: "Mặc kệ nàng, thi xong đại học ta sẽ chuyển nhà, đến lúc đó nàng cũng tìm không ra ta."

"Tuần sau là kỳ thi đại học, được không? Nếu không ngươi chuyển đến chỗ ta vài ngày nhé?"

"Khỏi, ta kén giường. Ngươi biết rằng ta sẽ không thể ngủ ngon nếu chuyển đến chỗ của ngươi mà. Thôi chịu đựng một chút. Dù sao cũng chỉ có vài ngày thôi."

"Vậy mấy ngày nay ta sẽ qua ở với ngươi nhé?"

"Ngươi viết luận văn xong chưa?" Ngải Dĩ Trì phun nước súc miệng ra.

"Thầy hướng dẫn đã đưa ra một số đề nghị sửa chữa, sắp xong rồi, còn có nửa tháng sẽ biện hộ."

"Vậy thì ngươi vẫn nên yên tâm viết luận văn đi."

Ngải Dĩ Trì nhúng khăn vào nước, xoa mặt, đi đến bàn, ngồi xuống ăn sáng, "Đã quyết định ra nước ngoài học tiến sĩ à?"

"Ừm, đang làm thủ tục."

"Thủ tục có rắc rối không? Ta có thể giúp gì được không?"

Ngải Dĩ Trì cắn một miếng há cảo, không để ý tới nước súp, nóng đến mức nhe răng, vừa húp vừa nói: "Thật ngon, vẫn có mùi vị giống như vậy."

"Ngươi yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học thì đã giúp ta rất nhiều rồi." Khương Tân Nhiễm cười đến híp cả mắt, "Liền biết ngươi thích ăn, nhiều năm như vậy, khẩu vị của ngươi vẫn không hề thay đổi."

"Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy."

Ngải Dĩ Trì có mấy phần thương cảm, "Ta mấy năm trước mất trí, không để ý nhiều đến ngươi, Tân Nhiễm, ngươi trách ta sao?"

"Nói không trách là giả."

Khương Tân Nhiễm nhướng mày: "Lúc biết ngươi sắp bỏ học, ta tức giận đến muốn xẻ đầu ngươi ra xem có dính đầy hồ hay không. Ta đã ngăn cản ngươi rất nhiều lần, nói hết lời. Không ngờ ngươi lại lặng lẽ làm thủ tục thôi học sau lưng ta. Lúc đó ta sắp tức đến bể phổi rồi, ta thực sự không muốn quan tâm đến ngươi nữa."

"Ngươi liền là mạnh miệng mềm lòng, nhưng lại quan tâm ta nhiều năm như vậy."

Khương Tân Nhiễm thở dài: "Tiểu Ngải, nhìn ngươi nhiều năm như vậy, ta rất đau lòng."

Cổ tay Ngải Dĩ Trì run một cái.

Khương Tân Nhiễm nói: "Ta giận ngươi, oán ngươi, không biết quý trọng bản thân, nhưng lại không biết khuyên ngươi như thế nào."

Ngải Dĩ Trì nhẹ nhàng hừ một tiếng, có chút tự giễu: "Tân Nhiễm, ta nói, kỳ thực bảy năm đó ta rất hạnh phúc, ngươi có tin không?"

Ngải Dĩ Trì nói: "Con người, sẽ hạnh phúc nhất khi tự lừa dối mình".

Khương Tân Nhiễm không nói gì.

Nàng biết.

Đời là bể khổ, nếu không tự lừa dối mình thì làm sao có thể kiên trì được?

"May mắn thay, cuối cùng sắp khổ tận cam lai." Khương Tân Nhiễm nói.

Sau khi Khương Tân Nhiễm rời đi, Ngải Dĩ Trì nhìn tổ ấm nhỏ của mình, cảm thấy có chút cô đơn và bất lực.

Nàng thật vất vả ổn định lại cuộc sống, bởi vì Thẩm Chiêu Hạ lại phải phiêu bạt đến một nơi khác, một lần nữa thích nghi với cuộc sống mới.

Thế giới rộng lớn như vậy, Ngải Dĩ Trì không có nhà, không có một căn phòng thuộc về mình, không có ai để dựa dẫm hay nương tựa được. Nàng không có rễ, nàng chỉ là một gốc bồ công anh nhỏ bé trong vũ trụ bao la, chỉ có thể bị gió thổi bay.

Ngải Dĩ Trì cảm thấy mình nên nuôi một con mèo hoặc một con chó gì đó. Có một bé cưng chạy nhảy chơi với mình, dù sao cũng dễ chịu hơn lẻ loi trơ trọi một mình.

Được rồi, ôn tập thôi.

Một tuần trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày thi đại học. Ngải Dĩ Trì đã chuẩn bị mọi thứ từ tối qua và ngủ một giấc thật ngon lành. Nàng sống ở phía Tây thành phố, điểm thi ở phía Đông, lái xe gần một tiếng đồng hồ, chưa kể tắc đường, nên nàng dậy rất sớm, đơn giản thu xếp đồ đạc. 7 giờ, Khương Tân Nhiễm đã ở dưới lầu đợi nàng.

Xe là của Cố Nhược, bạn gái của Khương Tân Nhiễm, tài xế cũng là người của Cố Nhược. Sau khi Ngải Dĩ Trì lên xe, có chút xấu hổ: "Tân Nhiễm, ngươi thay ta cám ơn Cố Nhược, làm phiền nàng rồi."

"Sau này cô ấy sẽ là chị dâu của ngươi đó, không phiền phức đâu." Khương Tân Nhiễm cười nói.

"Đã mang theo mọi thứ chưa? Phiếu dự thi, chứng minh nhân dân và túi đựng văn phòng phẩm, đừng bỏ quên."

"Đừng lo lắng, ta mang theo hết rồi." Ngải Dĩ Trì đưa túi đựng tài liệu trong suốt của mình cho Khương Tân Nhiễm xem, nhìn qua đã thấy có đủ đồ vật cần mang.

Khương Tân Nhiễm kiểm tra một chút, không phát hiện có gì sai sót.

"Đều mang hết là được. Đi chút gì thôi. Lát nữa thi nên ta cũng không chuẩn bị gì quá nhiều dầu mỡ. Chỉ có bánh mì, trứng và sữa đậu nành nóng. Chờ ngươi thi xong thì hãy ăn mừng nhé."

"Vậy ngươi liền chờ tin vui chiến thắng của ta đi." Ngải Dĩ Trì tràn đầy tự tin.

Ngày thi đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, ngữ văn không khó, câu đề cuối cùng của môn toán đã khiến Ngải Dĩ Trì vấp ngã một chút. Một hồi ước tính, phải trừ khoảng mười điểm, những thứ khác đều khá đáng tin cậy. Bài thi tiếng Anh ngày hôm sau cũng diễn ra tốt đẹp. Lúc nộp bài, Ngải Dĩ Trì đã cảm thấy nhẹ nhõm phân nửa.

Chỉ còn lại môn Khoa học Xã hội cuối cùng.

Sau vượt muôn trùng cửa ải, cuối cùng cũng tới cửa ải cuối cùng cuối cùng.

Thời gian nghỉ trưa quá ngắn, Ngải Dĩ Trì trở về sẽ tiêu tốn quá nhiều sức lực, Khương Tân Nhiễm sớm đặt khách sạn cạnh trường thi, để nàng nghỉ trưa.

Khương Tân Nhiễm ăn xong bữa trưa với Ngải Dĩ Trì, vốn muốn đưa nàng đến phòng thi buổi chiều, nhưng thầy hướng dẫn lại gọi và nói rằng dữ liệu thí nghiệm có thể có vấn đề, yêu cầu nàng quay về. Khương Tân Nhiễm không còn cách nào khác đành phải dặn dò Ngải Dĩ Trì một lần nữa và vội vàng quay lại trường học để sửa lại luận văn của mình.

"Làm bài thi thật tốt nhé Tiểu Ngải, ngươi nhất định phải trở thành học muội của ta.

"Đừng lo lắng, đó là điều chắc chắn."

Sau khi tiễn Khương Tân Nhiễm rời đi, đã là đúng 1 giờ 30 chiều, Ngải Dĩ Trì dự định nghỉ trưa một tiếng, 2 giờ 30 mới dậy đi đến phòng thi. Đang định nằm xuống thì nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa:

"Ngải tiểu thư, xin hỏi có ở đây không?"

"Ai vậy?"

"Ta là người giao hàng, có một cô gái xinh đẹp đã đặt hoa cho cô."

Tân Nhiễm cũng quá trịnh trọng đi, còn chưa thi xong môn cuối mà đã đưa hoa tới. Ngải Dĩ Trì mỉm cười xuống giường, mở cửa: "Là hoa gì vậy..."

Lời còn chưa dứt, trước mắt chợt tối sầm lại.

Nàng ý thức được có ai đó đã trùm bao tải lên đầu mình, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, vừa định hét lên thì có người bóp cổ lôi nàng vào trong.

Sau đó phía sau đầu truyền đến một trận đau nhức, ý thức cuối cùng chìm vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, lại mở mắt thì mí mắt nặng nề, đầu đau muốn nứt, là xung quanh là tiếng bíp bíp của thiết bị y tế, chăm chú nhìn khuôn mặt lo lắng của Khương Tân Nhiễm.

"Tiểu Ngải, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi."

"Khoa học xã hội. . ." Ngải Dĩ Trì giật giật bờ môi.

"Cái gì?"

"Môn Khoa học..."

Khương Tân Nhiễm sắc mặt rất phức tạp, xoắn xuýt một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Người không có việc gì, đã tốt lắm rồi..."

Tác giả có lời muốn nói:

Dù không ai quan tâm nhưng ta vẫn muốn chia sẻ niềm vui của mình với độc giả, ta đã nộp đơn xin từ chức, ước tính rằng sẽ có thể rời khỏi nơi địa ngục đó hoàn toàn vào tháng Ba.

Vĩnh biệt, lồng giam!

Sẽ khôi phục việc cập nhật tiểu thuyết, lần tiếp theo dự kiến ​​​​sẽ vào thứ Tư tuần sau. Sau đó dần dần quay trở lại cập nhật hàng tuần, hàng ngày.

Xin lỗi vì đã để chờ đợi lâu.

---------------------

Người xếp chữ có lời muốn nói: lại là "tam nguyệt" :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro