Chap 9: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong công viên rực rỡ sắc màu, có hai đứa trẻ nhỏ xinh, đáng yêu như hai bông hoa.

- Hôm nay chúng ta sẽ học gấp các con vật.

- Thích quá! Thích quá!

- Mẹ ơi con gấp có đẹp không?

- Đẹp!

- Huhu...

- Sao con khóc ?

- Vì Duyên nó ngốc mẹ ạ, nó không biết gấp.

- Vào đây, ta sẽ làm từng bước một.


Con bé lau nước mắt chăm chú làm theo người phụ nữ, một lúc sau em cũng làm được con hạc giấy.

- Chúng ta vỗ tay cho bé Duyên nào.


Cả ba người vỗ tay vui vẻ, con bé nhoẻn miệng cười. Người phụ nữ từ tốn nói:

- Duyên này, con nhớ nhé. Bây giờ cũng vậy, mai sau cũng vậy, nếu con thích là một việc gì đó cho dù với người khác là dễ dàng nhưng với con lại rất khó, thì con cũng đừng nản lòng, con chỉ cần kiên trì từng chút từng chút một, cuối cùng sẽ làm được, ta sẽ mãi luôn ở bên con.

Kim Duyên ngoan ngoãn gật đầu. Hai đứa trẻ ăn vặt rồi nằm yên bình trong lòng người phụ nữ. Hương Ly thường kể rất nhiều chuyện cho bọn trẻ, chúng rất thích nghe chuyện, sau đó sẽ ngủ rất ngoan. Kim Duyên không hiểu sao, lại nhớ đến những kỷ niệm hồi bé. Một đứa trẻ không thể vì những lời lẽ đơn thuần mà ghét một người nào đó, nhất là với một đứa vô tư như Kim Duyên, em không thể ghét những người trong căn nhà này, dù có chết cũng không được lấy những đồ không thuộc về mình. Hương Ly dạy em rất nhiều thứ, có thứ em sẽ nhớ, và có thứ em sẽ quên nhưng điều này thì rất rõ ràng. Kim Duyên bần thần hồi lâu rồi lặng lẽ trở về phòng.

Vừa về tới nhà, Hương Ly đã mệt mỏi ra lệnh:

- Đấm lưng! Thủy đâu lên đấm lưng cho bà ......em nói mình đấy

- Nói gì cơ ?

- Nói mình đấm lưng cho em.


Mâu Thủy dù mệt mỏi lắm vẫn tuân lệnh. Một lát sau, Mâu Thủy hỏi nhỏ nhẹ:

- Mình biết Duyên nó gặp mẹ nó chứ ?

- Sao em lại không biết được!


- Mình không sao chứ?

- Em làm sao cho được, dù gì cũng là mẹ ruột, em sao có thể chia cắt họ.

- Như vậy cứ giả vờ không biết hả? Mình không lo hả? Còn không thèm cho người đi theo con bé .

- Để làm gì hả mình? - Hương Ly uể oải.

- Thì tôi sợ người phụ nữ đó, mình biết rồi đấy, cô ta rất thủ đoạn. Nhỡ may lại dạy hư con bé...

- Tiền thì cô ta đừng hòng lấy một đồng nào nhưng mà em nghĩ theo dõi thì thôi đi, để kệ con bé, giờ chúng ta làm vậy mai sau nó biết nó sẽ giận chúng ta. Em tin người ta là mẹ dứt ruột đẻ ra chắc chắn sẽ thương con bé thôi, sẽ không làm gì con bé đâu.

- Ừ.

Hôm sau, Kim Duyên gặp mẹ, lần đầu tiên mẹ nhìn nó bằng ánh mắt sắc lạnh như vậy, em rất run nhưng rồi mẹ lại tươi cười, mẹ bảo không sao, mẹ sẽ tìm cách khác. Em cảm thấy rất hối hận và có lỗi lắm.

Ngày tháng sau đó em đều tìm cách kiếm tiền và đưa cho mẹ. Hôm nay, em gặp mẹ, đưa hết số tiền mà em có với mong muốn rằng mẹ sẽ chữa khỏi bệnh, mẹ ôm em vào lòng xoa đầu, khen em ngoan.

- Con này, mẹ thuê được nhà rồi, học hết học kì 2 con xin nhà họ cho về ở với mẹ nhé .

- Thật vậy á?

- Ừ.

Em vui lắm, hò reo phấn khích. Đằng xa có khuôn mặt hầm hầm đi tới.

- Về nhà mau!

- Chị... Chị.. chẳng phải chị đi bơi à?

- Nói nhiều, đi về!

Cô vừa kéo em, vừa quẳng lại một câu cho người phụ nữ lạ:

- Duyên nó sẽ không đi với cô đâu, đồ đàn bà xấu xa.

- Chị không được nói mẹ em như thế.


- Cứ nói đấy, em im miệng!

- Nhớ những gì mẹ nói với con nhé.

Người phụ nữ cười khuẩy, cố nói với con bé rồi đi mất. Trên đường, chỉ còn hai đứa trẻ, một đứa hầm hầm tức giận, một đứa uất ức chẳng kém.

- Bỏ em ra.

- Hóa ra chuyện mấy nay em tiết kiệm là để cho mụ ta.

- Chị không được gọi mẹ em như thế, em sẽ.... em sẽ...

- Sẽ làm sao? Hôm nay to gan nhỉ? Sắp được về với mẹ có khác, chị nói cho em biết em không được đi đâu cả, cả đời em chỉ được ở đây thôi.

- Em không thích, em muốn về nhà em.

- Nhà em ở phía trước mặt kia.

- Không phải, cô giáo bảo ở đâu có mẹ ở đó mới là nhà.

Khánh Vân máu sôi sùng sục, chưa bao giờ cô giận như hôm nay, cô chỉ thẳng vào mặt em.

- Mày ngu lắm, chị sợ mày buồn nên chị mới không nói, người đó không phải người tốt, mày sẽ khổ.

- Em không cần chị lo cho em, chị đâu có tốt, chị toàn mắng em, chị xấu tính.

Nói rồi em nằm ra khóc lóc, ăn vạ. Vất vả lắm Khánh Vân mới lôi được Kim Duyên về nhà, trước khi về phòng cô tuyên bố thẳng thừng:

- Không nghe lời tao sau này chỉ có khổ, đừng có trách. Còn nữa, nếu em về nhà đó thật thì cả đời chúng ta coi như không quen biết nữa.



Nhưng mà cứ nghĩ cách là mẹ Ly chiều em, em lại thấy thích nếu em về nhà, em sẽ được mẹ yêu chiều như là công chúa vậy. Sáng hôm sau, em dậy, cô đã đi học từ lâu. Đến lớp cũng không nói với nhau một câu nào, cô luôn hầm hực khó tính, coi em như người vô hình vậy. Về nhà, Kim Duyên đang ngồi ăn bữa tối cùng các chị, cười nói vui vẻ thì Khánh Vân hầm hầm đi xuống cô quát:

- Con kia, rốt cuộc mày muốn sao?

- Em.....em .....

- Em cái gì mà em, ra đây nói cho rõ ràng.

Kim Duyên lấy hết can đảm nói một mạch:

- Em sẽ về nhà em, thi học kì 2 xong em về với mẹ em.

Cả nhà trợn tròn mắt, ai nấy đều sốc. Kim Duyên năm đó bị mẹ bỏ, chuyện đó lùm xùm một vùng, có người mẹ nào lại nỡ bỏ con mình trong sọt rác cơ chứ. Vậy mà cô ta đã làm như thế, và bây giờ Kim Duyên đòi trở về với người đàn bà đó. Nếu Hương Ly không đón em về thì giờ em ở trên chùa cũng đâu có được sung sướng như thế, bệnh của em liệu có tiến triển tốt được như này hay đã trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch không biết gì rồi. Hương Ly khẩu xà tâm phật, nhưng bà thương em thật lòng, còn cấm mọi người nói về chuyện đó, bà sợ em bị tổn thương, chỉ nói là bố mẹ em đi làm ăn xa. Giờ đây em đòi về liệu bà có cho phép? Mọi người ngước nhìn Khánh Vân, cô đứng đó, tay nắm chặt, mặt tối sầm lại, nhấn mạnh từng từ:

- Mày nói lại!

- Em sẽ về nhà em.

- Mày được lắm.

Lần đầu tiên cô và em cãi nhau nhau tay đôi. Chuyện cũng tới tai Mâu Thủy, Hương Ly. Họ gọi em lên, khác với cô, Hương Ly chỉ nhẹ nhàng hỏi em:

- Có thật con muốn về với mẹ con?

- Dạ. - Kim Duyên đáp lí nhí.

- Về với mẹ con có thể sẽ khổ, có thể sẽ không được như ở đây, con vẫn chịu ?

- Vâng.

- Quyết định đi rồi thì sẽ không quay lại được đây nữa, con vẫn quyết định đi?

- Dạ.

- Nếu mẹ không cho phép?

- Con xin mẹ. Con nhớ mẹ con lắm. Con muốn ở với mẹ con.

Kim Duyên oà khóc.

- Được rồi, ôn thi học kỳ 2 cho tốt, thi xong thì đi về với mẹ.

Kim Duyên lễ phép chào họ rồi cẩn thận đóng cửa lại. Trong căn phòng xa hoa có một người rớt từng giọt nước mắt, một người vỗ về.

- Hay bảo nó đừng về với mẹ.

- Không cần.

- Mình nói với nó mình nhớ nó.

- Có gì mà em phải nhớ, có quan hệ gì đâu. Đấy, mẹ nó bảo đi là nó đi luôn, em có quan trọng gì đâu.

Mâu Thủy vỗ về Hương Ly, cô biết vợ mình chỉ cứng miệng thế thôi nhưng trong thâm tâm chắc là đang khổ lắm. Lúc đó, Kim Duyên về nhà, Hương Ly đã sắp tới ngày sinh rồi vậy mà Kim Duyên ốm phải phẫu thuật, vẫn thức đêm để trông em. Từ lâu bà đã coi em là con ruột, chỉ có điều người vợ này lại muốn khắt khe với con bé thêm một chút, sợ chiều sau sẽ ương bướng như mình.

______________________________________

Đây là lần đầu mình viết truyện và có sự giúp đỡ của bạn mình. Là lần đâu viết nên truyện còn bị sượng và khá dài dòng. Mong mọi người thông cảm. Ai có đóng góp hay góp ý gì về cốt truyện có thể pm mjk. Mn muốn kết HE hay SE. Cần tìm một ng táng vào mặt mjk khi mjk lười viết ,xin cảm ơn!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro