Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vỹ Vỹ tiễn bọn họ ra trước cửa, nắm tay hai tiểu giống cái lải nhải một chút mới buông tha, trời cũng thật sự đã tối, nàng không lý nào lại giữ nhân gia lại để gặp nguy hiểm, lại dặn dò ba con thú nhân trên đường phải cẩn thận, lúc này bọn họ mới hóa thành thú hình quay trở về.

Người Sói cùng Thụ Miêu là thú nhân hoạt động vào ban đêm, có thể nhìn rõ trong đêm tối, huống chi dạng thú hình càng dễ dàng hoạt động, thậm chí có thể cõng hai ba tiểu giống cái trên lưng. Lam Lạc chạy ở đằng sau, Lục Thanh Hoa cùng Bạch Mễ cõng hai tiểu giống cái chạy phía trước, thỉnh thoảng còn sẽ liếc nhìn hai bên, không thể nào không đề cao cảnh giác.

Lam Lạc luôn có cảm giác có người đang theo dõi bọn họ, nhưng quan sát như thế nào cũng không phát hiện đối phương, là nó quá mẫn cảm hay người kia hành tung thật sự quá lợi hại, còn có một đoạn đường nữa mới đến khu rừng nó ở, cảm giác áp bách này làm nó không thoải mái.

Không chỉ có Lam Lạc, Bạch Mễ cùng Lục Thanh Hoa cũng cảm nhận được đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, còn là chú ý đến tiểu giống cái, Lục Thanh Hoa cố tình tru lên vài tiếng lớn để cảnh cáo đối phương, nhưng bọn chúng càng tăng tốc bao nhiêu, đối phương cũng có thể đuổi theo kịp, chứng tỏ nó là một con thú nhân không hề tầm thường, phải biết rằng dã thú thông thường không thể đuổi kịp bọn chúng.

Bạch Mễ có cảm giác hơi quen thuộc, dường như đã gặp được đối phương ở đâu nhưng không nhớ rõ, nó đoán rằng người kia cũng là tộc Thụ Miêu, bước chân rất linh hoạt, nếu không thì chỉ có thể là tộc Hồ Ly.

Ở bên kia ngọn núi, Thẩm Mộ An nghe được tiếng truyền tin của Lục Thanh Hoa, đây là khả năng đặc biệt mà chỉ có con đầu đàn mới có thể nghe được, nó lần mò theo âm thanh vang vọng, vọt chạy ra ngoài đi tìm tiểu sói cái.

Tiếng bước chân càng dồn dập, khả năng cao bọn họ sẽ bị đuổi kịp, thực lực của thú nhân này có lẽ ngang hàng, hoặc thậm chí không muốn thừa nhận, nó có thể còn cao hơn cả Bạch Mễ.

Không biết tiểu giống cái mà nó nhắm đến là ai, cả ba chỉ có thể dừng lại, Bạch Mễ thật sự tức giận, bạo nộ gào rống:

"Mau ra đây, ta biết ngươi đang theo chúng ta."

Từ trong bụi cây, một con Thụ Miêu thình lình xuất hiện, to gấp đôi Thụ Miêu bình thường, cả người đen nhánh thoắt ẩn thoắt hiện, bóng tối giống như hòa hợp với cơ thể nó, chỉ để lại đôi đồng tử vàng rực sáng quắc dưới đêm đen.

Là tộc Hắc Miêu, lại là một con rất mạnh Hắc Miêu, cảm giác áp lực chưa từng có, còn phải bảo vệ hai tiểu giống cái, nếu như cả ba cùng lên một lúc, chưa chắc có khả năng đánh bại được nó.

Mọi người đều đứng im không dám di chuyển, Hắc Miêu là tộc Miêu thời tiền sử, không dễ chọc vào, không ai sẽ biết được suy nghĩ của nó, cũng không ai biết được hành động tiếp theo của nó, lúc này, một giọng nói có phần non nớt lại nghẹn ngào dày đặc giọng mũi vang lên:

"Ân...A Mễ, có chuyện gì sao...?"

"Ta buồn ngủ quá..."

"Không được nói chuyện."

[Tác giả: wattpad @chamcham2002/Chambobo].

Tiết Ưu Ưu không hiểu gì cả, nhưng nàng cũng ngoan ngoãn nhắm chặt miệng, Tiểu Đào vì quá mệt mỏi mà đã ngủ gục trên lưng Lục Thanh Hoa, nàng quan sát xung quanh, một mảnh đen nhánh không thấy gì cả, thật không thể trách nàng, thị lực của con người không thể nào so với thú nhân được.

Trong khi Tiết Ưu Ưu còn đang thắc mắc, thân hình của nàng lập tức cứng đờ, vừa mới, vừa mới chính là, nàng cảm nhận rõ ràng, không phải đói bụng, nàng thật sự chắc chắn, là tiểu bảo bảo vừa đạp nàng!

Có lẽ là cảm nhận được không khí quá quỷ dị, tiểu bảo bảo như muốn nhắc nhở mẫu thân phải hảo hảo bảo vệ mụ mụ, nó lại đạp nàng một cái, Tiểu Ưu không tránh khỏi A lên một tiếng, nàng bấu chặt vào lông tơ trên lưng A Mễ bắt đầu cáo trạng:

"A....A Mễ...bảo bảo....bảo bảo vừa đạp ta một chút..."

"! ! !"

Không phải là lúc này chứ?

Minh Quyết cũng nghe rõ, nó ngẩn ra một chút, tiểu giống cái là mang thai sao? Còn không phải là con của nó, từ lần đầu tiên gặp nàng, nó đã xác định nàng sẽ là tiểu miêu cái của mình, không qua bao lâu liền bị hai tên đại miêu kia giở trò trước, trong lòng nó có hơi chút tức giận, nhưng không biết mình tức giận ở điểm nào.

Nó cứ đứng nhìn chằm chằm vào Tiết Ưu Ưu, Lam Lạc cũng cảm nhận được tầm mắt của nó, không phải là cảm nhận, mà là nhìn thấy, đại Hắc Miêu ý đồ quá rõ ràng, là muốn cướp tiểu giống cái.

Bạch Mễ đã nhớ ra, nó là con Hắc Miêu lần trước, chính là con Hắc Miêu đã chiếm tiện nghi của tiểu giống cái.

"Để lại tiểu miêu cái mang thai."

Minh Quyết không muốn nói nhiều, nó không thích nói chuyện, chỉ muốn hành động, tộc Hắc Miêu thời tiền sử bản tính chính là như vậy, nếu thật sự không phải là việc quan trọng, nó có thể không nói chuyện trong suốt một năm.

"Không thể nào."

"Ta sẽ cướp nàng."

Một câu hoàn toàn làm thay đổi bầu không khí, từ quỷ dị chuyển sang căng thẳng, đúng lúc này, từ ở nơi xa thình lình xuất hiện một con đại  Bạch Sói, là Thẩm Mộ An đã đến, cục diện đã xoay chuyển, nhưng bọn họ cũng không dám lơ là.

Không biết là ai đã chủ động tấn công trước, Thẩm Tư Thanh cùng Bạch Mễ lui về phía sau bảo vệ tiểu giống cái, Thẩm Mộ An hú lên một tiếng rồi lao vào chính diện, Lam Lạc chạy ra phía sau tập kích, nhưng Hắc Miêu càng nhanh hơn né tránh bọn nó, hai đòn hiểm ác rơi vào trên thân cây, làm đổ xuống hai cây đại thụ cùng một mảng đất bị xé toạc.

Móng vuốt xẹt qua nơi nào, giống như lưỡi dao sắc nhọn, chỉ cần là dã thú bình thường, một kích này là có thể lấy mạng chúng.

Âm thanh quá lớn làm cho hai tiểu giống cái không thể không chú ý, Tiết Ưu Ưu nương theo ánh trăng, chỉ thấy hai ba con thú lớn đang đánh nhau, trong đó có A Lạc là quen thuộc, bọn chúng nhe răng lại để lộ móng vuốt, giống như thật sự muốn lấy mạng đối phương, Tiết Ưu Ưu không nhìn rõ được chuyển động của chúng, quá nhanh, nàng không theo kịp.

Tiết Ưu Ưu như nhìn thấy gì, nàng trợn to hai mắt, hốc mắt ửng đỏ, miệng nhỏ mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh. Đang lúc móng vuốt sắc nhọn sắp ghim vào trong cơ thể cả hai, Tiết Ưu Ưu thật sự không chịu nổi, nàng nức nở khóc lên, tiểu giống cái đã bao giờ chứng kiến được cảnh tượng sợ hãi như vậy, chỉ một chút nữa là A Lạc đã bị cấu trúng.

"Ô...ô...đừng đánh nhau....ta sợ hãi...ô..."

Theo sau tiếng khóc của Tiết Ưu Ưu, Thẩm Đào Đào cũng giật mình, như bị cảm nhiễm, nàng nhịn không được, hai mắt cũng đỏ hoe, thút thít như ấu thú, ôm chặt lấy lông tơ trên lưng tỷ tỷ, vùi đầu vào trong người nó, cơ thể nhất trừu nhất trừu như gặp được thiên đại ủy khuất.

Người ta nói quả thật không sai, đừng để cho tiểu giống cái phải khóc, nếu không nàng sẽ dừng không được, còn sẽ dễ cảm nhiễm đến giống cái khác, đến lúc đó cho dù có bao nhiêu thú nhân cũng không thể dỗ dành nàng.

Không khí nhất thời có chút cứng đờ, thời gian như ngưng đọng, mọi hành động đều dừng lại, chỉ còn nghe rõ âm thanh nức nở của tiểu giống cái cùng tiếng lá cây xào xạc lay động.

Nếu đã xác định nàng là miêu cái của mình, Minh Quyết sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất, tâm nó đều phải nát khi nghe được nàng khóc, nếu hôm nay không có được hàng, hôm khác nó sẽ quay trở lại, dù sao nó cũng đã biết được nơi ở của nàng.

Minh Quyết không nói một lời nào nữa, nó nhìn thoáng qua miêu cái đang trên người Bạch Miêu, sau đó quay lưng lại, một bước biến mất vào trong bụi cây, chỉ để lại một vài dấu chân khổng lồ cho thấy nó đã từng xuất hiện.

"Ô...ô....A Lạc....ô...hức...."

"Không sao rồi không sao rồi, ngoan, chúng ta về nhà."

Tiết Ưu Ưu không nói câu nào, để cho đại miêu cõng nàng quay trở về, có lẽ là thật sự bị dọa cho sợ hãi, nàng không dám lại ngủ, bám chặt vào lưng Bạch Mễ, đại miêu cũng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể tăng tốc nhanh hơn nữa.

_____________________________________

Cầu bình chọn cầu bình luận cầu theo dõi.

Từ 40 bình chọn, 5 bình luận sẽ đăng chương tiếp theo.

Nguyên tắc của mình là có tương tác mới tiếp tục đăng truyện. Chắc mọi người cũng hiểu rõ rồi ấy, bình chọn tích cực lên nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro