Chap 8: Âm Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng nọ, người đàn ông ngồi vắt vẻo trên giường, người đàn bà vừa trang điểm vừa hỏi:

-Thế nào rồi?

- Không được, con mẹ đấy ghê gớm lắm, không moi được một đồng nào đâu.

- Ông đã quăng đống ảnh đó ra chưa? Nói cả mấy thứ tôi dặn nữa.

- Bà làm như tôi ngu lắm, nhưng nhà đó....

- Mịa nó, không phải tự dưng đẻ được một đứa con gái mấy trăm triệu có là gì, đúng là càng giàu càng keo mà...

- Dù sao về mặt pháp luật họ là ba mẹ nuôi của con bé rồi, kể cả kiện ra toà bà cũng không bao giờ thắng được đâu.

- Tất nhiên tôi biết, cứ yên tâm đi.

- Bà có ý định gì hả?

- Nó là con gái ruột của tôi, tôi chả tin người ta nói mẫu tử tình thâm, giờ chúng ta phải lôi kéo được nó là xong. Giờ ông nghĩ mà xem, nó là con gái nhà giàu nếu nó nguyện ý theo chúng ta về kiểu gì nhà kia họ cũng xót rồi cho nó ít vốn riêng, không thì nó cứ ở đấy thỉnh thoảng mang tiền cho chúng ta.

- Hahaha... Không ngờ cái cục nợ bà vứt đi giờ lại có tác dụng đến thế... Độc ác, đúng là độc ác, con gái ruột của mình cũng không tha.

- Thôi đi nếu ông không bài bạc nợ nần thì đâu ra nông nỗi này, mà mẹ con cái gì tôi lại nhớ đến thằng cha khốn nạn của nó.

Hôm nay, Khánh Vân đi bơi, còn Kim Duyên thì đi chơi loanh quanh. Thường thì em sẽ qua bên sân vận động chơi truyền với mấy đứa bạn hàng xóm. Mà hôm nay, Kim Duyên lại nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ:

-Duyên... Duyên con ơi!!!

Đó là một người phụ nữ, bác ấy trông già hơn mẹ Hương Ly, bác ấy cứ vẫy tay chào em, em ngoan ngoãn đến chào bác ấy, bác ấy khóc.

-Duyên con không nhận ra mẹ à?

- Mẹ?

- Ừ...mẹ là mẹ của con mà...

Kim Duyên ngớ người, em không biết phải làm sao nữa.

-Con,con không tin mẹ à, mẹ là mẹ của con mà. Con có một nốt ruồi son sau lưng, mẹ cũng có đây này.

Người phụ nữ vạch áo cho em ngó, em nhìn thấy ngạc nhiên lắm. Không lẽ nào đây là mẹ em thật? Người mẹ mà trong mơ em cũng ước ao được gặp. Bàc ấy đưa những tấm ảnh chụp cho Kim Duyên, những tấm ảnh em chụp từ hồi bé xíu.

- Mẹ nhớ bé con của mẹ nhiều lắm có biết không? Mẹ luôn dõi theo từng bước chân của con. Con có nhớ mẹ không?

- Cháu.... Cháu phải về hỏi mẹ Ly.

Kim Duyên ấp úng. Người phụ nữ trở lên sợ sệt khác thường.

- Không con... Đừng ... Đừng, bà ta ác lắm. Ngày sinh con ra bà ta cho người đến bắt con đi...

- Không ...không mẹ Ly nhận nuôi con ở cô nhi viện mà....

- Bà ấy lừa con thôi. Hồi ấy cha con làm ăn thua lỗ, nợ nhà họ nhiều tiền rồi họ bắt con đi, bà ta chỉ giả nhân giả nghĩa bỏ con ở trước cổng cô nhi viện rồi tới nhận con để con trở thành công cụ ép ba mẹ vào đường chết mà thôi. Sau khi con bị bắt đi cha con vì uất ức mà chết, mẹ thì ốm lên ốm xuống. Mãi sau mới tìm được tung tích nhà họ, mà tới chỉ dám nhìn trộm con thôi.

Đối với một đứa trẻ ngây thơ như Kim Duyên mà nói, những lời người phụ nữ nói như một cú sốc đối với em.

- Cháu...Cháu không tin.

- Được rồi, mẹ sẽ chứng minh cho con thấy, cho con biết người phụ nữ đó ác độc như thế nào.

Hai người họ ngồi đợi một lát thì xe Hương Ly về, bác ấy đi đến gặp Hương Ly. Kim Duyên ở xa quá không nghe rõ họ nói gì,chỉ thấy Hương Ly tát bác ấy một phát rồi bác la lớn:

- Dù sao nó cũng là con cái ruột của tôi!

- Con cái ruột rồi thì sao chứ? Biến!

Hương Ly tức giận, chưa bao giờ Kim Duyên thấy mẹ nuôi mình tức giận như thế. Như vậy là bà cũng công nhận người kia là mẹ của em. Vậy những gì bác ấy nói là thật sao? Người mẹ nuôi em từ bé này thực sự độc ác đến như vậy sao?

Kim Duyên khóc, em chui qua mấy hàng rào rồi một mình đi về nhà. Bây giờ em chẳng muốn gặp ai cả.

-Duyên ơi!!! Bé ơi, bé ...mở cửa ra cho chị, nếu em không mở cửa ra chị phá cửa xông nào nha. Chị đếm đến 3 thôi nhá. Một....Hai....

Cửa mở ra nhìn thấy đôi mắt sưng của Kim Duyên,Khánh Vân nhẹ nhàng hỏi em:

-Sao không ăn cơm?

Kim Duyên rất muốn nói nhưng lại sợ nước mắt trào ra ,cô bé cố nín lặng rồi chui vào chăn, cố đè giọng bảo:

- Em no rồi. Hôm nay em hơi mệt, mai học nhé!

- Mai học cũng được nhưng hôm nay phải ăn.

- Em không muốn ăn.

Cô lôi chăn của Kim Duyên ra, gằn giọng hỏi con bé đang nằm trên giường:

-Chị chỉ hỏi một câu thôi giờ này ăn cơm hay ăn đòn?

Kim Duyên càng tủi thân, cô lúc nào cũng bắt nạt em, chắc cô cũng chẳng thương gì em, nghĩ lại em cũng chỉ là đứa con mà Hương Ly bắt về để uy hiếp mẹ em mà. Kim Duyên chẳng nói gì, hôm nay cô bé bướng bỉnh lạ thường. Khánh Vân phải đổi chiêu khác:

- Thôi ăn đi, lớp 6 rồi mà còn như trẻ con thế.

- Em không phải trẻ con em là người lớn mà.

- Uh... Em là người lớn mà người lớn thì ai dỗi cơm bao giờ đâu .

- Em không dỗi cơm.

- Thế em là làm sao?

- Em là không muốn ăn.

Khánh Vân thở dài, cô cho người đi mua gà rán và khoai tây chiên. Đoạn cô cạy miệng em nhét thức ăn vào. Kim Duyên ức hết cả người nhưng cô lại bịt miệng em lại, không cho em nhổ ra, Kim Duyên đành phải ăn miếng khoai tây chiên ngọt ngọt giòn giòn vị ớt cay cay. Kim Duyên ăn xong một miếng thì thèm quá đi mất.

- Nữa không?

Kim Duyên xấu hổ gật đầu, cô cười. Cô và em ngồi ăn tỏm tẻm mà Kim Duyên ăn là chính chứ Khánh Vân cũng không thích đồ dầu mỡ lắm. Ăn xong cô kể chuyện cười cho em nghe. Có cô ở đây em ngủ rất ngon không còn muộn phiền nữa.

Thế rồi ngày hôm sau, Kim Duyên lại gặp người phụ nữ đó, bác ấy mua cho em một cái kẹo bông, nói Kim Duyên ở lại hai người chỉ trò chuyện một chút, rồi em gọi bác ấy là mẹ, Hương Ly đã công nhận như thế thì chắc người này là mẹ em thật rồi. Em cũng rất thèm được gọi mẹ. Hôm nào cũng vậy mẹ đều mang cho Kim Duyên cái gì đó, mẹ kể chuyện lúc mang bầu em, mẹ kể về ba mẹ, rồi mẹ kể Mâu Thủy, Hương Ly là người xấu xa, em nghe hơi buồn, lúc ở cạnh mẹ, mẹ kể cũng tức lắm nhưng chẳng hiểu sao khi về nhà đối diện với ba mẹ nuôi và Khánh Vân, Kim Duyên lại không ghét được họ. Mẹ nói Kim Duyên cứ ở nhà họ bao giờ có thể mẹ sẽ mang em đi. Kim Duyên gặp mẹ cũng được nhiều ngày rồi em thực sự mà nói rất quý mẹ. Mẹ là mẹ em mà, các cô giáo dạy: " Trên đời không ai có thể thay thế mẹ".

Một ngày nhân lúc Khánh Vân đi bơi, Kim Duyên trốn đi chơi rồi gặp mẹ, nhưng hôm nay mẹ không vui cười nữa, mẹ khóc và nói:

-Mẹ sắp không được gặp con nữa rồi.

Kim Duyên ôm mẹ hoảng hốt:

- Mẹ làm sao vậy mẹ?

- Bác sĩ nói mẹ bị ung thư chữa sẽ mất rất nhiều tiền mà mẹ thì làm gì có tiền, có lẽ duyên của mẹ con mình quá ngắn.

- Mẹ....mẹ không sao đâu, để con nhờ ba mẹ nuôi con nhé.

Kim Duyên rơm rớm, mẹ em cản:

-Đừng con, họ ác lắm, nếu biết mẹ con ta gặp mặt có khi họ lại cho người hại mẹ luôn, rồi có khi họ sẽ nhốt con lại , không cho con đi gặp mẹ nữa.

Kim Duyên khóc oà, mẹ em nói cũng có thể đúng. Về mặt này Hương Ly mà bực lên thì chẳng ai ngăn được cả, em lo lắng cho mẹ em lắm, em không muốn mẹ bị đau, không muốn mất mẹ, mẹ còn hứa đón em về nữa mà. Kim Duyên nghĩ mãi, chợt nhớ ra gì đó, em dặn mẹ ở đó đợi rồi về nhà lấy con lợn đất. Con lợn này có tiền Hương Ly cho em, lên cấp 2 hàng tháng bà để cho nó ít nhất 5 triệu tiêu vặt có tháng cả 10 triệu và bảo em "Giữ lấy thích mua gì cũng được". Kim Duyên chẳng biết điều gì, thế rồi Khánh Vân mua cho em một con lợn đất, bảo em bỏ tiền vào đấy, lớn lên nghĩ ra cái gì cần mua thì đập lợn. Giờ em cho mẹ con lợn đất này, hi vọng mẹ có thể chữa khỏi bệnh. Nhận được lợn đất mẹ em rất cảm động còn ôm em vào lòng, khen em là đứa con gái ngoan, có hiếu. Em vui lắm.

Mẹ đi chữa bệnh hai tuần, thời gian đó Kim Duyên cực kỳ nhớ mẹ cũng may mẹ khỏi bệnh. Mẹ bảo "Giờ mẹ chỉ cần uống thuốc đều đặn là khỏi". Hàng ngày Kim Duyên gặp mẹ nhiều hơn, mỗi lần chuẩn bị về, em thường níu áo mãi. Tiền Hương Ly cho Kim Duyên đều đưa hết cho mẹ, mẹ bảo "Sẽ giữ hộ Kim Duyên, tiết kiệm mua nhà mai sau đón nó về" , em vui lắm nhưng nhiều lúc nghĩ em phải xa Khánh Vân, xa mọi người trong gia đình, em lại không vui nữa. Lúc đó, em ước mẹ cũng được ở đây thì tốt quá.

Cuộc sống của Kim Duyên hạnh phúc được vài ngày thì bệnh của mẹ tái phát, sắc mặt xanh sao lắm. Mẹ bảo em:

- Duyên cứu mẹ với, lần này phải thêm thuốc rất tốn tiền.

- Nhưng con..... con đưa hết mẹ rồi mà.

- Mẹ nuôi của con có rất nhiều đồ trang sức đắt tiền hay là con đợi bà ấy đi vắng rồi lấy trộm một món mang cho mẹ.

Kim Duyên ngạc nhiên, em phản ứng lại ngay lập tức:

-Đấy là ăn trộm mà. Mẹ Ly dạy làm người là không bao giờ được làm thế.

Mẹ em vỗ về.

- Bà ta chỉ là loại người giả nhân giả nghĩa thôi, con lấy trộm một ít cũng không là gì so với những việc bà ta gây ra cho gia đình mình, cho ba con.

- Không.....không...

- Con quên rồi sao? Con nỡ để mẹ chết sao? Con chỉ lấy mỗi thứ nhỏ thôi. Bà ta giàu như thế, nhiều đồ trang sức như vậy làm sao mà biết mất được. Vật đó đối với bà ta chẳng là gì nhưng nó lại cứu được mẹ con, con nghĩ mà xem một đứa trẻ ngoan nên làm gì?

Mẹ nói rất nhiều. Em thấy rất đau đầu, em không biết phải làm sao cho phải, em vừa khóc vừa chạy về nhà.

---------------------------------------------------------
Do mình thay đổi cốt truyện nên đã đổi anh Phong thành chị Hoàng My, mong mọi người thông cảm và ủng hộ mình. Cảm ơn mọi người nhìu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro