2. Chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Am Kha đến bên cạnh Gia Vân đưa tay đến, "Đến đây cùng ta"

Gia Vân lúc này nhìn thấy một nam nhân bận y phục màu đen, khuôn mặt nằm dưới một mặt nạ trắng hơi tương phản với bộ y phục, đón tay kia bàn tay lạnh như băng đón lấy bàn tay ấm áp đến bên Am phu nhân cũng là nương của Am Kha, "Nương", Am Kha nắm lấy tay nương chạm đến tay Gia Vân, từng chút một chạm đến khuôn mặt tinh sảo không tì vết kia, gật đầu hài lòng cười hạnh phúc mà nắm lấy tay nàng

Gần như Gia Vân cảm thấy ấm áp, thật muốn bên cạnh người này, bất giác đối phương nói yêu cầu, "Gọi nương", Gia Vân cũng không ngần ngại theo yêu cầu, "Nương"

"Tốt tốt sau này như vậy gọi, tên con là gì?"

"Gia Vân, Lâm Gia Vân"

"Lâm gia, thật tốt có một nữ nhi tốt rất đẹp, rất hợp với Kha nhi, nơi này Ám Tích Động là nhà của nương, nơi này không ai làm gì con đâu Vân nhi"

"Dạ nương"

"Cùng nương đến ăn sáng, hôm nay Kha nhi nấu ngon lắm"

Trước mặt Gia Vân là một Am Kha hoàn toàn ôn nhu chu toàn cho nương, đôi khi còn giúp gắp thức ăn, cử chỉ vô cùng dịu dàng, lại nghe thêm một câu vô cùng ấm áp, "Kha nhi gắp cho Vân nhi một miếng thịt đi"

"Dạ", Am Kha quả thực gấp cho Gia Vân một miếng thịt không quá nhiều mỡ mềm mại, thưởng thức hương vị quả là không tệ, mang một chén canh nóng để lại gần, "Nương ngươi cẩn thận nóng đấy"

"Kha nhi hứa với nương một chuyện, phải làm trước khi nương nhắm mắt"

"Nương cứ nói, chuyện gì con cũng làm được"

"Vậy nương quyết định Gia Vân sẽ là con dâu của nương, nữa đời còn lại con không được làm tiểu tức của nương ủy khuất đâu đấy"

"Dạ", Am Kha thật muốn chết đánh mắt cầu xin Lâm Gia Vân đồng ý hùa theo.

"Vân nhi sau này thay nương chăm sóc Kha nhi nhé, bên ngoài vậy thôi đối với nương rất tốt, nương tin Kha nhi sẽ đối đãi tốt với con"

"Dạ nương", Gia Vân hơi khó hiểu nhưng cũng không vội hỏi

Cả hai bồi bên cạnh đến khi nương về phòng nghỉ ngơi để hai người chút thời gian nói chuyện, còn để lại chút tiếng cười khó hiểu

Am Kha đặt một tách trà bên cạnh người kia, giọng đều đều vang lên, "Lâm tiểu thư xem ra tạm thời chưa rời đi được làm phiền tiểu thư bồi bên cạnh nương, thời gian này có tiểu thư bên cạnh nương sẽ không nhốn nháo, nếu như tiểu thư muốn ở lại ta cũng không ép"

"Phu nhân là bị ..."

"Nương chính là thay ta nhận độc tuy đã giải nhưng đôi mắt lại lấy đi, sau lần đó ta muốn nương lấy lại ánh sáng nhìn lại"

"Am Kha", có người gọi tên mình hơi nghiêng đầu khó hiểu, nàng nói tiếp, "Tên rất hay"

"Nương rất thích nên cứ để nàng gọi vậy"

"Am Kha, ngươi là ai?", Gia Vân mở miệng câu hỏi nghi vấn mãnh liệt nhất

"Đại ma đầu vạn người muốn giết"

"Vậy là môn chủ Nghịch Môn sao?"

"Đúng vậy, sợ rồi chứ"

"Không thấy ngươi đối với phu nhân cũng hiểu được những tin tức có phần thiếu tin cậy"

"Chưa chắc đâu, ta đã giết rất nhiều người"

"Không tin, một người có cử chỉ dịu dàng ấm áp như vậy tất nhiên không phải người xấu, lúc gặp không hiểu sao lại không lo sợ, ngược lại cảm thấy rất an tâm"

"Được rồi Lâm tiểu thư đến phòng bên cạnh nương nghỉ ngơi đến khi nào muốn quay về ta liền đưa tiểu thư về nhưng sau đó sẽ quay lại"

Gia Vân bên cạnh phu nhân 10 ngày, nhận ra Am Kha thừa hưởng đặc trưng khá nhiều từ phu nhân, đặc biệt là những mùi vị món ăn, cách pha trà, cách hành xử dịu dàng ôn nhu

Am phu nhân vô cùng vui vẻ, "Kha nhi"

"Sao vậy nương?"

"Khi nào hai con bái đường?"

"Nhanh thôi nhưng nương nhanh nhìn thấy sẽ thấy Gia Vân mặc hỷ phục đấy", đặt một miếng bánh bên vào dĩa

"Được được"

10 ngày bên cạnh con dâu phu nhân yêu thích, sức khỏe có tiến triển tốt, thuộc hạ mang nhiều tin tức về thần y truyền đến nên hôm đó Am Kha phải đến đại sảnh

"Thiếu chủ"

"Nương, con có công vụ nơi này cứ cùng Vân nhi vui vẻ nói chuyện, con sẽ quay lại ngay"

"Được được nhanh chóng quay lại"

"Dạ"

Nơi đại sảnh Am Kha lãnh đạm nhìn người mang đến, "Thiếu chủ"

"Thả nàng ra"

"Dạ thiếu chủ"

Người bị bắt đến chính là con gái của Doãn Ninh, lão thần y nhân gian, lão không cho Am Kha cơ hội nên đành dùng hạ sách này

"Doãn tiểu thư xin lỗi cho tại hạ phải dùng nên hạ sách này"

"Đại ma đầu ngươi lạm sát người vô cơ, ta đây không màng tính mạng muốn chém muốn giết tùy ngươi, đừng nghĩ dùng ta làm còn tin mà mang cha ta đến đây"

"Vậy Doãn tiểu thư cũng biết những màn tra tấn của Nghịch Môn rồi"

"Ta ...", dự định còn lớn miệng nhưng lời đồn ít nhiều cũng có sự thật trong đó.

"Doãn tiểu thư cứ bình tĩnh Doãn thần y sẽ sớm đến đón tiểu thư thôi, xin tiểu thư đừng quá lo lắng"

"Ngươi ..."

Bên ngoài nương của nàng lại tiếng đến, giọng tràn đầy tức giận, bởi nàng nghĩ hài nhi mình bỏ rơi con dâu đi tìm nữ nhân khác, "Am Kha"

Gia Vân bên cạnh dịu nàng, "Nương người đi từ từ thôi"

"Ngươi dám làm chuyện gì có tội với Vân nhi của ta còn mặt mũi nào nói chuyện với tổ tiên nữa, ngươi chưa bái đường đã vội đi tìm nữ nhân khác rồi, ngươi ... nghịch tử"

Doãn Tri Tường là con gái của Doãn Ninh, nhiều năm sống với thuốc sống với lương y, nay thấy một bá mẫu ôn nhu lại không thấy gì bất giác lương y dâng cao, lại nhìn thấy bá mẫu ấy tức giận nghĩ rằng đến báo thù liền đến bên cạnh khuyên răng, "Bá mẫu người không nên tức giận quá, thù có thể từ từ trả, ma đầu ngươi nhất định không thoát lưới trời đâu"

Am phu nhân nghe thấy lạ liền muốn có người giải đáp, "Cô nương, phía trước không phải Am Kha mà là đại ma đầu sao!"

"Đúng vậy bá mẫu"

"Thôi chết rồi Am Kha nhất định bị hắn giết rồi, con trai của ta là nương không đúng không nên để con đi một mình", giọng Am phu nhân run run nếu không có Gia Vân cùng Tri Tường đỡ lấy e là đã ngã

Lâm Gia Vân nhìn ra một chút khác biệt nhanh chóng dàn xếp, "Nương người khoan xúc động cẩn thận sức khỏe, phiền cô nương cùng ta dẫn nương đến phòng nghỉ, hắn vẫn án binh có lẽ không chú ý đến chúng ta"

Doãn Tri Tường cản thấy đúng như vậy, gật đầu, "Được chúng ta đến đó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro