Chương 31: Hồi kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mọi người mong chờ đã đến, một tháng qua, Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn chỉ có thể đứng nhìn mọi người tất bật chuẩn bị, đôi khi hai người nghĩ có phải hay không đám cưới là của Phác* gia chứ không phải của họ a... Ai bảo Phác* lão gia giành từ việc chọn địa điểm, món ăn khách mời, Phác* cha thì phát thiệp, lựa chọn, bàn giao với bên khách sạn, Phác* mẹ thì thiết kế trang phục, trang trí. Cặp vợ chồng trẻ chỉ có thể đứng nhìn. Hôm nay, Hiếu Mẫn cùng Phong Vân đi spa, chỉ còn 12h nữa cô sẽ là cô dâu. Trí Nghiên gọi điện thoại báo trong vòng 12 giờ tới mình và cô không thể gặp được. Thật sự thì cô biết tập tục này từ lâu, ít nhất cô dâu chú rể không thể gặp nhau trước khi cưới một ngày. Bây giờ là bảy giờ tối, Hiếu Mẫn vừa từ spa đi ra, đang muốn cùng Phong Vân đi mua một ít đồ thì có một số điện thoại gọi tới: "Alo, Tôi là Hiếu Mẫn" bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam tính trầm: "Chào cô, nếu cô muốn biết di ngôn của Diệp Lão trước khi mất thì đến XTZ, tôi cho cô một tiếng."

Hiếu Mẫn nghi ngờ hỏi lại: "Ông là ai? Tại sao tôi phải tin ông nói thật? Ông muốn gì?" Đầu dây bên kia cười khẩy: "Haha, tôi tin cô muốn biết tin này còn nữa, cô chuẩn bị cho tôi 5 tỷ, tôi chờ gặp cô, à mà cô phải đến một mình, nếu cô đến cùng người khác tôi e di ngôn cùng bí mật của Phác Lão cũng sẽ biến mất."

Chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã tắt máy. Phong Vân thấy sắc mặt Hiếu Mẫn bỗng thay đổi lên tiếng hỏi: "Hiếu Mẫn, cô sao vậy? Có chuyện gì sao?" Hiếu Mẫn nghe vậy giật mình cười trấn an: "Không có gì chỉ là Phong Vân, tôi không thể cùng cô đi dạo được rồi, tôi có người quen nên đi gặp cô về trước nhé, À mà sáng mai cô phải qua trước 6h đáng thức tôi nhé, còn giúp tôi chuẩn bị nữa."

Phong Vân cũng không nghi ngờ gì gật đầu rồi chia tay Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn chia tay Phong Vân, tự mình lái xe đến XTZ, đây là khu nhà hoang, nơi đây vốn vắng vẻ lại âm u nên không khí có chút lạnh... Hiếu Mẫn gọi đến người kia: "Tôi đến rồi, ông ở đâu?" Người kia bình tĩnh: "Ngôi nhà hoang trước mặt cô, trên tầng hai."

Hiếu Mẫn cúp máy, đi theo lời ông ta, lên đến tầng hai, Hiếu Mẫn thấy bóng người quay lưng lại với cô, bóng lưng khá quen chỉ làtrang phục hơi cũ kĩ: " Tôi đến rồi, ông muốn thế nào?" Người kia quay lưng lại, Hiếu Mẫn cũng không bất ngờ, đúng người kia là Lâm Phàm, ông ta hiện đang bị truy nã. Lâm Phàm nhìn Hiếu Mẫn cười bỉ ổi: "Con gái, lâu ngày không gặp, chúng ta không phải nên cùng nhau ngồi nói chuyện sao?" Hiếu Mẫn khoanh tay ánh mắt lạnh lùng: "Ông muốn gì?" Lâm Phàm thấy vẻ lạnh nhạt từ Hiếu Mẫn không vòng vèo nữa hất tay, từ hai bên xuất hiện hai người khống chế Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn giật mình phản kháng: "Khốn nạn, ông muốn gì, bỉ ổi" Lâm Phàm không có tức giận hai tay đưa lên nắm cằm Hiếu Mẫn, ánh mắt độc ác: "Tao muốn gì à, mày biết mà, tao muốn mạng mày, bất quá giết mày thì tao trốn cũng không thoát chi bằng để thằng chồng mày đem tiền chuộc có tiền tao đi nước ngoài."

Hiếu Mẫn vùng khỏi bàn tay nắm cằm cô gằn giọng: "Ông đừng mơ, Trí Nghiên sẽ tìm ra tôi sẽ bắt ông trả giá. Mau thả tôi ra tôi sẽ đãm bảo cho ông đi nước ngoài."

Lâm Phàm cười lớn: "Haha, cô cho tôi là con nít sao? Thả cô? Cho cô gọi người bắt tôi sao? Cô hãy ngoan ngoãn ở đây chờ đi, có khi ngày mai không có cô con rể tôi sẽ đám cưới với cô gái khác cũng nên."

Nói xong ông ta không để Hiếu Mẫn đáp, ra hiệu hai người kia trói Hiếu Mẫn lại. Sáng hôm sau, Phong Vân qua nhà Hiếu Mẫn từ sớm, vừa đến nhà, Phong Vân nghĩ là Hiếu Mẫn còn đang ngủ bèn mở cửa đi vào, trong phòng, Hiếu Mẫn không có, bất quá cô gọi adi: "Adi, Hiếu Mẫn dậy rồi ạ? Cô ấy đâu?" Adi từ sau vườn giật mình chạy vào: "Phong Vân, không phải hôm qua Hiếu Mẫn đi cùng cháu sao? Đến bây giờ nó vẫn chưa về!" Nghe vậy Phong Vân hốt hoảng: "Hôm qua cô ấy nói đi gặp bạn cũ, để cháu gọi thử xem."

Điện thoại mấy cuộc mà Hiếu Mẫn không bắt máy, Phong Vân gọi đến Trí Nghiên: "Phác* Thiếu, Hiếu Mẫn mất tích rồi."

Trí Nghiên đang rất vui vẻ chuẩn bị ăn sáng cùng Phác* gia nghe tin như vậy tức giận: "Cô nói sao? Hiếu Mẫn mất tích, cô đã xem kĩ chưa?" Phong Vân bên này đang sốt sắn nào để ý đến Trí Nghiên tức giận từ từ kể lại: "Tôi đã gọi mà cô ấy không nghe máy, hôm qua cô ấy cùng tôi đi spa sau đó nói đi gặp bạn đến giờ vẫn chưa về."

Trí Nghiên vội cúp máy, lấy chiếc áo khoát bên người nói với Phác* lão gia: "Ông, Mẫn Mẫn mất tích, ông cùng cha mẹ hôm nay cứ đến khách sạn chào hỏi khách trước đi cháu sẽ cùng đám Ân Tĩnh, Tố Nghiên, Trí Hiền, Lục Duật tìm, ông đừng lo, cháu sẽ đem cháu dâu an toàn về cho ông."

Nói xong không kịp để người khác phản ứng Trí Nghiên lấy chìa khóa xe, gọi cho đám lão tam đi ra ngoài. Phác* lão gia, Phác* cha, Phác* mẹ lo lắng nhưng chỉ còn vài tiếng nữa là đám cưới diễn ra nên họ đành thu xếp đối phó khách bên kia. Nghe tin Hiếu Mẫn mất tích mọi người nháo nhào tìm kiếm, Trí Nghiên đã liên hệ hết mọi nơi mà Hiếu Mẫn có thể đến nhưng vẫn không có thông tin, Phong Vân và Tống Minh Dương đến trước khách sạn làm dâu phụ và rể phụ, mọi người tiếp tục tìm kiếm.

7h23' Trí Nghiên nhận được cuộc gọi từ số Hiếu Mẫn: "Tiểu Mẫn hiện tại chị đang ở đâu?" Bên kia truyền đến âm thanh: "Phác* thiếu lâu rồi không gặp, Hiếu Mẫn đang trong tay tôi muốn cô ta toàn mạng trở về thì đem 1 triệu đô đến đây tôi sẽ thả cô ta, mà phải một mình cô đến, không được báo công an nếu không tôi và cô ta đồng vu quy tận."

Trí Nghiên nghe vậy bình tĩnh đáp lại: "Được, bất quá ông đưa điện thoại cho Hiếu Mẫn, tôi muốn xác nhận cô ấy bình thường."

Lâm Phàm đưa máy, giọng Hiếu Mẫn truyền đến: "Trí Nghiên là chị, mau đến..."

Âm thanh ngắt quảng Lâm Phàm lên tiếng: " Phác* thiếu, người khỏe, cô còn hai tiếng, nếu hai tiếng sau tôi chờ nhận tiền từ cô, nếu không hôm nay tôi nghĩ cô nên tìm người thay thế cô dâu đi là vừa."

Nói xong ông ta cúp máy. Trí Nghiên nhìn qua lão lục, lão lục là tiến sĩ khoa CNTT chuyện xác định, định vị với cô ấy là chuyện dễ dàng: "Lão nhị, chỗ ông ta gọi đến là khu nhà hoang XTZ, có hay không báo công an?" Trí Nghiên ra hiệu im lặng, cô tầm ngâm vào suy nghĩ, nữa tiếng trôi qua, Trí Nghiên mới lên tiếng: "Trí Hiền, chị về khách sạn báo với cha mẹ tôi là tìm được Mẫn Mẫn rồi, chị nói họ chuẩn bị, bây giờ tôi cùng lão tam lão tứ và lão ngũ đến đó, lão lục, cô chịu trách nhiệm hậu trường, 2 tiếng sau khi tôi xuất phát gọi công an."

Mọi chuyện đã phân phó xong, nhiệm vụ ai vào vị trí đó. Mười lăm phút sau, khu nhà hoang XTZ có hai chiếc Lamboghini xuất hiện, Trí Nghiên phân phó, để lão tam theo mình còn lão tứ vào lão ngũ núp phía sau. Dò theo lối đi, theo sự chỉ dẫn của lão Lục Trí Nghiên đã tìm được vị trí của Hiếu Mẫn. Bị bất ngờ tập kích, Lâm Phàm giật mình sau đó cầm con dao kề cổ Hiếu Mẫn la lớn: "Hừ! Phác* thiếu, tôi quá xem thường cô rồi, mau bỏ vũ khí xuống nếu không tôi giết cô ta."

Trí Nghiên làm theo, Hiếu Mẫn thấy vậy hét lên, bất quá cô bị bịt miệng không thể là to chỉ ú ú ớ ớ. Mắt thấy Trí Nghiên sắp bỏ súng xuống, Lâm Phàm ra hiệu cho hai người sau lưng cướp vũ khí, đúng lúc này, Lão ngũ nấp sau lưng Lâm Phàm bỗng bay đến đánh gục ông ta cướp vũ khí. Thấy vậy Trí Nghiên và Lão tam nhặt lên súng khống chế hai người còn lại. Lão tứ tiếng lên tháo dây trói cho Hiếu Mẫn. Công an vào bắt Lâm Phàm đi. Quá trình xảy ra tích tắt, lúc bị giải đi, Lâm Phàm nhìn Hiếu Mẫn cười lớn: "Tao mà chết, di ngôn của ông ngoại mày cũng mất haha, Hiếu Mẫn, tao có làm ma cũng không tha cho mày."

Trí Nghiên ôm Hiếu Mẫn vào lồng ngực, thấy cô không bị gì, tinh thần treo ngược mới buông xuống: "tiểu Mẫn, chị không sao là tốt rồi, chúng ta mau trở về mọi người đang chờ chúng ta tổ chức đám cưới."

Hiếu Mẫn không sợ chuyện này, cô đã từng trải qua sinh tử, lần này chỉ một chuyện bắt cóc nho nhỏ cũng không làm cô lo sợ. Đám cưới được diễn ra đúng giờ, trên lễ đường, Hiếu Mẫn mặc lên mình chiếc áo cưới trắng tinh, dung nhan tinh xảo, Trí Nghiên cùng chiếc vest trắng, hai người hôm nay vẫn nổi bậc nhất. Phác* gia chủ ở vị trí chủ vị lên tiếng hỏi: "Hiếu Mẫn, cháu thật sự chấp nhận gả vào Phác* gia không? Phác* gia chúng ta không có gì đặc biệt, bất quá cháu đảm bảo Phác* gia sẽ cả đời che chở bảo vệ cháu, đồng thời ta thay Trí Nghiên thề với trời cả đời nó chỉ được cưới một vợ vì vậy nếu cháu đồng ý cháu sẽ là vợ duy nhất trong cuộc đời nó."

Hiếu Mẫn nghe vậy gật đầu: "Ông, cháu chấp nhận làm dâu Phác* gia."

Phác* lão gia gật đầu quay qua nhìn Trí Nghiên: "Trí Nghiên, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa trước khi lấy Hiếu Mẫn? Phác* gia cả đời chỉ được lấy một vợ vì vậy cháu hãy suy nghĩ kĩ trước khi lấy Hiếu Mẫn."

Trí Nghiên cười: "Cháu suy nghĩ kĩ, ông, cho dù Phác* gia giống bao nhà khác có thể lấy nhiều vợ thì Trí Nghiên này cả đời xin thề cả đời chỉ lấy Hiếu Mẫn làvợ và yêu thương, che chở, đem lại hạnh phúc cho cô ấy."

Phác* lão gia gật đầu hài lòng, đúng là cháu ông không làm ông thất vọng. Phác* lão gia lại quay lại hỏi mọi người: "Vậy ở đây còn ai phản đôi không?" Mọi người im lặng, Phác* lão gia mới tuyên bố: " Vậy hôm nay Hiếu Mẫn chính là con dâu Phác* gia, là vợ Trí Nghiên, Hôn lễ được bắt đầu."

Trí Nghiên và Hiếu Mẫn trao nhẫn cho nhau, sau đó hai người hôn nhau nồng nhiệt, buôn Hiếu Mẫn ra Trí Nghiên thì thào vào tai cô: "Tiểu Mẫn, dù chưa ai nói chị là con gái nhưng với em chị là cô gái duy nhất em yêu, là cô gái trọn đời này em sẽ bảo vệ và yêu thương."

Hiếu Mẫn hạnh phúc hôn Trí Nghiên thật sâu. Hai kiếp sống, cô đã tìm được tình yêu của mình. Đừng đua đòi hay chạy theo những thứ xa vời, hạnh phúc chính là bên cạnh bạn, hãy biết trân trọng những thứ đơn giản nhấy mà quý giá nhất trong cuộc đời bạn. Cuộc sống là của bạn, đừng lo lắng người khác nghĩ gì về bạn mà hãy sống theo chính bản thân mình thích.

___________Hoàn chính văn_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro