Chương 32: Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau, tại công ty Phác gia, một ông lão lớn tuổi xông thẳng đến văn phòng Hiếu Mẫn: "Mẫn Mẫn, cháu nói ta nghe các cháu đang khi dễ ta đúng không?" Hiếu Mẫn ngước mặt lên hai tay xoa xoa trán: "Ông à, ai lại chọc giận ông rồi có thể nói cháu nghe không? Cháu sẽ báo thù cho ông?" Phác* lão gia chủ ngồi xuống nhấp một ngụm trà phì phò: "Mẫn Mẫn là đám lão Vương, Lão Lý còn có Lão Lục Lão Hàm nữa, họ nói là có hay không cháu gái ta vô dụng, ba năm rồi hai cháu đến con cũng không có. Haiaa....."

Hiếu Mẫn vỡ lẽ thì ra là ông lão bị khi dễ lão tam sau khi cô kết hôn không lâu thì cũng lấy vợ, vợ chồng họ có con gần một năm rồi, lão ngũ cũng vừa lấy vợ cách đây hai năm, con cậu ta sắp ra đời rồi, còn lão tứ vừa lấy vợ, cũng vừa mang thai, chỉ còn lão Lục cắm đầu vào máy tính đến giờ vẫn chưa kết hôn làm Lục gia lo sốt vó lên.

Trí Nghiên đẩy cửa vào, khuyên ông: "Ông à, cháu còn trẻ, chưa muốn có con, huống hồ gì ông thấy không lúc trước không phải cha cháu sinh cháu ra trễ nhất sao?Không phải con của họ lớn tuổi hơn cháu mà cũng phải gọi cháu là lão nhị sao? Ông yên tâm, con cháu sau này cũng sẽ như cháu thôi."

Phác* lão gia hừ lạnh: "Hừ, các cháu đang đợi ta chết rồi mới chịu sinh cháu đúng không? Ô Ô ta thật bất hạnh ô ô ô.... Ai cũng khi dễ ta."

Hiếu Mẫn đứng bên im lặng nãy giờ mới khuyên bảo: "Ông à, đây là công ty cháu, ông không nên mất hình tượng ở đây, hay ông cứ về đi, tối nay cháu sẽ nói chuyện với ông, ông xem ông làm lớn chuyện ở đây mọi người sẽ nói ông già mà không quy củ già hết."

Phác* lão gia nghe vậy mới giật mình, ông trọng sĩ diện a... Lúc nãy vì tức quá mới không suy nghĩ làm ầm lên bây giờ nhìn lại, ai, thật mất mặt a... Phác* lão gia bỗng lạnh mặt: "Được, ta về nhà trước, các cháu tối nay phải cho ta lời giải thích rõ ràng mới được, không thì ta không bỏ qua cho các cháu đâu."

Nói chưa xong ông đã quay lưng đi. Trí Nghiên lắc đầu cười khổ ôm Hiếu Mẫn vào lòng: "Ông thật giống đứa trẻ trọng sĩ diện a.... May mà mấy năm qua có chị dỗ ông không thì em cũng không biết phải làm sao nữa" Hiếu Mẫn cười ngọt ngào: "Này, chị nghĩ mình cũng nên có con được rồi, ông cũng lớn tuổi rồi, cũng nên cho ông đứa chắc."

Trí Nghiên nhìn Hiếu Mẫn ánh mắt gian xảo: "Được, em chiều chị à..."

_____________~~______________

Tối đến Phác* gia bỗng biến thành cái chợ, Phác* lão gia chủ cứ đòi cháu bế, Phác* cha, Phác* mẹ cũng náo chuyện, Hiếu Mẫn nghe mà nhức đầu, mấy năm qua náo như vậy không phải không có nhưng lần nào cô cũng có cớ khuyên bảo, vậy mà lần này cô không thể mở miệng chứ khuyên bảo gì. Sau bữa cơm, Trí Nghiên ôm Hiếu Mẫn về phòng, bỏ lại mấy ông bà lão một câu: "Trật tự, cháu về phòng sinh cháu cho ông đây, đừng náo nữa."

Hiếu Mẫn nghe anh nói vậy hai má nóng đỏ đấm ngực cô, nhưng cũng mặc kệ cô ôm về phòng. Ba tháng sau, lúc Phác* gia đang ăn cơm, Lục lão gia đến, bên cạnh còn có lão Lục, Phác* lão gia tiếp đón niềm nở: "Ơ ông bạn già sao hôm nay không ở cùng mấy cái máy tính mà đến nhà tôi thế này? Có hay không có chuyện đặc biệt?" Lục lão gia cười vui vẻ đưa tấm thiệp mừng giả lã: "Haha tất nhiên là có chuyện đặc biệt rồi, cháu trai ta nhìn vậy mà giỏi, im im mà đem dâu lẫn cháu về cho lão già này rồi."

Nó làm con người ta có thai cũng được một tháng rồi, ta tính tháng sau đám cưới cho chúng nó, đến lúc đó ông nhớ đến nha ông bạn già."

Phác* lão gia nghe vậy đen mặt cái gì, con lão lục cũng có vợ, lại có con, ai cháu ông...Bên ngoài Phác* laco gia vẫn vui vẻ: "Chúc mừng a, Lục tiểu tử như vậy thật tài a..."

Lão Lục mặt bây giờ đỏ như trái gấc, Lão lục lấy vợ chuyện này làm Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn không ngạc nhiên mà ngạc nhiên là cậu ta ăn cơm trước kẻng. Cô gái kia thích lão lục từ thời sinh viên bây giờ, cũng gần bảy tám năm đâu phải ít, cô ấy tấn công cũng đủ lâu đủ chuẩn, haha, lão lục cưới vợ.... Chia tay Lục lão gia Phác* lão gia nhìn Trí Nghiên oán giận, hừ ba tháng rồi vẫn chưa có cháu cho ông, thật tức người mà. Bất quá ông cũng không nói gì thêm bỏ vào phòng. Hiếu Mẫn cùng Trí Nghiên biết ông lại giận rồi nhưng họ đã cố gắng nhưng bây giờ chưa có tin tức biết phải làm sao? Một tháng sau, ngày cưới lão lục cũng đến. Hôm nay, lão tam lão tứ lão ngũ cũng dắt vợ đến, vợ lão ngũ vừa sinh được ba tháng, cháu trai kháu khỉnh, lão tứ vợ bầu đã lớn chắc tháng sau là sinh con, lão tam thì con trai cũng vừa ăn sinh nhật hai tuổi tại Italia chỉ còn lại vợ chồng Trí Nghiên là vẫn chưa có tin gì. Lão ngũ lên tiếng trêu chọc: "Lão đại, lão nhị, có phải hai người ai đó không thể hay không mà đã hơn ba năm chưa nghe tin tức?" Nghe vậy Hiếu Mẫn đang ăn bỗng ho sặc sụa, mọi người ai cũng nín cười, hàm ý trong câu kia mà k hiểu? Chỉ có mỗi Trí Nghiên mặt lạnh tỉnh bơ: "Tôi nhỏ tuổi hơn cậu nhưng vẫn là lão nhị, tôi chờ con các người lớn rồi đem tiểu tử ra để con các cậu làm hộ vệ."

Lời nói làm mọi người ở đây ngại ngùng, aaa tại sao mấy đời cái khí thể bức người của Phác* gia không thay đổi vậy, ai da... Trí Nghiên nói câu đó làm không ai dám lên tiếng nữa, phải thôi ai còn dám... Không khí im lặng, bỗng Hiếu Mẫn cảm giác cơn buồn nôn lên, cô chưa kịp phản ứng, chỉ đành quay lưng chạy vào tolet, Trí Nghiên lo lắng đi theo cô. Đám cưới vừa mới kết thúc nghi lễ, không khí còn nồng nhiệt, động tĩnh bên này luôn được mọi người chú ý. Chạy vào tolet, Hiếu Mẫn nôn khang vài lần, sau đó cơn buồn nôn cũng bị áp chế xuống, bước ra khỏi tolet, Trí Nghiên chờ cô sẵn, đưa cho cô chiếc khăn lo lắng hỏi: "Chị không sao chứ? Không khỏe chỗ nào để em gọi bác sĩ đến?" Hiếu Mẫn lau mặt sau đó lắc đầu: "Chị không sao, chỉ thấy buồn nôn tí thôi, em không cần lo lắng, đợi đám cưới kết thúc rồi đi gặp bác sĩ cũng không muộn."

Thấy Hiếu Mẫn không sao anh cũng gật đầu quay lại bữa tiệc. Vừa đặt mông xuống ghế, Lão lục tiến lại hỏi thăm, anh vui vẻ nói: "Lão đại hôm nay là hỉ sự của tôi a... Này nhìn cô nôn mửa, kén ăn cứ như vợ tôi có bầu í,..."

Lời nói đùa của Lão lục làm mọi người đang vui vẻ bổng hóa đá, vợ Lão lục thấy mọi người không phản ứng, mới giải vây: "Mọi người đừng để ý anh ấy, anh ấy chỉ nói đùa thôi."

Sau đó cô dùng tay véo anh ta thật mạnh. Vợ lão tam là Thi Hoa từng mang bầu mới lên tiếng: "Hiếu Mẫn, tháng này cô đã có sao?" Lời nói ra ai cũng hiểu, Hiếu Mẫn lắc đầu: "Đã quá hai tuần vẫn chưa có."

Nghe vậy ai ở đây cũng hóa đá chỉ hai người trong cuộc không hiểu, Trí Nghiên thấy mọi người cứ liên tục hóa đá mới lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?" Vợ lão tứ một cô gái không sợ trời đất lên tiếng: "Thật không ổn, lúc em phát hiện mình có bầu cũng trễ hai tuần."

Phác* mẹ nghe bên này Hiếu Mẫn mới nôn nên qua hỏi thăm nghe mọi người đối thoại thì mừng rỡ: "Trí Nghiên, mau gọi bác sĩ đến xem có hay không Mẫn Mẫn mang bầu."

Lúc này Trí Nghiên mới giật mình tĩnh lại, cô nghe nói khi có bầu thường hay nôn mửa, còn trễ đại di mụ vậy,.... Trí Nghiên đang tính gọi thì lão lục mới ngăn lại: "Không cần gọi, bác sĩ có ở đây."

Sau đó lão lục chạy đến nói thù thầm gì đó với vị khách nghe vậy vị khách ấy nhìn qua sau đó đi lại bên này. Trí Nghiên nhận ra người này, ông ta là bác sĩ K.Pentol bác sĩ bậc thầy. Ông bác sĩ đó làm vài động tác thăm dò sau đó nói: "Chúc mừng Phác* thiếu, Phác* phu nhân thật sự có thai, đã gần ba tuần."

(Tui cũng thắc mắc Mẫn tỷ có thai kiểu j ....)

Nghe vậy Trí Nghiên vui mừng ôm Hiếu Mẫn quay vòng giữa buổi tiệc: "Mẫn Mẫn em được làm cha rồi..."

Sự náo nhiệt bên này làm mọi người chú ý, Phác*lão gia nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười haha nói với mấy ông bạn:"Haha, ta có cháu cố rồi haha."

Mấy ông bạn già của ông thầm khinh bỉ:"Hừ làm như mình ông có cháu ấy."

Nhưng thật ra trong lòng họ cũng vui vẻ, HiếuMẫn được mọi người xem như con cháu của họ cô có bầu tất nhiên moinngười cùng vui rồi. Được Trí Nghiên buôn xuống Hiếu Mẫn mới hoànhồn: "Trí Nghiên,chị thật mang bầu? Chị được làm mẹ?" TríNghiên gật đầu nụ cười trên môi không ngừng. Buổi tiệc tiếp tục mọingười ở đây ai cũng vui vẻ. 9 tháng sau, từ trong phòngsản khoa liên tục có tiếng chửi: "Trí Nghiên, đau quá, tên hỗn đản, chị khôngmuốn sinh con nữa...aaaaaa..."

Trí Nghiên bên ngoài lo lắng đi qua đi lại gấpđến độ không thể chịu được nữa. Phác* mẹ khuyên nhủ vài câu cô mới yên lòng.Một tiếng sau, trong phòng vọng ra tiếng trẻ sơ sinh, nhưng Hiếu Mẫn vẫn cònchửi, nữa tiếng sau, bác sĩ đẩy cửa ra: "Chúc mừng Phác* Thiếu, Phác* phunhân sinh đôi, một trai một gái, trai là anh."

Trí Nghiên vui mừng, nhìn qua haiđứa con nói với Phác* mẹ: " Cháu của mẹ, bâygiờ con vào thăm vợ."

Nói còn chưa hết lời đã vọt vào phòngsinh. Hiếu Mẫn tỉnh lại thấy Trí Nghiên kế bên hạnh phúc hỏi: "Trí Nghiên con chúngta đâu?" Trí Nghiên nghe cô tỉnh mới rót cho cô một cốc sữa, mẹ đã ở vớihai đứa nó, tí nữa mẹ sẽ bế tới, chị mau uống cho khỏe. Phòng bệnh, HiếuMẫn nằm đó ngắm hai đứa con, Trí Nghiên ôm ba mẹ con vào lòngtràn đầy hạnh phúc, không khí này không ai có thể phá hủy....... 

       ___ The End ___ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro