Chap 55: Người xưa chốn cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết Thanh minh năm ấy, tiết trời se se lạnh, mưa phùn lất phất, gió thổi tê buốt. Tới mưa cũng nhẹ nhàng, mang một vẻ buồn man mác. Hay vì:


"Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu


Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" *

Trước căn biệt thự có cô bé con đang ngồi ở bậc thềm, tay chống cằm đầy suy tư, trông như bà cụ non, vừa buồn cười vừa đáng yêu. Bà nội cũng ngồi cạnh bé, hai bà cháu hàn huyên tâm sự. Cô bé nói:

- Ở lớp mẫu giáo bé có mấy bạn xinh ơi là xinh ~

- Vậy tiểu bảo bối thích bạn nào nhất?

- Bạn nào con cũng thích, mỗi bạn con thích một ít. Các bạn còn rất tốt với con, bạn nào bảo thơm má con cũng thơm cả.

Bà nội cười, lắc đầu rồi bảo bé:

- Tiểu bảo bối có cái nết giống bà nội, không được cái nết gì giống mẹ cả.

Con bé cãi, bà nội mắng lại:

- Rõ là tiểu bảo bối lăng nhăng mà.

- Lăng nhăng là gì vậy bà nội?

- Là thích quá nhiều người chứ sao? Là con chơi thân với tất cả các bạn.

- Như vậy không tốt ạ? - Con bé trợn to mắt ngạc nhiên hỏi lại.

- Không hẳn là không tốt.... nhưng có một người thích đặc biệt vẫn hơn, có nói con cũng không hiểu, sau này con sẽ hiểu thôi.... Ừm thì.... nói chung lớn lên mà nhăng nhít giống bà con thì bà đuổi khỏi nhà luôn đó.

- Con không nhăng nhít, con ngoan lắm, bà đừng đuổi con nha ~ Như mẹ Vân ý, từ bé tới lớn chỉ chơi với mẹ Duyên, nếu chơi cùng người khác phải có mẹ Duyên chơi cùng.

Bà hơi khựng lại, từ trước tới giờ đều nghĩ thế là tốt. Thật sao? Hình như thế đâu phải là tốt. Nguyễn Trần Khánh Vân mấy năm nay luôn trầm lắng, bỏ mặc số phận, cô chẳng khác nào cỗ máy được lập trình sẵn, hiếm khi thấy được nụ cười vui vẻ treo trên môi, có chăng cũng chỉ là giả cười để làm yên lòng con gái cô, để yên lòng hai mẹ.


Sự ra đi của Kim Duyên là cú sốc quá lớn đối với cả gia đình. Người ta nói, thế gian chẳng cho ai tất cả, nghĩ cũng đúng, hàng xóm nói bà có tất cả rồi thì mất đi một cô con dâu có là gì, Khánh Vân thì lấy đâu chả được vợ. Mà mấy ai hiểu được cảm giác thiếu đi một mảnh ghép trong cuộc đời sẽ trống vắng đến thế nào....

Con bé cứ như thiên thần vậy. Bà còn nhớ cái ngày đón em từ cô nhi viện về, cuộc sống có đứa con gái đáng yêu đó chính là món quà vô giá mà thượng đế ban tặng.

Em ra đi tới giờ mộ cũng xanh cỏ rồi nhưng bà vẫn không thể nào tin nổi. Chiếc xe năm đó cớ sao lại nổ một cách dễ dàng như vậy. K&D cho người điều tra, lùng sục khắp ngõ ngách với hy vọng dù là nhỏ nhoi em vẫn còn sống. Mà hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.

Cảnh sát, các cơ quan chức năng rồi cũng đi đến kết luận, trái tim bà như muốn nổ tung khi nghe từng dòng chữ họ tuyên bố. Con gái yêu dấu, Nguyễn Huỳnh Kim Duyên của bà sao nó có thể lạnh lùng rời bỏ thế gian này trước cả bà, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, cảm giác này có ai thấu.


Chứng kiến đứa con gái ruột duy nhất phát điên gần một năm, lòng bà đau từng khúc ruột. Nguyễn Trần Khánh Vân luôn ăn năn. Cô hối hận vì hôm đó cô cố chủ trì buổi họp cuối cùng của K&D để bàn giao lại công việc rồi mới ra nước ngoài cùng vợ. Cô hối hận vì để chiếc xe chở em ra sân bay xuất phát trước. Cô hối hận nhưng bà lại cảm ơn trời phật, bà biết vậy là ích kỷ nhưng nếu mất thêm đứa con gái này nữa chắc bà không thể cầm cự nổi.

- Bà nội.... bà sao vậy? Bà ơi.... - Con bé ngây thơ kéo tay, bẹo má bà. - Sao mắt bà lại đỏ thế kia cơ chứ?

Nguyễn Thị Hương Ly cố cười, cũng may còn có con bé này làm cuộc sống vui vẻ thêm mấy phần.

- Bà không sao, đi vào nhà đi.

- Bà ơi, bà ở nhà đi, con đi với mẹ Vân, mẹ mặc váy đẹp đi đâu ý.

Nói đoạn, con bé ríu rít ôm chân Khánh Vân, cô đành ôm bé lên dỗ dành:

- Ở nhà ngoan, mẹ đi công chuyện, lát mẹ về.

- Mẹ nói dối con đúng không? Mẹ đi gặp mẹ Duyên đúng không? Bao giờ mới cho con đi gặp mẹ Duyên thế?


Đứa trẻ dù sao cũng bắt đầu lớn khôn, bắt đầu hiểu chuyện, cũng chẳng thể nào lừa nó mãi rằng cái ảnh vô tri vô giác kia là mẹ nó được. Nhưng nhà họ Nguyễn lại không ai nỡ nói với con bé rằng bé sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa. Bà nội trìu mến vỗ về:

- Mẹ Duyên đi vắng, con phải ngoan thì mẹ mới về. Mẹ Vân là đi công chuyện thật, lát về mẹ sẽ chơi với con có được không?

- Nhưng con ngoan mãi mà, có thấy mẹ về đâu bà.

- Thì con phải ngoan hơn nữa, con phải nghe lời người lớn nhớ chưa? Không được cãi lời người lớn nữa nè!

- Vâng ~

Khuôn mặt trẻ thơ xị xuống, mắt long lanh ánh nước, miệng mếu máo nhưng không khóc, nhào vào lòng bà nội, dặn dò mẹ Vân:

- Mẹ Vân nhanh về chơi với con nhé!


Khánh Vân ngoắc tay hứa, rồi chốc sau chiếc xe thể thao dần khuất khỏi căn biệt thự.



Chú thích:


* Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du
______________________________________
Một chút tĩnh lặng của cuối tuần🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro