Chap 38: " Từng yêu chưa?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng, Nguyễn Huỳnh Kim Duyên trằn trọc mãi mà không thể ngủ. Ngày mai em làm cô dâu. Ngày mai em được gả cho một người phụ nữ tốt, có hai đứa trẻ dễ thương nhận em làm mẹ. Ngày mai... ngày mai hạnh phúc là thế, sao em vẫn thấy tim mình nhức nhối, sao vẫn thấy trống trải, đau đớn đến vậy?

Tiếng xe rú vang trời, lại có tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng.

- Có chuyện gì vậy?

Kim Duyên vội trở mình. Cả nhà hôm nay chuẩn bị nhiều thứ, mọi người ngủ mệt ly bì từ tối, em không muốn đánh thức ai cả nên em vội vàng khoác chiếc áo mỏng đi về nơi phát ra tiếng động. Cửa cổng lớn thế mà đổ tan tành, chiếc xe thể thao hiên ngang méo mó, Kim Duyên kinh hoàng nhìn thảm cảnh trước mặt. Phải mấy giây sau khi người trong xe bước ra em mới bừng tỉnh, mắt đỏ hoe lao tới.

- Chị....chị có sao không? Có bị thương ở đâu không?

Ánh đèn điện mờ mờ, cô đứng đó yên lặng, em hoảng sợ rờ chân tay, mặt mũi, bả vai. Em chỉ muốn biết cô có an toàn hay không mà thôi.

- Chị có đau ở đâu không? Sao lại thế? Xe chị mất phanh à?

Đáp lại Kim Duyên chỉ là sự tĩnh mịch của màn đêm.

- Vào nhà em xem nào...

Bất giác cánh tay mạnh mẽ vươn ra ôm trọn em vào trong lòng, thật chặt. Kim Duyên nhất thời không hiểu, em cố đẩy cô ra mà càng đẩy cô càng siết chặt hơn. Hai người cứ như vậy một lúc thật lâu....thật lâu.

- Chị làm sao thế?

- Mày là đồ ngốc, thực sự rất ngốc.

- Em biết em ngốc rồi mà.

- Tao xin lỗi, là do tao mang rắn về nhà...

- Hả? Chị mang rắn về nhà á? Sao tự nhiên lại mang rắn về nhà làm gì? Chị biết cả mẹ và em đều sợ rắn mà.

Nguyễn Trần Khánh Vân khẽ thả lỏng tay, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Ngốc nghếch, ngốc nghếch đến mức người ta muốn giấu vào túi áo mang theo bên mình mà bảo vệ, nâng niu từng phút, từng giây.

- Mới mang mấy con về đang bò ngoe nguẩy dưới chân mày kìa!

Kim Duyên theo phản xạ mà kiễng chân, Khánh Vân bắt đúng nhịp mà bế về phòng.

- Chị phải cất mấy con rắn đi, mai nhà chị H'Hen Niê tới rồi.

Kim Duyên dặn dò khiến ai đó tối sầm mặt mũi, không thương tiếc thả em xuống giường. Hôm nay cớ sao cô lại như thế cơ chứ? Cứ đứng nhìn em mãi không rời, cô quên rằng mai em phải tiếp khách hay sao? Kim Duyên đành nói khéo:

- Chúc chị ngủ ngon.

Đoạn em lấy chăn trùm kín đầu. Mười phút sau không khí lặng thinh, có lẽ cô đã về phòng. Kim Duyên chẳng biết mình bị sao nữa, chẳng biết vì sao mà mình lại khóc, lại đau lòng. Kim Duyên từ từ kéo chăn ra, vẫn thấy ánh mắt ai đó vẫn chưa rời khỏi, bàn tay ai đó dịu dàng lau nước mắt cho em, bàn tay kia lại luồn vào mái tóc nhẹ nhàng ma sát. Người ấy cứ gần chút một cho tới khi trán cô chạm trán em, hơi thở của họ hoà quyện. Môi cô khẽ chạm môi em, chiếc lưỡi gian xảo khẽ cạy hàm răng nhỏ, thưởng thức những ngọt ngào, điên cuồng cướp đoạt từng khoảng không. Em biết chuyện này là sai trái nên dừng lại, nhưng cớ sao mỗi lần đối diện với cô, trái tim em lại tan chảy. Lý trí của em hèn nhát đến nhường nào? Chân tay dãy dụa bị Khánh Vân đè chặt, chỉ còn cách van nài khẩn thiết đứt quãng giữa nụ hôn:

- Ưm....Chị....em xin.....

Tiếng khóc của Kim Duyên khiến ai đó bừng tỉnh, khó khăn lắm cô mới rời được đôi môi đẹp mê người đó. Khánh Vân lấy tay em áp lên trái tim mình, ánh mắt đầy u buồn.

- Tao cũng xin mày....nó rất đau...

- Chị...

- Chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, mày đã từng hứa sẽ bên tao, sẽ chăm sóc tao suốt đời...mai mày đi theo ả ta, thế còn tao mày tính làm sao?

Kim Duyên đau lòng rút tay trở lại, nói lấp liếm:

- Em...em... Chẳng phải sẽ có người giúp việc chăm sóc cho chị sao?

- Mày đã từng yêu tao chưa?

Cô hỏi một câu hỏi mà em không sao có thể trả lời được. Khánh Vân cũng chẳng đợi câu trả lời, đặt em lên cánh tay mình mà vỗ về:

- Ngủ đi.

- Chị.....Thế này là sao? Chị...về phòng đi.

- Ngủ đi.

- Dạ...nhưng mà chị...

- Mai muốn được gả đi thì ngủ đi.

- Dạ...em...chị...chúng ta...

- Tao sẽ về phòng ngay bây giờ, mày yên tâm.

- Nhưng...nhưng em thấy có lỗi với chị H'Hen Niê.

- Chúng ta là gì? Là chị em mà. Con vợ mày không đến mức ghen với chị gái của vợ chứ? Chỉ là tình cảm một chút trước khi em gái về với hạnh phúc riêng của mình thì có gì mà mày phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên thế?

- Em...em....

- Nói nhiều! Đếm từ một đến ba nhắm mắt lại ngay. Một....hai....

Vẫn rất hiệu nghiệm, chưa đếm đến ba Nguyễn Huỳnh Kim Duyên đã sợ hãi nhắm mắt ngủ. Cả đêm em thao thức không ngủ được, giờ đây lại có cô bên cạnh, có người xoa lưng, xoa đầu đầy trìu mến, có mùi hương quen thuộc này vờn quanh chóp mũi, có hơi ấm thân thuộc này ôm trọn lấy em, vỗ về em vào giấc ngủ, em lại ngủ rất ngon lành. Có ai nhìn cô bé đáng yêu trong lòng, khẽ nói:

- Xin lỗi.
_______________________________________Mai sinh nhựt mjk nên mai sẽ tặng mọi người một chap ngọt😘😘😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro