TA CÙNG NÀNG (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu Giới bên trong, hồng nguyệt treo lơ lửng, nhàn nhạt quang mang kèm theo từng đợt lạnh lẽo tràn lan khắp mọi ngóc ngách. Mùa đông ở Yêu Giới không có tuyết, chỉ có duy nhất một mặt trăng, càng về đêm khuya càng trở nên cực độ băng giá.

Ta quỳ gối phía trước đại điện của Yêu Tộc, thỉnh thoảng kéo lại áo khoác, ôm chặt lấy hộp gỗ trong lòng ngực, cảm giác dường như ôm lấy nàng ấy làm ta an tâm hơn.

- Ngươi về đi...

Phía sau ta đột nhiên vang lên tiếng nói, ta không nói, hai mắt lần nữa hướng đến chính điện; bên tai vang lên tiếng bước chân đi đến cạnh ta. Một vạt hồng y lướt qua tầm mắt, theo sát phía sau là tử y tiêu sái; ta thở dài đem ánh mắt rơi xuống người đến.

- Đã lâu không đến, ngươi cũng đã trưởng thành.

Ta thấy nghĩa muội của nàng – Tuyết Yên – hiện tại Yêu Vương khẽ nhấp môi, ánh mắt phức tạp nhìn ta; bàn tay run rẩy của nàng bị một thân tử y Hoán Khinh nắm lấy. Nhìn Hoán Khinh ta có chút ngoài ý muốn, trước đây Hoán Khinh căm ghét ta bao nhiêu ta có thể rõ ràng biết được nhưng hôm nay gặp lại ta nhận ra Hoán Khinh thay đổi đi nhiều ít nhất thu liễm đi tính tình.

- Ngươi... đừng làm thế này... ta nghĩa phụ sẽ không đồng ý ngươi thỉnh cầu.

Nghe thấy Tuyết Yên lời nói, ta lại nhìn vào đại điện, hai mắt thấy được bên trong ngồi song song hai nam nhân, một ám một hoàng, cả hai người dường như không thấy được bên ngoài đang có người, vẫn nói chuyện tán gẫu thản nhiên. Ta lắc đầu, từ chối hảo ý của Tuyết Yên, ngón tay bị đông lạnh khẽ chạm đến hộp gỗ nhẹ vỗ về.

Tuyết Yên muốn nói thêm gì đó nhưng bị Hoán Khinh ngăn lại, lạnh lẽo ánh mắt không kiêng nể nhìn thẳng ta thật lâu; sau lại lôi kéo Tuyết Yên đi vào bên trong đại điện, bỏ lại một mình ta tiếp tục quỳ giữa trời mùa đông.

- A Nguyệt... ngươi nói Yêu Vương Đông Quân bao lâu mới đồng ý cho ta cưới ngươi trở về...

----------------

- Ngươi thật sự không phản ứng vị thượng tiên ngoài kia?

Diêm Vương nhẹ nhấp một ngụm trà, tuy hỏi vậy nhưng đồng tử lại chỉ có thân ảnh của nam tử kế bên.

Đông Quân hơi hơi ngừng tay, lắc nhẹ đầu, đem hai chén trà bày ra rót đầy chờ Tuyết Yên cùng Hoán Khinh vào phòng. Không phải hắn nhẫn tâm hay muốn trả thù Minh Nghiên, hắn thật sự đang bối rối, nói không oán Minh Nghiên cũng không phải dù sao Ly Nguyệt vẫn là hắn nữ nhi nhưng lại có thể hiểu được hai người vì sao ra nông nổi này hắn cũng đã từng phạm phải sai lầm đó thôi.

- Kia hộp gỗ Nguyệt nhi hẳn nhờ ngươi bảo quản mà không phải giao cho Minh Nghiên thượng tiên đúng không?

Diêm Vương nghe được Đông Quân chất vấn đột nhiên cười lên, quả nhiên hiểu hắn vẫn luôn là người này.

- Đúng vậy, vốn dĩ nhờ ta đặt ở Hồi Ức Phường phong ấn, còn hộp gỗ vốn phải đưa ban đầu ta hủy rồi.

Chẳng qua hắn không muốn một khang tâm ý cứ như vậy phủ bụi, cũng không muốn giữa hai người đến cuối còn có khúc mắc tồn tại.

- Ngươi thật là... - Đông Quân thở dài một hơi, nhíu mày nhìn đang quỳ trên mặt đất người – Hai người đi một vòng lớn lại trở về ban đầu thời điểm...

Tuyết Yên cùng Hoán Khinh vừa lúc này bước vào, nghe được lời Đông Quân nói đáy mắt chứa nghi hoặc theo bản năng Tuyết Yên ngoái đầu nhìn lại bên ngoài người kia. Hoán Khinh đem Tuyết Yên kéo đến bên bàn thi lễ chào hỏi hai vị trước mặt mới nói:

- Ngươi xem hiện nay Minh Nghiên cùng trước kia Minh Nghiên có khác nhau không?

Tuyết Yên ngồi xuống, thật sự suy nghĩ, đôi mắt dần dần hiện lên một tia hiểu rõ. Hai người đây là đổi vị trí cho nhau? trước kia Ly Nguyệt tỷ ôm một thân nhiệt tình đi đến bên lí trí vô cùng Minh Nghiên, một người cảm tính một cái lí trí dung hợp ma sát đến cuối cùng lại thành hai phương xa lạ trên chiến trường đối diện cuối cùng Minh Nghiên một phương thắng thảm, lấy nàng ấy thần hồn gần như bị hủy chiến thắng. Năm đó, Ly Nguyệt tỷ đầy mặt tuyệt vọng giữ lấy đối phương nguyên hồn phong lại chính mình tình cảm cùng ký ức nhảy vào luân hồi theo bảo hộ Minh Nghiên ôn dưỡng thần hồn. Từ luân hồi trở về sau, hai người dường như thay đổi khá nhiều, lí trí một người biết rõ sát một phương Thiên Môn mạt đi đời trước Tiên Đế là cỡ nào điên cuồng sự thế nhưng lại mưu hoa thành công cũng liều lĩnh làm cho được; Ly Nguyệt tỷ năm ấy vì giữ lại được cân bằng tam giới lại đem chính mình linh lực tản đi thẩm thấu vào luân hồi tiểu thế giới, lấy bản thể chống Yêu Giới dùng công đức chậm rãi chữa trị lỗ hổng Thiên Giới chấp nhận bỏ đi cảm tình chính mình. Vòng đi vòng lại, Ly Nguyệt tỷ trở thành đã từng lý trí Minh Nghiên thượng tiên... Minh Nghiên thượng tiên lại trở nên đầy nhiệt tình giống năm xưa Ly Nguyệt tỷ... hai người đều nghĩ này mới là thay đổi thích hợp nhất ai ngờ... đến cuối cùng hai phương vẫn luôn ở dung hợp ban đầu địa phương a...

- Hai người họ... Nghĩa phụ ngươi nói chúng ta có nên đáp ứng không?

Hoán Khinh nghĩ đến một đống hiếm lạ sính lễ đặt ở chính điện ba ngày nay lòng nghẹn đến khó chịu. Hai người họ ra nông nổi này người bên ngoài nhìn vào đều có thể bình tĩnh biết được sai lầm đều ở hai bên, nhưng nói để nàng dễ dàng buông xuống thành kiến thật quá khó nói đến cùng là Minh Nghiên trước tiên từ bỏ đi đoạn này cảm tình, tuy đã cố bù lại chẳng qua người nên thấy nhất đã không còn tồn tại, triệt triệt để để tan biến rồi.

- Thiên Giới trọng mặt mũi thật để một phương thượng tiên làm vậy mãi sao được, hẳn sẽ sớm đem người thỉnh về thôi.

Hoán Khinh cắn răng, nói ra một câu, cũng mong Thiên Giới mau mau tới kéo người đi về.

Đông Quân lắc đầu đẩy ra một quyển thiếp màu đỏ in phượng hoàng văn án:

- Hai ngươi xem đi.

Tuyết Yên, Hoán Khinh hai mắt nhìn nhau chậm chạp mở ra kia thiếp đỏ, không mấy chốc hai người vẻ mặt phức tạp khép lại đồng loạt quay đầu nhìn lại đang quỳ bên ngoài người đồng thời nghĩ đến, ' hai người này quả thật đem tính cách của nhau biểu hiện lại một cách hoàn mỹ', đã từng nghiêm túc một người nay lại mặt dày đến mức lấy cái đã hủy mấy trăm ngàn năm trước làm cớ lại thêm đủ loại vô lý lời nói thế nhưng làm Thiên Đế đồng ý hai người hôn sự năm xưa đến giờ vẫn còn nên phải thành thân. Còn chưa kịp hoàn hồn lại thấy vốn đang quỳ bên ngoài người thẳng tắp ngã xuống nền đất.

--------------------------------

Nhìn đến kia thiếp đỏ ta thế nhưng có chút ngượng ngùng, lại xem đến Tuyết Yên cùng Hoán Khinh kinh ngạc ánh mắt ta mặt thế nhưng có chút nóng lên. Nội dung trong thiếp kia quả thật có chút vô ngữ nhưng ta còn cách nào a. Cúi đầu nhìn vào thiết kế áo cưới được nàng ầy cẩn thận vẽ trong giấy, ta ngày càng muốn vì nàng ấy mặc vào hỉ phục này. Năm đó hỉ phục ta luôn cẩn thận cất chứa, từ lúc ở luân hồi trở về ta vẫn đang chờ, chờ nàng ấy lần nữa nói đến hôn sự, chờ đến kia hỉ phục vì chúng ta hạnh phúc mà khoác lên trên người.

- A Nguyệt, năm nay mùa đông thật lạnh...

Đau xót cảm giác từ đầu gối không ngừng truyền đến não nội, theo hồng nguyệt biến dạng cả không khí cũng khắc nghiệt lên, cưỡng chế phân tán lại vội vã hợp lại nguyên thần khiến ta thương tổn pha trọng còn chưa kịp hòa hoãn đến giờ một chút lạnh lẽo cũng chống không xong, cả người đột nhiên nghiêng đến phía trước ta chỉ kịp ôm chặt lấy hộp gỗ vào sát lồng ngực liền ngất đi.

Mơ hồ, ta dường như thấy được khuôn mặt Ly Nguyệt đang vui vẻ cười nhìn ta, hai lúm đồng tiền đáng yêu lúc ẩn lúc hiện; đôi môi đỏ cười rạng rỡ, ta thấy được quang trong mắt nàng ấy. Giống hệt năm đó, lúc biết được Thiên Đế đồng ý hôn sự của chúng ta, vẻ mặt ấy ta lần đầu tiên thấy được, cũng là lần đầu tiên tê liệt cảm xúc chạm đến được cái gọi là hạnh phúc cùng vui vẻ.

---------------

Mùi hương quen thuộc quấn quanh lấy ta, mềm mại ấm áp bông vải bao bọc lấy cả người làm ta giật mình, hai mắt nhanh chóng mở ra. Cố gắng ngồi dậy làm lơ cơn đau từ chân, ta nhìn khắp phòng, môi lại vô thức cười, căn phòng từng chỗ từng vật dụng ta đều rõ ràng, quay đầu ôm lấy hộp gỗ được đặt kế bên.

- Yêu Vương Đông Quân cho ta vào phòng A Nguyệt có phải hay không đã đồng ý ta thỉnh cầu đâu.

Càng nghĩ ta càng cảm thấy vui vẻ, ta lúc này hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng của A Nguyệt năm xưa, nếu không phải chân chưa thể hoạt động ta thật muốn chạy nhanh đi tìm Yêu Vương Đông Quân xác nhận!

Ta chờ mất một ngày mới chờ đến Yêu Vương Đông Quân.

- Ngươi thật sự nghĩ kỹ, ngươi nên biết Nguyệt nhi thật sự đã đi rồi ngươi dù có cầu tới hôn sự này cũng chỉ còn lại môn cái bài vị lạnh lẽo.

Không đợi hắn tiếp tục nói, ta liên hồi gật đầu, cho dù là một cái bài vị ta cũng muốn, chỉ cần thuộc về A Nguyệt ta đều muốn.

Yêu Vương Đông Quân nhìn ta rất lâu, lâu đến ta sợ hắn muốn đổi ý, định nói thêm vài câu liền thấy hắn cầm lấy hai tấm thiếp ra một cái là ta đưa một cái lại thuộc về yêu tộc đồ án đặt vào tay ta.

- Sinh thời Nguyệt nhi vẫn luôn đem ngươi đặt trong lòng, nghĩ đến con bé cũng muốn được ở cạnh ngươi... Này... Ngày mai ngươi lại cùng Tuyết Yên, Hoán Khinh nói việc chuẩn bị hôn sự đi thôi.

Nhìn Yêu Vương Đông Quân đơn độc bóng dáng, ta mím môi, đặt hai tấm đỏ thiếp lên bên trên hộp gỗ:

- Phụ thân... về sau... ta sẽ thay A Nguyệt chăm sóc ngài cùng Yêu Giới.

Yêu Vương Đông Quân không nói gì chỉ dừng lại một chút rồi rời đi, cho dù hắn không vừa lòng Minh Nghiên thì thế nào đâu, hắn chung quy cũng mềm lòng mà đồng ý này hoang đường hôn sự, thành toàn cho hắn nữ nhi sinh thời ước nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro