Chap 61: Vén màn bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm chiếc hộp trong tay, Alice hồi hộp mở khóa, trên cùng là bức thư được viết tay cẩn thận:

"Alice yêu dấu của ba.

Bác sĩ nói có thể cả đời này con sẽ chẳng bao giờ nhớ được phần ký ức đã mất và ba đã từng muốn cả đời này con đừng bao giờ nhớ tới nữa. Nhưng có lẽ như thế là không đúng phải không con?

Hôm nay, ba ngồi đây, viết bức thư này như một thú vui cuối đời. Ba có một câu chuyện muốn kể cho con: Có một anh chàng sinh ra đã là trẻ mồ côi, cuộc đời của hắn từ khi sinh ra chỉ biết ăn xin, xin không được thì trộm, trộm cũng không được thì cướp, làm sao sống qua ngày là tốt rồi. May mắn làm sao hắn lại được một cô tiểu thư nhà giàu để mắt đến. Mặc dù hắn rất tự ti, nhiều lần tìm cách lẩn trốn cô ấy nhưng hắn càng trốn thì cô ấy càng theo, hắn đi chậm cô ấy cũng đi chậm, hắn đi nhanh cô ấy cũng đi nhanh, hắn chạy cô ấy cũng chạy theo. Hắn ăn trộm phải vào tù, cô ấy hàng ngày tới nhà tù thăm hắn. Hắn chạy mãi.... rồi cho đến một ngày.... lỡ để cô ấy chạy vào trái tim mình lúc nào cũng không hay....

Cô ấy sau khi đến với hắn thì bị cả gia đình chối bỏ. Nhưng cô ấy là một cô gái kiên cường và lạc quan nhất trên thế giới mà hắn biết. Bên cô ấy, hắn nhìn thấy cuộc sống này thật ý nghĩa. Hắn luôn thấy ánh mặt trời hồng như ngọn lửa ấm áp trong đêm đen, tỏa sáng tới rực rỡ. Họ đã cùng nhau trải qua nhiều gian khổ. Cô ấy sinh ra trong một gia đình buôn bán đá quý. Cô ấy dạy hắn từng ti từng tí một, rồi còn trộm đơn hàng, khách hàng của nhà mẹ đẻ cô ấy. Cô ấy vẫn luôn khẳng định là ba mình không biết, nhưng hắn đoán ba cô ấy vì thương con gái nên chỉ đành nhắm mắt làm ngơ. Thế rồi, họ dần trở nên giàu có, họ có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng thế gian này đâu phải câu chuyện nào cũng là cổ tích.....


Bi kịch bắt đầu xảy ra, trong một lần đi làm ăn, uống rượu với khách hàng như mọi lần khác. Nhưng khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang trong trạng thái không một mảnh vải che thân và với tư thế thác loạn cùng một người đàn bà khác. Mà người đàn bà này lại không phải cô ấy, và hơn thế nữa, khi quay đầu sang bên phải, hắn bắt gặp ánh mắt cô ấy, đang lạnh lùng nhìn hắn. Lúc đó, hắn không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết mình phải đuổi theo cô ấy. Vụ tai nạn giao thông hôm đó đã biến ngày ấy trở thành ngày đen tối nhất trong cuộc đời hắn.

Trên xe cứu thương, cô ấy một thân đầy máu nằm trong vòng tay hắn với hơi thở yếu ớt. Hắn khóc, hắn sợ hãi, hắn giải thích, giải thích liên hồi. Thế rồi, cô ấy mỉm cười, cô ấy nói rằng cô ấy tin hắn.

Hắn quả quyết khẳng định với cô ấy nhất định cô sẽ không sao, hắn sẽ bắt con đàn bà kia trả giá. Cô ấy lại bắt hắn hứa, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được gặp người đàn bà kia một lần nào nữa, cũng không được động tới ả ta. Cô ấy nói cô sẽ hạnh phúc nếu như hắn không hại người, cô ấy không muốn thấy hắn bị ngồi tù thêm lần nào nữa. Cô ấy nói "Em mệt rồi, em muốn ngủ", khi nào ngủ dậy, hai người sẽ đi Thụy Điển thăm ông ngoại cô ấy như dự định. Nhưng.... hôm đó, cô ấy đã ngủ mãi mãi..... không bao giờ dậy nữa.....


Alice à! Hắn chính là ba, cô ấy chính là mẹ Daniel và.... ba xin lỗi.... Nhưng mà ả ta, cái kẻ mà ba từng muốn giết nhất lại chính là mẹ đẻ của con.


Ngày con sinh ra đời, ba đã cho làm xét nghiệm ADN. Khi biết con là con gái ruột của ba, ba đã rất hận, thứ lỗi cho ba. Thực sự ba không muốn có con với ai khác ngoài mẹ của Daniel. Thứ lỗi cho ba khi ngày đầu tiên con ra đời cũng là ngày ba cùng Daniel rời khỏi đất nước tới chỗ ông ngoại thằng bé.

Hai năm sau đó, khi mọi việc nguôi ngoai hơn một chút, để Daniel đỡ cô đơn, ba đã quay lại Việt Nam đón con. Lúc này, mẹ con lại đòi ba một số tiền lớn mới trả con, ba đã không ngần ngại đưa cho bà ấy. Ba chọn tên con là "Alice" - biểu tượng của sự cao quý, đẹp đẽ. Alice rất ngoan, nhưng tới năm con bé mười sáu tuổi, trong một lần tình cờ làm xét nghiệm máu, ba mới phát hiện ra ba và con bé không cùng huyết thống. Ba tức tốc cho người điều tra vì sự việc nhiều năm rồi nên cũng mất thời gian khá lâu, mỗi nơi đổi một kiểu. Phải mất một thời gian dài sau đó mới biết, thì ra con gái ruột của mình bị mẹ đẻ vứt ở sọt rác ngay tối hôm sinh nó ra. Cũng may là nó bình an vô sự và còn được một nhà giàu có nhận nuôi, thương yêu hết mực.

Giá như ba đón con ngay từ ngày con được sinh ra, hoặc giá như năm ấy đứa trẻ đó ba cẩn thận hơn làm lại xét nghiệm ADN thêm lần nữa, giá như ba không ngốc nghếch để bị mẹ con lừa.... Tội lỗi của ba lớn lắm phải không con? Ba đã không dám gặp con trong nhiều năm liền, không dám làm xáo trộn hạnh phúc của con. Nụ cười của con thật ngây thơ biết bao, xinh đẹp biết bao!

Rồi con bất ngờ gặp chuyện, con phải sống thực vật. Nhà họ quyết định lấy cháu ngoại của ba ra. Nếu là ba, ba cũng đồng ý, nhưng con thì vẫn lại nằm đó, mãi không chịu tỉnh. Ba thực sự rất sốt ruột, ba muốn ra mặt với tư cách là ba ruột của con. Nhưng ba biết, mẹ nuôi con là người rất ghê gớm, có lẽ bà ta sẽ chẳng bao giờ để cho một người bỏ rơi con gái mình mấy chục năm động tới người con bé. Vì vậy, ba đã âm thầm mua chuộc bác sĩ, trợ lý, tất cả mọi người đã cùng diễn một vở kịch, nói rằng ở trong nước mãi cũng không phải cách hay, kích động để họ quyết định đưa con ra nước ngoài. Rồi thời khắc ấy cũng tới, chắc con không biết đâu, ba chính là người đã lái chiếc xe chở con ra sân bay, bác sĩ, y tá đều là người của ba. Chắc ba mẹ nuôi và người phụ nữ của con sẽ không bao giờ nghĩ ra được vụ tắc đường hôm đó là hoàn toàn có chủ đích, để đảm bảo xe của chúng ta không trong tầm nhìn của họ. Và chiếc xe trống rỗng ấy, vụ nổ ấy đều diễn ra rất đúng kế hoạch. Con nằm trong lòng ba trên một chiếc xe khác từ biệt Việt Nam từ ngày đó.

Con biết không? Ba tin con nhất định sẽ khỏe lại. Nhưng con lại mất trí nhớ. Có điều, con như thế ba lại thấy vui mừng, ba thật ích kỉ phải không? Rồi càng lớn, Daniel càng trái tính với ba, chỉ có con là niềm vui duy nhất của ba.

Alice nhường lại địa vị và cả cái tên "Alice" cho con, ba chỉ đơn giản truyền tin ra ngoài là nó gặp tai nạn nên phải phẫu thuật chỉnh hình và cũng mất trí nhớ. Mọi chuyện chỉ có vài người thân thiết biết, vì vậy, con thay thế vị trí của nó không một chút trắc trở, mà đâu phải con thay thế, vị trí đó thực ra là của con gái ba mà.


Ba đã xây cho hai vợ chồng nó một căn biệt thự cạnh biển đúng như tụi nó mơ ước và chuyện sau này chắc con cũng biết. Đã bao lần ba muốn nói ra nhưng ngày tháng của ba còn quá ít, ba lại tham lam.

Trong chiếc hộp này là toàn bộ quá khứ của con, là ảnh ngày xưa ba chụp khi dõi theo con. Nếu con chưa nhớ, ba hi vọng một ngày nào đó khi xem chúng con có thể nhớ lại bởi vì đó mới chính là gia đình đích thực của con, nơi đó có hai người mới xứng đáng là ba mẹ con, có người luôn yêu thương con và còn có cả đứa trẻ đáng yêu của con - cháu ngoại ba. Tên con thực sự là "Nguyễn Huỳnh Kim Duyên" - một cái tên rất đẹp và con gái của ba cũng rất đẹp. Sau này, nếu ở trên thiên đường, ba sẽ luôn ban phước lành cho con, còn nếu ở dưới địa ngục, ba sẽ đút lót cho quỷ dữ dặn chúng không được phá con.

Hôn con, con gái bé bỏng của ba.


Washington, một ngày tuyết rơi"

Ai đó cầm những bức ảnh mà đôi mắt dần nhoè đi vì nước ngập tràn, nức nở khóc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro