TA CÙNG NÀNG (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vung tay áo, linh theo ta động tác tỏa ra xung quanh, dạ minh châu đồng loạt bật sáng chiếu rõ ràng một cung điện lớn. Hàng loạt bài vị được sắp xếp cẩn thận tại trung tâm cung điện, mỗi đời Yêu Vương bài vị cùng chân dung đều nằm tại đây. Ta chậm rãi đi lên, đôi mắt lướt qua một loạt ngọc thạch bài vị, dùng chân tại chính mình phụ thân chân dung. Ôn nhu lại không kém phần kiên nghị nam tử hơi hơi cười nhưng ánh mắt không có chút nào niềm vui, phía dưới chân dung bài vị lập lòe ánh sáng, tên của phụ thân ta ngày càng mờ nhạt. Đứng thẳng người, ta quỳ xuống đệm tròn, cúi người dập đầu trước phụ thân.

- Phụ thân, nữ nhi biết chính mình không thích hợp chức vị Yêu Vương, cũng có tội cùng Yêu tộc. Phụ thân sinh thời người nói nữ nhi cần trưởng thành lên, nữ nhi lại không hiểu được lo lắng của người... Đến khi nữ nhi hiểu ra được người lại đã vì nữ nhi mà vong... Nữ nhi hôm nay tại đây tạ lỗi cùng người cũng xin phép phụ thân cho phép nữ nhi lần cuối bướng bỉnh...

Dứt lời ta lại tiếp tục cúi người dập đầu, chín cái dập đầu đã đủ. Kéo đã tê rần chân đứng lên, từ trong lòng ngực ôm ra một cái mới tinh bài vị nhẹ nhàng đem nó đặt ở bên cạnh ta phụ thân bài vị. Mỉm cười, ta đem chính mình chân dung cũng bám lên tường, giấy trắng bên trong một nữ tữ nghiêm trang, đoan chính ngồi trên ngôi cao, màu tím biểu thị Vương quyền làm nữ tử trở nên uy nghiêm hơn, đối mắt màu đỏ tím nhìn thẳng, bên trong không có chút nào cảm xúc, xung quanh phông nền chỉ là lạnh lẽo trống trơn chính điện.

Đứng nhìn chính mình bài vị hồi lâu, ta mới xoay người, lần nữa vung tay đem ánh sáng tắt đi, đẩy cửa gỗ dày nặng bước ra bên ngoài. Diêm Vương sớm đứng bên ngoài chờ, trên tay hắn cầm lấy một cái hộp gỗ thấy ta đi ra liền đi qua.

- Đã xong?

- Đã xong.

Ta gật đầu, tự bước đi về phía trước.

- Đi thôi...

Diêm Vương thở dài, ôm hộp gỗ nhanh chóng đuổi kịp ta; chính điện Hoán Khinh, Bán Nham cùng mấy cái còn sống sót yêu tộc chờ ta, Tuyết Yên bị ta dùng mê hoặc chú vẫn còn ngủ say nơi cung điện.

- Tham kiến Vương.

Hoán Khinh dẫn đầu quỳ xuống hành lễ, phía sau Yêu tộc cũng theo sau hành lễ.

- Đứng lên đi.

Ta nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt rơi xuống cách đó không xa truyền tống trận; ngũ giới phương vị được bao bọc bởi tương ứng ngũ hành, tất cả năng lượng hướng về trung tâm, quái dị hình ảnh cùng tự cuộn vào nhau không ngừng phát ra bất đồng quang mang.

- Diêm Vương đưa ta hộp gỗ...

Quay người vươn tay hướng Diêm Vương, Diêm Vương có chút chần chờ, miệng khẽ động như muốn nói gì đó thấy Bán Nham hướng hắn lắc đầu cuối cùng vẫn trầm mặc giao ra hộp gỗ.

Ta ôm chặt lấy hộp, lại đem một cái khác đỏ thẫm hộp đưa cho Diêm Vương:

- Cái này nhờ ngươi gửi đến nàng ấy.

Tiếp nhận ta hộp gỗ, Diêm Vương gật đầu, ta nói tiếng cảm ơn, bước đến chỗ Hoán Khinh, ôm nhẹ lấy nàng ấy:

- Hoán Khinh ta giao lại chính mình muội muội cùng phụ thân cho ngươi, ta biết ngươi không đồng ý việc ta làm, nhưng là Hoán Khinh ta đã mệt mỏi, Hoán Khinh tha thứ cho kẻ ích kỷ như ta được không?

Hoán Khinh nước mắt lăn dài lắc đầu, tại yêu giới ở cạnh nàng ấy thời gian nhất lâu vẫn là ta, ai có thể nhìn chính mình hảo bằng hữu đi chịu chết.

- Sẽ không, ta mới không tha thứ cho ngươi...

Ta khẽ cười buông ra Hoán Khinh, Hoán Khinh vẫn trái lòng như trước đây a. Ngẩng đầu về phía Bán Nham:

- Nguyệt Ninh chỗ đó nhờ ngươi thay ta nói lời chào.

Bán Nham gật đầu đồng ý, hắn biết Ly Nguyệt không nói cho Nguyệt Ninh biết ý định chính mình, nếu Nguyệt Ninh đã biết chẳng khác nào Minh Nghiên cũng biết, mà Ly Nguyệt lại không muốn Minh Nghiên biết chuyện này.

Ta đưa mắt xem một vòng quen thuộc cung điện, bằng hữu, thuộc hạ; ta cúi người, mang theo cảm kích:

- Cảm ơn mọi người đã cho ta có thể thực hiện lần này ý định, cảm ơn mọi người đã bao dung sự ích kỷ của ta dù là trước đây vẫn là quá khứ. Chúc mọi người sẽ luôn kiếp kiếp an lạc, hạnh phúc.

Nói xong ta thẳng người cầm theo hộp gỗ không chút do dự đặt chân vào truyền tống trận, quang mang ngũ sắc chói mắt bao lấy ta, vô số linh lực cắm vào từng thớ thịt lôi kéo ta đi.

Một lúc lâu, mở đôi mắt ra ta thấy chính mình đứng ở trụ cột thế giới, liếc mắt đến vết nứt đang dần lớn trên đó, ta may mắn chính mình lúc này quyết định. Bay về phía trụ cột, bên trên có cổ xưa trận pháp ảm đạm bao lấy, ta mở hộp gỗ lấy ra bảo Yêu giới đặt vào một phương vị trong cổ trận, lại trở tay từ không giới đem bảo vật từ nhân giới đưa đến vị trí của nó, mím chặt môi dùng năm ngón tay đâm thẳng vào đan điền chính mình lấy ra bên trong còn chứa một nửa ma đan nhìn nó tự di chuyển đi về phía cổ trận, rút ra chính mình linh huyết có chứa lực lượng thần giới cùng sinh tử bút nơi địa phủ.

Năm cái phương vị đã có thích hợp vật đại diện, ta cố gắng di chuyển đến trung tâm cổ trận. Năm xưa đời thứ chín Thần đế vì tư tâm đã đảo loạn ngũ giới, làm vết nứt xuất hiện, tiếp theo vì muốn che lấp chính mình sai phạm mới muốn đem Yêu tộc toàn diệt không cho phép ai dùng tiên đoán lực lượng phá hủy hắn địa vị. Chỉ tiếc hắn chưa thể chính tay làm được đã bị xong đã bị phát hiện phải lẩn trốn đến giờ.

Bàng bạc công đức ta tích cóp được trong thời gian qua bắt đầu trôi khỏi nguyên thần, năm vật ở năm phương vị cũng hấp thu lấy ta sinh hồn.

Yêu giới chết oan mấy trăm vạn oán linh tạo nên dao động thời gian qua bỗng chốc dừng lại, tử sắc quang mang chiếu khắp Yêu tộc, đào hoa khai mở kết giới tại Yêu giới tiếp đón lấy mới mẻ năng lượng, Yêu tộc sống lại! Tuyết Yên nhìn chằm chằm Yêu Vương Đông Quân yêu đan dần sinh ra mới mẻ sức sống hai mắt đẫm lệ, nàng tỷ tỷ đi rồi a.

Nhân giới mở cổng mấy trăm ngàn vị diện theo linh lực Ly Nguyệt bảo hộ dễ dàng thu lấy lượng lớn lục sắc quang mang, các vị diện theo đó càng trở nên ổn định hơn. Nhân tộc cũng được bảo hộ khỏi sự chèn ép của tứ giới còn lại, đạt được chính mình mới mẻ tươi sáng tương lai.

Ma đan bị công đức tinh lọc, lại theo trụ cột thế giới khống chế áp súc thành hồng sắc quang mang hướng đến Ma giới. Tàn bạo ma giới thanh tỉnh không ít, táo bạo Ma Vương cũng bị bắt thu liễm chính mình u ám dã tâm. Một số ít còn có chính trực tam quan Ma tộc có cơ hội cải tạo nơi này chống lại Ma Vương, Ma giới lúc này bước vào một thời kì mới.

Sinh tử bút không ngừng tiếp thu sinh mệnh bị chết oan uổng trong mấy ngàn năm qua do ngũ giới tranh đoạt, bạch sắc quang mang lập lòe không ngừng hướng đến lạnh lẽo âm điện. Sôi trào sông Vong Xuyên đạt được yên bình thời gian, luân hồi chi lộ cũng thêm rộng mở, mạn đà la hoa không ngừng đong đưa thả ra từng đợt mừng rỡ hồi ức. Diêm Vương nhìn đang dần hình thành bảo hộ kết giới tại địa phủ, ánh mắt có chứa áy náy lại kiên định.

Kim sắc quang mang sáng lại tối mấy lần sau cuối cùng cũng tiến được vào Thần giới, đi đến Thần vực chữa trị lại những nơi đã sụp đổ trong mấy trận chiến, duy sinh lực lượng cũng khôi phục lại lâm vào ngủ say mấy vị Thượng Thần. Minh Nghiên hoảng loạn nhìn kim sắc quang mang bao lấy chính mình, vội xoay người bay đi.

"Phá rồi mới lập"

Ngũ giới trải qua thời kì dài tranh đoạt tan nát địa phương cùng sinh linh cuối cùng đã được đến giải thoát. Ta thầm may mắn chính mình từ 'Duy sinh thạch' tạo thành đứng ngoài ngũ giới lại đủ điều kiện bổ trợ cho mỗi giới.

Ta cảm nhận được da thịt tán đi, xương cốt vỡ vụn, đến nguyên thần đang mờ nhạt biến mất. Thật kỳ lạ, ta thế nhưng thấy được chính mình hồi ức như đèn kéo quân chạy chậm qua; ngây thơ nhưng không kém phần tàn bạo ta tại ma giới, vui vẻ, hạnh phúc tại Yêu giới, bi thương ta đem chiến tranh phát động khắp các giới, thấy cả năm xưa mấy vạn oán linh căm hận nhìn chính mình, rất nhiều rất nhiều hình ảnh chậm rãi đến rồi mất đi. Cố sức mở ra đôi mắt, ta dường như thấy được ta từng thâm ái nhân nhi đang không ngừng hướng về nơi này, ta cười, dùng cuối cùng linh lực đem tàn phá chính mình bay về phía đó. Mặc kệ đây ái nhân trước mặt là hồi ức hay ta tự ảo tưởng ra người, nghiên người, ta môi khẽ đặt lên khóe môi Nghiên Nghiên.

- Chúc ngươi cả đời an yên... ta ái nhân.

Còn có, ta lòng tự nhủ 'vĩnh biệt', ta mất đi mọi cảm nhận, hoàn toàn thanh thản tan biến vào mênh mông không gian ngũ giới.

Nơi Yêu giới, ngọc thạch mới tinh bài vị lập lòe ánh sáng hồi lâu biến mất, bên trên hiện ra rõ ràng mấy chữ : [Yêu Vương đời thứ mười Ly Nguyệt chi vị].

Đá Tam Sinh một hàng chữ in lên: 'Sinh thời tùy tâm tính,si tình, ích kỷ, từng bị người người trong ngũ giới oán hận nữ Yêu Vương đến cuối cùng vì chuộc lỗi cũng bảo hộ chính mình thân hữu, ái nhân; lấy chính mình tồn tại tế trận tùy theo thiên địa biến mất.'

..................

Tại nơi trụ cột ngũ giới vừa được tu bổ, hoàng y nữ tử trơ mắt nhìn ái nhân từ trước mắt chính mình tan biến, duy sinh thạch thuộc về ái nhân cũng trở thành tro tàn bay đi nàng lại chẳng thể nắm lấy một chút.

Huyết lệ đỏ tươi từ khóe mắt kéo dài trên khuôn mặt mỹ lệ, ngón tay run rẩy chạm đến chính nàng khóe môi, tay kia lại nắm chặt lấy nơi ngực trái, cảm nhận chính nàng còn sót lại đơn độc một viên duy sinh thạch năng lượng.

"Duy sinh thạch" lẫnnhau sinh tồn, bảo hộ nay chỉ còn lại lẻ loi một viên trên đời, vô nhị....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro