Chap 62: Daniel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu cô ong ong đau như búa bổ. Trái tim cô nghẹn ngào từng cơn. Những điều này đều là thật sao? Cô ngồi khuỵu xuống, nức nở khóc.

Cô thực sự tên là Kim Duyên? Cô thực sự là vợ của Khánh Vân? Đứa trẻ đáng yêu đó thực sự là con gái của cô? Sao chiếc nhẫn này khắc chữ "VYD"? Dây chuyền này khắc chữ "VYD"? Là đồ đôi của cô với người ấy sao?

Ba sẽ không nói dối cô chứ? Vậy chuyện trả thù là như nào? Cô cũng muốn nhớ mà không tài nào nhớ nổi.


Quản gia ở ngoài lo lắng sốt ruột, liền đẩy cửa vào, đọc bức thư của ông chủ mà chuyển từ bất ngờ sang thắc mắc. Ông lấy bức di thư mà cậu Daniel đưa ra để so sánh, thực sự nét chữ rất giống nhau, rất khó phân biệt. Rốt cuộc phải gọi người đưa hai bức thư đi giám định chữ viết tay.

Sau hai tiếng đồng hồ đã có kết quả, thật không ngờ bức thư cậu chủ đưa không phải của ông chủ. Quản gia nghĩ cũng đúng, ông chủ mấy năm nay là người hiền lành, không gây thù chuốc oán gì với ai, sao có thể trả thù gì chứ? Là cậu Daniel cố tình bày trò? Vì sao cậu ấy lại làm như vậy? Cứ miên man chìm đắm trong dòng suy nghĩ mà tiểu thư nhà họ thì đã chạy vụt đi từ lúc nào không hay.

Cô mở cửa ra lệnh cho lái xe, ngạc nhiên khi bắt gặp một người khác.

- Chào em gái!

- Anh.... rồi anh về nước từ bao giờ?

- Ngay sau khi nghe tin về tâm thư của ông già.

- Anh!!! Bức thư đó không phải của ba đâu, ba không có thù oán gì với nhà họ Nguyễn hết, mà em còn chính là mẹ của đứa trẻ đó.

Cô hào hứng kể chuyện, ai ngờ anh trai mình mặt sắc lạnh, trầm giọng nói:

- Anh biết!

- Sao anh biết?

- Vì anh chính là người tạo ra bức thư giả đó.

Giọng anh trở nên lạnh lùng khác thường, chiếc xe sang trọng rẽ theo một hướng khác đi tới một căn nhà trống. Anh trai mà cô từng yêu quý chỉ sau ba thôi, bây giờ lại ép cô quỳ xuống, dùng dây thừng trói tay, lôi cô đi như một tù nhân.

- Anh.... anh sao vậy? Anh say à?

- Anh không say, em yêu dấu à! Anh chưa từng say.

- Anh làm gì vậy?

Alice la lên khiếp sợ. Daniel cố định cô vào chiếc cột trụ, còn mình thì ngồi ở chiếc ghế đối diện. Lần đầu tiên, cô thấy anh tâm sự nhiều như vậy, anh kể về tuổi thơ của anh, cũng có vui vẻ hạnh phúc, cũng có đau buồn trầm lặng. Cô cứ đứng đó nghe anh nói, nghe tới cảm động mà quên mất cả việc mình đang bị trói, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Cuối cùng, giọng anh trầm trầm vang lên giữa không gian tĩnh mịch:

- Thế nhưng, em biết sao không? Chỉ vì mẹ em, con điếm đó xuất hiện đã khiến mọi thứ tan tành. - Daniel từ từ đứng dậy, đi những bước chân chậm rãi đến chỗ Alice đang bị trói - Alice! Mẹ tao vì mẹ mày mà chết, ba cũng yêu thương mày hơn tao. Hai đứa chúng mày đã cướp đi mọi thứ của tao. Mẹ mày tao chưa tìm thấy, thì giờ mày.... mày phải trả giá trước!!! - Daniel gào vào mặt Alice đầy uất hận, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ lừ đáng sợ.

- Daniel..... em xin lỗi.... xin anh.... - Alice vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, mặt mếu máo sợ sệt.

- Tao là muốn "mèo vờn chuột" với mày, trả thù mày, trả thù người thân của mày.... từ từ.... từng chút một.... cho mày và đám người nhà của mày sống trong đau khổ mỗi ngày, sống không bằng chết, bị dày vò đến không ra con người.... Nhưng mà không ngờ tới ông già lại có di thư này, thôi thì chúng ta kết thúc ân oán ở đây đi.

- Đừng mà anh!!! - Alice gào khóc nức nở.

Chiếc dao nhỏ của Daniel lượn lờ quanh mặt cô. Hơi lạnh tỏa ra theo mũi dao sắc nhọn mỗi nơi nó đi qua. Đầu cô cũng đau buốt lạ thường, hình ảnh này hình như cô đã gặp ở đâu rồi. Từng mảng ký ức dần hoàn thiện, từng tiếng nấc nghẹn ngào, chị là 'chồng' của cô là thật, đúng là thật rồi, cô chính là Kim Duyên, sao cô có thể quên chính mình, sao cô có thể quên đi người mà cô yêu thương nhất? Con gái cô, cô muốn gặp con bé, muốn gặp con bé ngay lập tức.

- Alice! Giờ mày muốn chết bằng cách nào? Cho mày chọn.

- Em....em không muốn chết, em phải gặp chị ấy, em xin anh hãy tha cho em.

- Mày đừng mơ, mày với mẹ mày phải trả giá cho cái chết của mẹ tao, cho tuổi thơ khốn khổ của tao.

- Mẹ em, em biết bà ấy có lỗi nhưng chắc anh không hề biết, anh thực ra vẫn tốt hơn em. Mẹ anh ít ra còn yêu thương anh, nghe anh kể, em thực sự rất ngưỡng mộ. - Alice nói trong nước mắt, rồi mím môi, cố nặn ra nụ cười méo xệch.

Nhìn cô em gái khốn khổ trước mặt, Daniel cười khẩy, buông ra hai chữ:

- Nói nhiều!

- Chắc anh biết em được nhận nuôi. Nhưng anh có biết trước đó em cũng chỉ là một đứa trẻ bị chính mẹ ruột tàn nhẫn vứt ở sọt rác khi vừa mới lọt lòng không? Daniel à! Mẹ em sau đó còn dùng em để lấy tiền từ mẹ nuôi của em.

- Mẹ mày đúng là con điếm.... nhưng mày.... tao..... - Tay anh xiết chặt con dao hơn, lòng thầm nghĩ "Nó.... nó là kẻ thù của mình.... vì đâu mà khi nghe nó kể, nhìn nó khóc.... mình lại thấy mủi lòng vậy? Không được.... nhất định không được.... phải trấn tĩnh." Anh ta lắc mạnh đầu như muốn xua đi cái ý nghĩ thương hại kia.

- Anh à! Không phải ba không thương anh đâu, là anh rời xa ba trước mà. Năm ngoái, cái lần anh bị sốt cao, ba dù đang bị bệnh mà vẫn cố thức cả đêm chăm anh. Còn nữa, anh không nhớ ước mơ của anh là trở thành họa sĩ à? Ngày xưa, ba ép anh phải theo nghiệp ba. Nhưng trước khi mất, ba đã hối hận rồi. Vì vậy, hầu hết tài sản mới để lại cho em.

- Mày nói láo! Tao không muốn nghe. - Daniel thét lên giận dữ, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Alice.

- Ba không muốn anh phải bận tâm nữa, muốn anh có thể thỏa thích sống đúng với đam mê của anh, muốn anh thực hiện được giấc mơ mà cả đời anh muốn theo đuổi. - Alice vẫn kiên trì nói.

Alice càng nói, Daniel càng chấn động, giọng nói anh ta lạc đi, dần mất bình tĩnh:

- Mày bịa ra đúng không?

- Em thề độc! Nếu anh muốn, em sẽ trao hết toàn bộ tài sản em đã thừa kế lại cho anh. Nếu anh còn chưa tin anh có thể về nhà, vào phòng ba, anh sẽ thấy ảnh của mình ở trong album đặt cạnh đầu giường. Là do anh chủ động rời xa ba, ba cũng rất buồn, anh có biết không?

- Mày.... mày.... không đúng.... tao.... tao không dễ bị lừa vậy.... Mày dối trá!!! - Anh ta quát lên, chỉ tay vào thẳng mặt Alice.

- Giờ anh giết em, con em sẽ mất mẹ, anh cũng từng mất mẹ, đau khổ như nào anh cũng là người hiểu rõ nhất.... giờ anh cũng muốn con bé như vậy sao?.... Nó cũng là cháu ruột của anh mà, anh à.... anh..... - Alice đau khổ vừa khóc nấc vừa cố nói với anh ta, mong những lời giải bày của mình có thể khiến tâm anh ta lay chuyển phần nào suy nghĩ điên rồ sắp tới.

Không khí dần trở nên im ắng lạ thường, thỉnh thoảng có vài tiếng sụt sịt, nấc nghẹn nho nhỏ vì kìm nén, còn có tiếng thở ồ ồ nặng nhọc. Anh trai.... em gái.... rốt cuộc không biết là lương duyên hay nghiệt duyên.....


Giây phút cuối cùng.... chiếc dao ấy vẫn chém xuống.... dây thừng trói tay Alice bung ra.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro