Chương 7: Ma Quái Văn 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Ha hả~ Hàn Thục Nghi cười lớn. _  Thế mới gay cấn và hấp dẫn chứ đúng không ? Ngồi xuống đi tiểu đệ đệ~ Làm gì mà kích động thế a~

Tiền Tài Phát nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai có vẻ tán đồng, liền ngồi xuống. Người kia lại nói:

_ Vậy chúng ta bắt đầu. Đây là vai diễn của từng người.

Từ sau tấm rèm, một loạt thẻ bài bay ra, phi thẳng đến trước mặt mỗi người. Hàn Cầm thấy thực sự rất muốn thổ tào. Ta phi! Cái này rất phi thực tế, hảo sao? Phi bài từ xa như vậy thực sự sẽ trúng đích sao? Phi phi!

_ Mau xem bài đi rồi  chúng ta sẽ bắt đầu. Với quân bài như vậy, ha hả~ Chắc chắn trò chơi này sẽ rất vui vẻ.

Hàn Cầm có chút chần chờ. Nàng ngồi thẳng với tấm rèm, có cảm giác công lược đối tượng luôn nhìn nàng, là thực hay chỉ là do nàng quá kiêu ngạo, tự mãn nên tự ảo giác ra? Mọi người xung quanh đều đã xem vai trò của mình, có người thở ra nhẹ nhõm, có người nhăn mày đăm chiêu. Hàn Cầm nhìn thẳng vào sâu trong tấm rèm, dường như muốn nhìn ra được một thứ gì đó hiện lên trong bóng tối.

_ Quản trò. _ Nàng cất tiếng nói, trong giọng có chút chờ mong. _ Ta có thể nhìn mặt ngài sao?

Xung quanh mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, cảm thán tiểu cô nương tuổi còn nhỏ không sợ cường quyền cũng không sợ chết.

_ Tại sao tiểu muội muội muốn nhìn mặt ta?

_ Bởi vì... Giọng nói của ngài rất giống một người tôi quen.

_ Vậy sao? Ha hả~ _ Người đó cười khẽ, tiếng cười lanh lảnh, nghe qua rất hay nhưng làm cho không khí xung quanh càng thêm lạnh.

[Hảo cảm độ -50. Hiện tại là -150.]

Hàn Cầm thổ huyết. Đây là tình huống gì? Không phải bảo nguyên chủ là lần đầu gặp công lược đối tương sao?

_ Xuẩn hệ thống! Ngươi đây là xuẩn đến mức độ nào? Có phải ngươi cho ta tìm sai cốt truyện? Lần đầu gặp mặt sao có thể cừu oán thâm thù đến trình độ này? Tìm lại!

_ Yay yay~ Kí chủ bớt giận a~ 107 đã đi tìm lại... Kì thực... Cốt truyện lúc trước chỉ là phần nhỏ của kiếp sau. Do đây là tiểu thuyết chưa hoàn thành nên tiểu khả ái 107 không nhận ra. Yay yay yay~

_ Ngươi... Xuẩn 107!

_ Yay yay~ Là khả ái 107, không phải  xuẩn a~

_ Ta không đối thoại với ngươi, xuẩn 107.

_ ... (Tiểu khả ái hệ thống đang bận họa quyển quyển góc phòng thỉnh không làm phiền.)

_ Mau truyền cốt truyện cho ta!

[Tư liệu truyền tống trung.]

Dữ liệu lớn cốt truyện truyền vào làm cho đầu Hàn Cầm có chút choáng váng. Thực ra đây là một quyển kiếp trước kiếp này bách hợp văn. Nguyên chủ kiếp trước chính là ái nhân của công lược đối tượng Lăng Tiêu. Do Lăng Tiêu quá đào hoa, thu thập một lúc bảy tiểu muội muội từ ngây thơ đến quyến rũ nóng bỏng làm tình nhân bên người, khiến cho Hàn Cầm trong lòng sinh ra ghen tuông. Hàn Cầm lập mưu mời bảy tình nhân cùng đến nhà Lăng Tiêu, lấy lẽ do học nhóm nên cần phải đến đông đủ. Học nhóm đã mệt, Hàn Cầm liền rủ mọi người cùng chơi ma sói. Vốn đều là thành trong câu lạc bộ đam mê ma sói, tất cả đều hăng hái tham gia. Toàn bộ quá trình chơi, cốt truyện diễn ra đều đã có một tay Hàn Cầm sắp đặt sẵn. Từng tình nhân của Lăng Tiêu sau khi rời game đều chết một cách rất thảm, Lăng Tiêu cũng bị Hàn Cầm giết chết, hơn nữa còn bị Hàn Cầm ăn tươi nuốt sống. Cuối cùng Hàn Cầm cũng tự tử. Một lần luân hồi, Hàn Cầm lại bị lão thiên đưa đẩy đến đây, giải quyết nốt ân oán ái tình từ kiếp trước.

_ Này... Cốt truyện này cũng hơi quá đi? Chỉ là đánh ghen thôi , thực sự cần giết người? Này này... Nếu nói nguyên chủ không có bệnh án về tâm lý, chắc chắn nàng không tin! Ái tình, thực sự có thể làm cho người ta ăn thịt nhau? Không, không đúng! "Ăn" theo nghĩa bóng thì chắc chắn có nhưng "ăn" theo nghĩa đen thì làm sao có thể.

_ Nếu như tiểu muội muội còn có thể sống sót đến cuối cùng thì sẽ có cơ hội nhìn mặt ta.

Tiếng nói bình thản kéo Hàn Cầm trở lại hiện thực.

_ Hảo. _ Hàn Cầm lấy thẻ bài lên xem. Là phù thủy. Trong đầu nàng hiện lên một đoạn kí ức ngắn. Nàng đang ngồi trong một vòng tròn, cũng cầm quân bài phù thủy này. Trước mắt là bảy nữ hài dung mạo xinh đẹp cũng đang xem quan bài của mình. Kí ức ngắn đứt đoạn, nàng không thể nhìn rõ mặt từng người.

[107, vừa nãy là ngươi truyền cho ta?
_ Không phải a kí chủ~ Đó là kí ức tất yếu nguyên chủ nhận được từ kiếp trước.]

Hàn Cầm có chút suy nghĩ. Chắc hẳn đó là bảy tình nhân củ Lăng Tiêu. Không đúng, như vậy Lăng Tiêu đâu? Nếu như Lăng Tiêu lúc đó cũng là quản trò... Ha hả...Vô nghĩa, bây giờ Lăng Tiêu cũng vẫn là quản trò. Căn bản một phù thủy không thể thiết kế toàn bộ trò chơi, hảo sao? Cốt truyện này thực sự có nhiều điểm phi lí.

_ Bảo vệ mau dậy đi. Bảo vệ muốn bảo vệ ai?

Có hệ thống 107 vĩ đại khả ái bàn tay vàng, đương nhiên diễn biến được Hàn Cầm nắm rõ trong lòng bàn tay. Bảo vệ chính là Hoàn Độc Kỉ. Hắn nối danh ích kỉ vậy mà lại sống chết yêu Tiền Tài Phát. Dù dao đêm nay hắn cũng đã quyết định bảo vệ chính hắn. Sau khi hắn đã nhắm mắt, Lăng Tiêu tiếp tục gọi sói dậy. Hàn Thục Nghi cùng Vương Cẩu Ngao hoàn hảo là một cặp đôi sói. Không rõ là trò chơi diễn ra đúng như dự liệu hay đã có một bàn tay sắp xếp sau màn, Hàn Thục Nghi lựa chọn giết Tiền Tài Phát. Vốn là phu thê trên danh nghĩa, Hàn Thục Nghi đã muốn giết hắn từ lâu, nếu hắn chết, nàng sẽ được hưởng toàn bộ tài sản của hắn. Bây giờ cơ hội không mời mà tự đến, nàng phải tranh thủ ra tay. Sau khi sói đã ngủ, lượt tiếp theo chính là lượt của Hàn Cầm.

_ Phù thủy của ta, mau dậy thôi.

Hàn Cầm tiếp tục muốn thổ tào. Tại sao nàng cảm giác như Lăng Tiêu là cố ý vô tình kéo dài giọng ra đây? Hẳn là nàng nghe lầm. Mở mắt ra Hàn Cầm mới thật sự nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Cách thông báo người chết trong trò chơi này thực sự độc đáo quá rồi đi. Trước mặt Tiền Tài Phát là một con dao gọt hoa quả đầy máu lơ lửng trong không trung, tựa như chỉ cần có mệnh lệnh, nó sẽ ngay lập tức cắm phập vào ngực hắn. Này... Đây là nói người chết là chết thật? Ha hả... Đùa kiểu này không vui chút nào. Hàn Cầm nàng không tin là Tiền Tài Phát sẽ chết thật, nàng quyết định không cứu. Tương tự, nàng cũng không muốn độc ai.

Hàn Cầm đi ngủ rồi Tiểu Hồng Liên cùng Lãnh Thiên Di, một là tiên tri, một là thợ săn, lần lượt được gọi. Hai người họ cũng không có hành động gì thêm.

_ Trời sáng, cả làng dậy đi. Đêm qua có một người chết.

Con dao, đang lơ lửng trước mặt Tiền Tài Phát, bỗng phi đến cắm thẳng vào ngực hắn, huyết dịch từ ngực hắn bắn ra, nhuốm đỏ cả mảng khăn trải bàn màu trắng. Hắn cứ như vậy mà tắt thở, chưa kịp hét lên một tiếng, hai mắt của hắn vẫn còn mở to kinh hãi.

Cái chết của Tiền Tài Phát làm cho tất cả mọi người im lặng. Hoàn Độc Kỷ mặt trắng bệch, hai tay run run tự ôm bản thân mình, miệng hắn lẩm bẩm như van xin:

_ Tiểu Phát, ngươi đừng trách ta, làm ơn đừng đến ám ta...

Tuy là người đầu tiên biết và cũng đã được báo trước nhưng Hàn Cầm cũng có chút giật mình.

[_ 107.
_ Khả ái mĩ lệ tiểu hệ thống luôn túc trực cạnh kí chủ~
_ Trò chơi này thật ác độc.
_ Kí chủ không thích lần sau 107 sẽ tuyển cho người cái khác yay yay...
_ Không sao, ta thích. Một hồi chơi đùa mới biết thế nào là hư tình giả ý.]

Ha hả... Sao nó cảm giác như kí chủ của nó có chút thay đổi đây. Yay yay~ đây mới đúng kí chủ cường S vĩ đại của nó a~

_ Mời mọi người định ra người sẽ bị treo cổ sáng nay đi .

Trong giọng nói đầy hả hê của Lăng Tiêu, tất cả đều có chút do dự. _ Nào~ 3~ 2~ 1~ Ai không giơ ngay sẽ chết luôn nha~

Tất cả đều chỉ thiên, ngoại trừ Vương Cẩu Ngao. Hắn chỉ Trương Thiển Thiển. Trương Thiển Thiển mặt trắng bệch nhìn hắn, một hồi nàng khẽ cười nhẹ. Lãnh Thiên Di tức giận muốn tiến tới bóp cổ hắn, bị Trương Thiển Thiển ngăn lại.

_ Ta không sao. _ Trương Thiển Thiển vuốt tóc trấn an Lãnh Thiên Di.

_ Không được! Thiển Thiển! Không thể như vậy được! Ta không chấp nhận!

_ Ta đợi ngươi ở kiếp sau.

Trương Thiển Thiển vừa dứt lời liền bị lôi lên cao. Một sợi dây thừng loang lổ máu xiết chặt vào cổ nàng. Một hồi giãy giụa cùng gào thét, Trương Thiển Thiển tắt thở rồi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tím tái lại do thiếu khí. Thi thể của Trương Thiển Thiển cứ như vậy lắc lư trên trần nhà. Lãnh Thiên Di cúi đầu, không ai rõ nàng đang suy nghĩ gì, không khí xung quanh nàng trở nên lạnh lẽo. Mặc cho bầu không khí căng thẳng trong căn phòng, Lăng Tiêu vẫn tiếp tục điều khiển trò chơi tàn nhẫn này.

_ Mọi người đi ngủ thôi~

Đêm nay, Vương Cẩu Ngao sẽ lựa chọn giết Lãnh Thiên Di, hắn sợ hãi nàng sẽ trả thù hắn. Nhưng hắn không thể tránh khỏi cái chết đã được định trước. Lãnh Thiên Di cướp quyền chủ động của thợ săn, giết chết hắn.

Hàn Cầm : 107 .

107 : Khả ái mĩ lệ hệ thống luôn tại tuyến thưa kí chủ~

Hàn Cầm : Ta bắt đầu thấy chán trò chơi này.

107 : ...Kia ...Kí chủ có muốn xem phim giải trí chút không?

Hàn Cầm : Phim gì?

107 : Tỷ như mấy loại phim ân ân a a gì đó a~

Hàn Cầm : Ngươi không còn là ta khả ái hệ thống.

107 : Ha hả~ Đa tạ kí chủ quá khen~

Một đêm tàn sát qua đi, Lăng Tiêu lại gọi mọi người dậy.

- Đêm qua lại có một người chết.

_ Hết chương 7 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt