Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu tháng 8 năm 2004, bầu không khí làng quê yên bình bị phá nát bởi sự xuất hiện đột ngột của một gia đình bí ẩn !

Chẳng ai biết bọn họ di cư từ nơi nào đến đây, cũng chẳng bao giờ bà con xung quanh nhìn thấy gia đình bọn họ êm ấm được ngày nào. Mỗi ngày những tiếng la mắng, miệt thị, chửi bới và tiếng đập phá đồ đạc chưa bao giờ ngơi ngớt trong căn nhà lá tồi tàn ấy.

Một ông chồng thô bạo nghiện rượu, một bà vợ hiền lành chịu đựng và một đứa con gái lạnh lùng ít nói chính là mảnh ghép chấp vá của một mái ấm nhỏ lẻ loi giữa trảng rừng âm u cuối xóm.

Bọn họ xây một căn nhà lá nhỏ ngay kế khu rừng tràm bỏ hoang của làng. Mảnh đất ấy xưa nay gắn liền với những câu chuyện tâm linh kì bí cộng thêm khu rừng âm u ít người lai vãng càng tăng thêm bầu không khí khủng bố của nó. Chẳng ai hiểu tại sao họ lại chọn cất nhà ở đấy mà không phải ở những mảnh đất có vị thế tốt hơn.

Nói ra cho bạn dễ mường tượng thì ngôi nhà ấy xung quanh được bao bọc bởi rừng hoang và những đầm nước bẩn thỉu. Trong vòng bán kính 400 mét chẳng có lấy một ngôi nhà nào khác. Trải dài trên con đường mòn dẫn đến đấy là những cánh đồng lúa mênh mông vô tận của người dân, hai bên đường là những bụi cỏ xanh mướt, nhưng càng đến gần căn nhà đấy thì chúng lại èo ọt kém phát triển như trúng phải một loại độc dược nào đó.

Một ngôi nhà biệt lập lại bí ẩn, một ngôi nhà chứa đựng những bí mật mà chẳng một ai có thể biết được đang dần ăn mòn bản tính lương thiện của những thành viên đang trú ngụ nơi chốn địa ngục ấy.

Bọn họ có một cô con gái vô cùng xinh đẹp, nếu cần thứ gì cô gái ấy sẽ là người đi ra ngoài mua về. Luôn luôn đội mũ che kín đầu và né tránh mọi người hết mức có thể khiến cô gái càng thêm dị hợm. Giữa tập thể những con người bình thường thì cô gái được bọn trẻ trong làng ưu ái đặt cho một cái biệt danh nghe chẳng thú vị chút nào, đó chính là :

" CON GÁI CỦA MA QUỶ ". !

Còn nhớ tháng mười hai năm ấy, vào một buổi chiều tà Khánh Vân khó nhọc lê cơ thể lấm lem bùn đất vừa khóc vừa đi về nhà. Chuyện là chiều nay cô theo mấy đứa trẻ trong xóm đi thả diều ngoài cánh đồng lúa đầu làng. Từ xưa đến nay nơi này là sân chơi quen thuộc bất khả xâm phạm, con nít thôn khác muốn sang bên này chơi cũng phải được phép của mấy anh lớn trong làng. Ấy vậy mà chiều nay một đám con nít thôn bên cạnh cả gan lùa trâu sang bên đây cho ăn cỏ, còn mạnh dạn gây sự với lũ trẻ bên này.

Khỏi nói cũng biết được những việc diễn ra ngay sau đó, trải qua khoảng thời gian lời qua tiếng lại không có hồi kết thì đám trẻ quyết định dùng nấm đấm để giải quyết vấn đề. Khánh Vân ngây ngô ngồi hóng chuyện cũng vô tình bị lôi vào mớ hỗn độn ấy. Sau cuộc chiến quần áo của Khánh Vân rách bươm, một vài chỗ trên cơ thể bị va quẹt đến chảy cả máu, vừa bị đánh vừa bị chửi bảo con nhỏ không khóc làm sao được ?

Đến cuối ngã rẽ giữa cánh đồng lúa thơm ngào ngạt, Khánh Vân chợt nhìn thấy một bóng hình gầy yếu đang ngồi co ro một xó, đôi vai bé nhỏ ấy run lên theo từng tiếng thút thít nghẹn ngào. Dáng vẻ cô đơn gầy yếu khiến bé Khánh Vân mủi lòng thương xót, tình yêu thương trong cô trỗi dậy thật mãnh liệt, vì thế bé Vân nén đau bước từng bước liêu xiêu đến cạnh cô gái ấy.

" Này chị gì ơi ! Sao chị lại ngồi ở đây khóc vậy ?". Khánh Vân cất chất giọng khàn khàn hỏi thăm khi đã ngồi ngay ngắn yên vị bên cạnh người con gái lạ mặt này.

"......."

Bầu không khí trở nên im ắng lạ thường, có lòng tốt hỏi thăm nhưng chẳng nhận được câu trả lời khiến cô bé cảm thấy ngượng ngùng, cứ thế hai đứa trẻ im lặng ngồi cạnh nhau nghiêm túc xem mặt trời lặn.

Có đôi lúc Khánh Vân lén lút đưa mắt nhìn trộm cô gái bên cạnh, bắt gặp người ta cũng đang nhìn mình với ánh mắt tò mò thì vội vàng quay mặt sang hướng khác, cô giả vờ nhìn ngắm xung quanh để che giấu sự bối rối và xấu hổ của mình.

Chị gái trước mặt phải nói rằng vô cùng xinh đẹp, dẫu rằng khuôn mặt bị đánh đến mức bầm tím nhưng điều đó vẫn không thể che giấu đi nét đẹp trời phú cùng khí chất cao ngạo trên người của nàng. Nhưng mà một người con gái đáng yêu thế này tại sao lại bị đánh nhỉ ? Hay là cô ta thật sự có tham gia trận hỗn chiến ngoài bãi cỏ đầu làng lúc chiều hôm nay ???

"Em cho chị cục kẹo này.. tuy nó có hơi bẩn nhưng vẫn ăn được ấy, chị đừng buồn nữa nga..". Chợt nhớ ra trong túi của mình còn dư lại một cục kẹo, với suy nghĩ trẻ con của mình thì Khánh Vân chắc rằng nếu mình tặng nó đi chắc chắn chị gái này sẽ vui hơn. Thế là nàng hào hứng đưa tay vào túi lôi ra một viên kẹo nhàu nhĩ đầy bụi bẩn, ngại ngùng đem nó thả vào tay người ngồi bên cạnh.

"......." Đợi mãi cũng chẳng thấy người ta để ý đến mình, gương mặt bầu bĩnh phúng phính của Khánh Vân phút chốc ỉu xìu đi trông thấy.

Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, cô vội vàng đứng dậy lưu luyến nói lời tạm biệt với chị gái xinh đẹp. Trong nhà từ đó đến giờ chỉ có mỗi mình cô, mẹ chẳng chịu sinh thêm em bé nên Khánh Vân rất muốn có thêm anh chị em để chơi chung. Nhìn nhà người khác anh em hoà thuận yêu quý lẫn nhau khiến cho cô ghen tị vô cùng, giá như mẹ sinh thêm một đứa nữa thì tốt biết mấy !

"Em phải về kẻo bị mẹ mắng, chị cũng nên trở về đi thôi...giờ này ngồi ở đây cũng không tốt lắm đâu ạ.."

Lúc này cô gái ấy mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Hoàng Khánh Vân bằng ánh mắt vô hồn lạnh lẽo, nhưng khi nàng cảm nhận sự tồn tại của một vật bé xíu trên tay thì ánh mắt lại trở nên dịu dàng như nước. Cảm giác ấm áp ấy lan dần khắp cơ thể chứa đầy vết thương cũ mới chưa lành, xua tan đi đáy lòng lạnh lẽo lại cô độc của nàng. Và rồi một cái gật đầu bẽn lẽn thay lời muốn nói đã thật sự xuất hiện, dường như đã rất lâu rồi cô ấy mới cùng người lạ giao tiếp với nhau.

Phải nói rằng Khánh Vân đang cực kỳ cực kỳ vui vẻ, chỉ với một cái gật đầu hờ hững nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy đặc biệt. Vì thế trước khi đi cô còn cố gắng nói thêm một câu cuối cùng :" Cơ mà em vẫn chưa được biết tên của chị đấy ạ ".

"...Ngô... Phương.... Thùy. ..". Nàng cúi mặt xuống đất thở dài khó nhọc nói ra họ tên của mình. Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với người ngoài, mặc dù có chút ngại ngùng nhưng ở cô bé này Thùy cảm nhận được sự ấm áp vốn dĩ đã mất đi từ lâu.

Khánh Vân cười tươi rói để lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu, hào hứng nói vài câu khen ngợi từ tận đáy lòng :" Tên của chị đẹp lắm đấy ạ...."

Từ sau buổi chiều hôm ấy ngày nào Khánh Vân cũng đi đến địa điểm cũ để gặp chị gái xinh đẹp của nó. Mặc kệ mấy lời khuyên ngăn của đám bạn rằng :" Nhà con nhỏ đó chứa ma quỷ đấy mày đừng có chơi với nó....." hay đại loại là những lời miệt thị nặng nề thì cô vẫn chỉ thích đến ngã rẽ giữa cánh đồng lúa trò chuyện với Phương Thùy. Mấy ngày đầu mặc dù người ta vẫn lạnh lùng xa cách nhưng cô vẫn luôn nhiệt tình gợi chuyện, đôi khi còn pha trò cho bầu không khí bớt ảm đạm.

Sáu tháng tiếp theo là quãng thời gian hai người gắn bó như hình với bóng, mỗi buổi chiều nếu không có việc gì bận nhất định Khánh Vân sẽ chạy đi tìm chị đẹp của nó. Chỉ có một điều cấm kỵ duy nhất giữa hai người đó là thứ gì Khánh Vân cũng có thể biết nhưng tuyệt đối cô không được hỏi đến chuyện nhà của Ngô Phương Thùy, càng không được tự tiện lại gần nơi ấy, vì thế từ lúc bắt đầu làm bạn đến giờ con bé chỉ có thể gặp được Phương Thùy ở cánh đồng lúa này.

Cho đến tháng 4 năm 2006 thì mọi chuyện đã vượt quá tầm hiểu biết của một đứa trẻ mười tuổi. Dạo gần đây chị gái đặc biệt của nó trầm đi hẳn, những cái đụng chạm nhẹ hoặc những âm thanh hơi to một chút cũng đủ để khiến Phương Thùy giật mình sợ hãi.

"Mấy tháng nay chị im lặng không nói chuyện với em. Có phải chị cảm thấy em đang làm phiền chị không ạ". Khánh Vân u sầu vương tay chạm khẽ vào những bông lúa no sữa, lòng buồn man mác khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người Phương Thùy. Mặc dù chiều nào nàng cũng ra đây để Khánh Vân thoa thuốc cho nhưng dường như những vết thương chỉ tăng thêm chứ không hề thuyên giảm. Tần suất những vết roi xuất hiện càng ngày càng dày đặc, cái sau mạnh hơn cái trước khiến một vài vùng da bị tổn thương nghiêm trọng.

Chẳng hiểu vì sao cô rất thích nói chuyện với chị gái này, có lần nàng cố gặng hỏi về những chuyện xảy ra trong gia đình của chị ấy nhưng chỉ toàn nhận được những cái lắc đầu trông bất lực vô cùng. Riết rồi cũng dưỡng thành thói quen nên cô cũng chẳng buồn tra hỏi nữa, vì cô biết có hỏi thì người ta cũng chẳng trả lời.

"Kh-ông... Không phải... Ừm thật ra thì nhà chị có chút việc nên chị ít nói chuyện chứ không phải như những gì mà em nghĩ...". Phương Thùy rụt rè trả lời Khánh Vân. Nàng ngẩng đầu giương ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Khuôn mặt nàng tái nhợt dưới ánh chiều tà, cất giọng yếu ớt giải thích với cô bé bên cạnh.

Dừng lại vài phút, Phương Thùy lại ngại ngùng nói tiếp :

" Thật sự trong tim chị em là người rất đặc biệt !". Nói xong nàng bẽn lẽn đưa tay vuốt vài sợi tóc loà xoà ra sau tai, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng như người say rượu.

Giữa chốn địa ngục, giữa những bí mật khủng khiếp mà mình vô tình phát hiện được và những trận đòn roi như xé đôi thể xác  thì sự xuất hiện của Khánh Vân tựa như ánh mặt trời sáng trong xua đi màn đêm tâm tối, sưởi ấm con tim yếu đuối của Phương Thùy. Dần dần nàng đã xem cô bé trước mặt là người đặc biệt, là động lực sống duy nhất của mình trên thế giới này.

Khánh Vân tròn xoe đôi mắt quay sang nhìn Phương Thùy, nụ cười càng thêm rực rỡ dưới ánh hoàng hôn đầu hạ.

"Thế mà hôm qua em đến trễ có chút xíu mà chị giận em cả một buổi chiều...". Nói sao đi nữa thì cô vẫn ấm ức chuyện hôm qua, đành rằng Khánh Vân là người có lỗi khi trễ hẹn nhưng khi Phương Thùy tỏ thái độ không thèm quan tâm khiến cô vô cùng khó chịu, báo hại hôm qua nàng phải năn nỉ cả buổi người ta mới chịu mở miệng nói chuyện với mình.

" Tại em kéo tay Nhã Quỳnh đi đâu đó mới đến trễ mà.... Chị không thích em quá thân mật với người khác... Thật sự chị không thích chút nào".

Trước buổi hẹn hôm qua, thời điểm Ngô Phương Thùy đi mua ít đồ dùng đã vô tình nhìn thấy cô gái của mình vui vẻ nắm tay người khác hớn hở đi đâu đó. Kể từ giây phút ấy trong lòng của nàng sinh ra cảm giác bức rứt khó chịu, quãng thời gian chờ đợi khi con bé đến trễ đã sản sinh ra một chút ghen tị cùng với một chút khó chịu khiến tâm trạng của nàng tuột dốc không phanh.

" Nhã Quỳnh nhờ em giúp chút chuyện nên em mới đến trễ. Nhưng mà tại sao chị lại không thích em thân mật với người khác ạ... Nếu vậy em không được đến gần chị nữa hả???".

Con bé ngây thơ đôi mắt bắt đầu rưng rưng nước, chỉ cần người trước mặt nói nặng lời đảm bảo nó sẽ khóc oà lên cho mà xem.

Phương Thùy luống cuống đưa tay kéo Khánh Vân lại gần, nàng đưa tay vuốt tóc con bé, giọng điệu dỗ dành dịu dàng như nước :" Ý chị không phải như vậy, sau này em chỉ được phép thân mật với mỗi chị thôi có biết chưa hả ? Chị không cho phép bé Vân tự tiện nắm tay người khác, nếu để chị phát hiện nhất định chị sẽ không bao giờ đến đây gặp em nữa đâu ".

Khánh Vân sụt sùi nước mũi gật gật cái đầu nhỏ, ngại ngùng để chị đẹp xoa đầu của nó.

" À xém tí thì quên, chị có thứ này muốn tặng cho em nè ". Nói rồi Ngô Phương Thùy lôi từ trong túi áo bên hông ra một chiếc vòng được thắt từ những sợi dây màu đỏ, vừa cầu kì vừa vô cùng bắt mắt đeo vào tay Trịnh Hoàng Khánh Vân.

" Chị cũng có nữa này..! "

Phương Thùy hớn hở đưa tay mình đến trước mặt bé con, trên cổ tay gầy nhẳng đang ngự trị một chiếc vòng tay được thắt thủ công, dưới làn da trắng sáng trông nổi bật vô cùng.

Niềm vui dần dần xua đi mất sự ngạc nhiên ban đầu, nhận được quà từ chị đẹp là bất ngờ lớn nhất mà Khánh Vân từng nhận được. Đang muốn mở miệng nói tiếng cám ơn nhưng bất chợt cả cô và nàng đều nhìn thấy một cái bóng có dáng đi liêu xiêu từ phía xa đang bước lại đây. Lời cảm ơn chân thành còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã phải nuốt trở lại khi cô thấy gương mặt của nàng biến sắc và nỗi sợ hãi đang lan tràn trên khuôn mặt xinh đẹp. Dường như một điều kinh khủng nào đó đang sắp sửa xảy ra mà chỉ một mình Phương Thùy mới biết được nó là gì.

" Em chạy mau lên, chạy thật nhanh trở về nhà đi.."

Bé Vân cũng hoảng loạn theo Phương Thùy, tay chân nó cứ cứng ngắt không thể dịch chuyển và mọi hoạt động của não bộ tưởng chừng đã dừng hoạt động, cô khó nhọc lên tiếng : " Nhưng mà còn chị......"

" Nhanh lên ! Chạy nhanh lên đừng quay đầu lại !! "

Phương Thùy đưa tay đẩy nó, được đà Khánh Vân dùng hết sức cắm đầu chạy thật mau, suốt cả quãng đường về nhà con bé không dám dừng cũng chả dám quay đầu lại, tuyệt đối là một đứa bé nghe lời có đúng không nào ?

Nhưng con bé không thể ngờ được đó là lần cuối cùng nó được nhìn thấy Ngô Phương Thùy !

Chiều hôm đó căn nhà của chị gái bốc cháy dữ dội, vì sống biệt lập với xã hội nên khi mọi người kéo đến để phụ dập lửa thì nơi đó chỉ còn là một đống tro tàn. Sau đám cháy tất cả mọi thứ đều trở thành cát bụi.

Và trơ trọi ở giữa ngôi nhà là thi thể của hai người trưởng thành đã bị lửa thiêu đến biến dạng !

.............

Khánh Vân giật mình thức giấc giữa màn đêm tịch mịch, cơ thể đẫm mồ hôi. Cô sờ soạng đưa tay lần mò khắp đầu giường, khi đã tìm thấy được thứ đó liền nắm lấy thật chặt rồi ôm nó vào lòng. Nếu để ý thật kĩ bạn sẽ thấy ở giữa những ngón tay là một đoạn dây màu đỏ đẹp đến chói mắt nhưng cũng không kém phần quỷ dị.

" Hoá ra tất cả vẫn chỉ là những kí ức mà mình chẳng thể nào quên.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro