Chap 20: Phó tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao lại là chị?

- Dạ, hôm nay tôi sẽ chăm sóc cô giúp Kim Duyên nha.

- Trả lời đúng trọng tâm.

Khánh Vân quát, chị giúp việc chỉ dám nói ngắn gọn:

- Kim Duyên sốt cô ạ.

Chưa bao giờ ánh mắt Khánh Vân lại lạnh đến thế, doạ chị giúp việc đến sợ. Khánh Vân đi thẳng lên phòng, đóng cửa 'rầm' một cái. Một lát sau thấy Khánh Vân ra khỏi phòng, nhìn thấy Khánh Vân qua phòng Kim Duyên.


Nửa mê nửa tỉnh, Kim Duyên thấy một bóng dáng quen thuộc, mùi hương cũng rất quen. Nhưng sự thật đang tiếp diễn làm cho em nghĩ mình chỉ gặp ảo giác. Thấy tay mình được tay ai đó nắm lấy, thấy đôi môi khô khốc của mình được bờ môi ai đó phủ lên thật ngọt ngào, lại thấy cơ thể đang rét run của mình được cơ thể khác ôm lấy thật ấm áp. Cả ngày hôm đó, Kim Duyên đã chìm vào một giấc ngủ rất sâu, rất ngon. Suốt bảy năm qua, em chưa đêm nào có một giấc ngủ ngon đến vậy. Sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy căn phòng trống trơn, lại nhớ giấc mơ hôm qua, một giấc mơ thật đẹp. Nghe các bác nói "chị dâu" Mỹ Duyên đã về Mỹ, cô ấy còn một số giấy tờ cần ký. Các bác cũng bảo cô từ nay sẽ đi làm, bắt đầu sẽ là nhân viên tập sự của công ty, ngoài những người cấp cao thì thân thế của cô sẽ được giữ kín. Khánh Vân sẽ làm ở mỗi phòng ban một tuần trước khi nhận chính thức. Kim Duyên khẽ cười, cảm giác mình cũng đỡ đỡ, các vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận. Có lẽ bác Yến đã giúp em.

Kim Duyên mở tủ quần áo. Những bộ váy lung linh rất nhiều nhưng em lại chọn một bộ giản dị nhất. Thật buồn cười! Tính Kim Duyên hay quên nhưng hiệp ước vợ chồng lại luôn nhớ. Trong hiệp ước rằng khi ra đường em không được chọn những bộ đẹp, Kim Duyên hay chọn bộ giản dị nhất như một thói quen, mặc dù bây giờ chẳng còn một chút quan hệ gì với cô nữa.

Trong công ty hôm nay rộn ràng hơn bình thường, mọi người bàn tán xôn xao hẳn lên.

- Duyên! Duyên! Bà vào đây! Có một chị xinh gái mới chuyển đến. Ây! Mỹ nữ luôn. Hôm nay sẽ chuyển tới làm ở bộ phận nhân sự, bà mà nhìn là chết mê luôn đó.

Đồng nghiệp của em từ đâu chạy đến.

- Suỵt...suỵt.... thông tin mật: mỹ nữ đang ở phía nhà xe. Đi mau thôi! Nhanh! Nhanh!

Chưa kịp định hình, Kim Duyên đã bị hội bà tám trong công ty kéo đi. Cũng đúng như Kim Duyên đoán, là cô. Cô mới đến thực tập được hai tiếng mà fans đã đông như thế rồi, chắc khi mọi người biết cô là con gái ruột của chủ tịch tập đoàn, fans sẽ xếp dài mấy hành lang mất.

- Chị xinh gái nhìn về phía bọn mình tụi bây ạ!

Đúng là Khánh Vân nhìn về phía em thật. Kim Duyên cố tránh, chỉ mong sao cô không nhìn thấy mình.

- Chào các em! Chị đang đi tìm văn phòng giám đốc nhân sự, em nào biết chỉ cho chị với.

- Em...

- Em biết...em....

- Em đi...em làm ở chỗ phòng nhân sự mà.

Khánh Vân đăm chiêu một lúc rồi chỉ thẳng tay vào cô gái ăn mặc quê mùa nhất như một sự vô tình:

- Em này đi.

Nguyễn Huỳnh Kim Duyên giật nảy mình. Em có nói dẫn đường cho cô sao? Bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có đang nhìn em nên Kim Duyên đành đi thật nhanh. Mang tiếng dẫn đường mà cô cứ phăng phăng đi trước, em cứ lẽo đẽo theo sau cô. Không biết đường mà cứ đi trước, cô là có ý gì đây?

- Khỏi chưa?

- Dạ?

- Tao hỏi mày khỏi ốm chưa?

- Dạ...

- Dạ cái gì?

- Em... Em khỏi rồi ạ.

Vô thức Khánh Vân đưa tay sờ trán em rồi cô lại quát:

- Khỏi cái gì mà khỏi, nóng hầm hập lên đây này. Đi về nhà đi!

- Em khỏi rồi mà.

- Công ty không có mày cũng không sập được đâu.

- Em biết.

- Biết sao còn đi làm?

- Em... em....

Cứ vô thức đi theo cô lên sân thượng lúc nào không hay. Thôi, là cô không biết đường thật. Kim Duyên đành lên tiếng:

- Chị ơi, văn phòng nhân sự không phải ở trên này.

- Tao biết, mày ngồi xuống đã, ngồi yên đấy!

- Vâng.

Khánh Vân đi một lát rồi mang về tách trà nóng, theo phản xạ em hơi nghiêng người. Cũng không trách được, ai bảo người nào đó có cái gì là toàn đổ lên người em.

- Uống đi

- Dạ?

- Trà thuốc, uống đi!

Giọng cô đúng kiểu ra lệnh, theo thói quen Kim Duyên chẳng dám cãi.

- Mày ốm mà người yêu mày không hỏi thăm à?

Nguyễn Trần Khánh Vân vu vơ hỏi. Nguyễn Huỳnh Kim Duyên nghe tạm thời không hiểu.

- Dạ?

- Trưởng phòng bộ phận truyền thông, chị Hoàng My thì phải, nếu tôi nhớ không nhầm.

- Dạ vâng, chị ấy hỏi thăm rồi ạ.

- Tốt đẹp ghê nhỉ!

- Dạ tốt.

Một lời thốt ra hại cái tách trà bay thẳng vào sọt rác. Khánh Vân xuống tầng không quay đầu lại. Cũng từ hôm đó nhìn thấy Kim Duyên dù ở công ty hay ở nhà, cô cũng chỉ coi em là không khí mà thôi, có khi cũng chẳng bằng không khí. Đôi khi em lại ước giá như cô cứ làm khó em, cứ trút giận đi có khi lại hay hơn chăng. Bây giờ ngay cả cơ hội đến gần Khánh Vân, Kim Duyên cũng không có.




Thời gian thấm thoát trôi, sau nhiều tuần đơn chuyển hết phòng ban này tới phòng ban khác, với thành tích dày đặc, được mọi người công nhận cộng cổ phần cụ nội để lại, Nguyễn Trần Khánh Vân chính thức nhậm chức phó tổng giám đốc V&D vào đúng ngày sinh nhật của mình. Thân phận của phó tổng cũng vì thế mà bại lộ. Còn một điều đặc biệt hơn hình như phó tổng và trưởng phòng bộ phận truyền thông có giao tình, sau khi thăng chức Nguyễn Trần Khánh Vân lập tức đã đưa chị ta lên làm giám đốc bộ phận truyền thông - vị trí đang còn chờ người đảm nhiệm do cựu giám đốc đã xin nghỉ hưu.

Công ty vì thế mà hôm nay tổ chức ăn mừng cho tân trưởng phòng truyền thông, tân giám đốc và tân phó tổng. Luật bất thành văn, sau khi ăn uống no nê các thành phần lãnh đạo thường rủ nhau tụ tập đi hát karaoke.

- Em có thể không đi nếu ngại.

Nghe tiếng nhắc nhở phía sau mình, Kim Duyên suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Em đi.... Em đi chúc mừng chị chứ.


Miệng nói vậy nhưng lòng lại nghĩ khác, đã lâu lắm rồi em chỉ dám nhìn trộm bóng lưng người ấy. Kim Duyên thực sự rất nhớ, muốn nhân cơ hội này được gặp cô lâu lâu một chút, chẳng cần người ta để ý tới mình, chỉ cần ngồi một góc khuất nhìn người ta là quá đủ rồi.

- Vậy mình đi thôi.

- Dạ.

Buổi karaoke nào của cái tập đoàn V&D này cũng cực kỳ vui và bựa, nó bựa không phải bản chất mà vì MC của cái cuộc ăn chơi này - giám đốc thiết kế vốn được biết đến là một thằng bựa, không chỉ vậy hắn còn quái nữa. Màn giới thiệu của hắn bao giờ cũng là màn nói đểu các nhân vật được giới thiệu:

- Alo, alo, xin chào, xin chào toàn thể quý bạn và các vị đến với cuộc vui ngày hôm nay. Xin giới thiệu thành phần khách vip của chúng ta, đầu tiên là giám đốc truyền thông tên thân thương ở nhà là "anh Vũ Minh Dũng cao 1m73" xin ANH cho cảm nghĩ của mình ạ.

Phía dưới tiếng vỗ tay rào rào. Nhân vật được nhắc tới đành phải lên tiếng:

- Vâng, xin cảm ơn vì ngoài cái tên thật bị mất vĩnh viễn và giới tính bị bẻ cong thì tôi rất vui, tiện đây cảm ơn phó tổng đã cân nhắc.

Có vài tiếng cười nho nhỏ phía dưới, MC tiếp lời:

- Tiếp theo là người mới thăng chức trưởng phòng thì cô Nguyễn Thị Lan Anh. Tôi thì tôi không biết tên ở nhà của cô là gì, nhưng tôi nghĩ chắc là Lan Anh đanh đá đấy. Cô 1m49,9 thân hình chuẩn, xin cô nói đôi lời ạ.

- Cảm ơn anh MC, tôi tự nhận mình đanh đá nhưng chưa đanh đá bằng anh đâu ạ.

- Vâng, ai đanh đá hơn ai thì mọi người tự biết. Giờ là tới đại diện hình ảnh của công ty - cô 1m73 là "baby girl" điển hình vòng nào ra vòng đó, gương mặt đáng yêu như búp bê, tên cô là Nguyễn Huỳnh Kim Duyên. Bí mật động trời của người đẹp là cô đã từng nặng tới 56kg khi học cấp hai. Cô có thể tiết lộ bí quyết giảm cân cho các chị em ở đây được không ạ?

Ai đó đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:

- Không có bí quyết gì ạ.... tự nó thế ạ...

Câu trả lời không được nhiều người hài lòng lắm, tiếng phản bác rầm rầm ép "baby girl". Rối quá em đành phải ấp úng khai:

- Được rồi, được rồi, em cũng thua mọi người luôn. Ngày xưa là có người cứ mang đồ ăn cho em, em ăn nhiều quá nên béo, giờ không ăn nữa thì gầy thôi.

- Thật không?

- Em thề.

Kim Duyên ở công ty mọi người đều biết tính, trước giờ ít khi nói dối nên tạm được tha. Chỉ là phía đối diện có ánh mắt đang nhìn em rất kỳ quái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro