Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Ưu Ưu hăng say hơn bao giờ hết, bởi vì sau khi ăn xong nàng sẽ được cho đi ra bên ngoài chơi tuyết, phải biết rằng ở đại lục của nàng nếu muốn nhìn thấy tuyết chỉ có thể nhìn qua màn hình.

Tiểu Ưu Ưu khi còn nhỏ chính là mong ước lớn lên sẽ được một lần chạm vào bông tuyết, nặn nặn người tuyết, còn sẽ chơi chọi banh tuyết,  chỉ nghĩ đến một lúc nữa sẽ được thực hiện mong ước của mình, Tiết Ưu Ưu càng hăng say lùa cơm vào trong miệng, bất chấp ánh nhìn của đại miêu.

"Ta ăn xong."

Tiết Ưu Ưu buông đũa, không để cho đại miêu kịp phản ứng đã chạy vào bên trong phòng của mình, nhìn một loạt thao tác của nàng, Lam Lạc bị nàng đậu cho bật cười, thậm chí nó còn có thể đoán được ý nghĩ trong đầu của nàng, giống như chỉ cần nàng chậm một chút bọn nó liền sẽ đổi ý không cho nàng ra bên ngoài.

Tiểu giống cái sao lại đáng yêu như vậy đâu?

Tiết Ưu Ưu chọn tới chọn lui, không biết nên dùng cái nào cho tốt, nàng thích cái áo bông hơn, nhưng nếu bị tuyết lộng ướt thì không tốt lắm, nên chọn áo da, rối rắm một hồi, vẫn là quyết định chọn áo bông, tiểu giống cái chỉ đơn giản nghĩ, làm việc mình thích cùng với người mà mình yêu thích, thì phải mặc thứ mình thích!

Một thân võ trang hạng nặng đi ra bên ngoài, còn lắc lư đến trước mặt đại miêu xoay một vòng, hỏi bọn nó đẹp sao, đại miêu đương nhiên là hữu cầu tất ứng, biết lúc này nên một khen khen nàng, tiểu giống cái sẽ cao hứng đến phe phẩy cái đuôi, bọn nó mới không trì độn đến như lúc ban đầu đâu!

"A Lạc, A Mễ nhanh lên!"

Tiết Ưu Ưu đi đến trước cửa, gấp không chờ nổi mà dậm dậm chân thúc giục Lam Lạc mở cửa nhanh lên, để tránh cho tiểu giống cái tùy thời trốn ra bên ngoài, đại miêu đặc biệt làm một cái cửa thật to và nặng đến nổi nàng dùng hết chín trâu hai hổ sức lực cũng không thể mở được.

Hừ! Nàng mới không thèm trốn ra bên ngoài đâu!

Tiểu giống cái làm sao biết được, cánh cửa này dùng để chống thú dữ bên ngoài đi vào, đến nỗi nói với nàng như thế, là thú vui của đại miêu đâu.

Lam Lạc vừa mở cửa, ánh nắng liền ồ ạt lùa vào bên trong, chiếu lên một thân nhỏ nhắn của nàng ấm áp, mùi tuyết tràn ngập thanh tân thoải mái, một vùng trời trắng xóa không thể phân biệt được phương hướng, Tiết Ưu Ưu choáng ngợp, nhưng vẫn không giấu đi được sự hưng phấn dưới đáy mắt.

Đại miêu thu hết phản ứng của nàng, âm thầm ghi nhớ, xem ra là không lỗ vốn.

"Oa...."

"A a a A Mễ nhìn kìa, đằng kia đằng kia a a"

Tiết Ưu Ưu chạy ra bên ngoài, vừa đi vừa hỏi đại miêu đây là cái gì đó là cái gì, nhưng vẫn không quên một tay ôm bụng nhỏ, trời đông lạnh lẽo, nhưng tâm đại miêu đều phải bị nàng làm cho ấm áp, thậm chí nóng lên.

[Tác giả: wattpad @chamcham2002/Chambobo]

"Tiểu Ưu, lại đây."

"A?"

"Cho ngươi."

"A a a đây là cái gì, hảo xinh đẹp!"

"Ta có thể mang vào trong nhà sao?"

"Có thể, nhưng mà nó sẽ tan mất, tuyết tinh không thể rời khỏi tuyết quá lâu."

Tuyết tinh được hình thành bên dưới lớp tuyết, hình dạng góc cạnh giống như thạch anh, nhưng không có nhiều màu sắc, cũng không thể rời khỏi tuyết quá lâu, căn bản không có công dụng gì, Bạch Mễ chỉ định đào chơi chơi, nhưng không ngờ tiểu giống cái lại thích như vậy.

"Còn có thể làm như thế này."

Bạch Mễ giơ tuyết tinh lên cao, canh ngay tia nắng mặt trời chiếu xuống, ánh nắng xuyên qua tinh thể, để lại trên nền tuyết những tia cầu vòng nhỏ, không phải là một cái, mà là rất nhiều, tạo thành vòng tròn đẹp mắt.

"Oaaaaa"

Tiết Ưu Ưu hâm mộ nhìn Bạch Mễ, tiểu giống cái rất dễ là có thể thỏa mãn được nàng, nàng sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn ngươi, còn sẽ nói cho ngươi rất lợi hạnh, giống như ngươi là người tốt nhất trên đời với nàng, đại miêu chính là ăn một bộ này của nàng, ngọt mà không nị.

"Tiểu Ưu muốn đi đắp người tuyết, A Mễ giúp Tiểu Ưu tìm nhánh cây!"

Tiểu giống cái nói xong căn bản không còn lý đại miêu, nàng ngồi xổm xuống xoay lưng về phía bọn nó bắt đầu bận rộn, gom tuyết lại thành một đống nhỏ sau đó nặn nặn, trong miệng còn hừ hừ ca, không biết là đang hát cái gì.

Bạch Mễ giúp nàng đi bẻ nhánh cây, Lam Lạc ở lại trông chừng, cảm thấy như thế này cũng khá thoải mái, nó biến trở lại thú hình, đi đến sau lưng nàng cuốn tiểu giống cái vào trong lòng, ủng nàng một thân ấm áp.

Tiết Ưu Ưu oa vào trong ngực đại miêu, quen thuộc mà tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, hai cái đuôi của đại miêu quấn ngang bụng nàng xoa nắn, Tiết Ưu Ưu lúc này không khác gì ngồi ở trong nhà, bị đại miêu quấn một thân chỉ chừa ra cái đầu nhỏ.

"A Lạc khi nào mới mọc một cái đuôi mới a?"

"Hmmm"

Lam Lạc khò khè trong cổ họng, ở thú hình nó nói chuyện nàng nghe không hiểu, Tiết Ưu Ưu thấy bản thân nàng nghe cũng không hiểu nên không cần lý nó nữa, nhưng cái miệng nhỏ vẫn cứ lải nhải, tự tìm thú vui trong thế giới của nàng.

Lam Lạc đánh một cái ngáp to, Thụ Miêu vào mùa đông chính là thời kì ngủ đông, chỉ có điều bây giờ còn phải bảo vệ tiểu giống cái cùng bảo bảo, mỗi ngày nó chỉ có thể bổ một giấc ngủ, thay phiên cùng với Lam Miêu chiếu cố nàng, nhưng cơ thể vẫn không có quá nhiều thay đổi, chỉ là tốc độ mọc đuôi mới sẽ chậm hơn một chút.

Qua mùa đông này là nó lại có thể mọc thêm đuôi mới.

Bởi vì có phối ngẫu cho mình, nó có thể mọc hai cái đuôi cùng lúc, nhưng điều này vẫn chưa chắc chắn.

Bạch Mễ ngậm trong miệng nhánh cây trở về, không biết từ bao giờ cũng đã hóa thành thú hình, nền tuyết bị nó dẫm trũng xuống từng dấu chân lớn, bông tuyết trên đầu vẫn cứ rơi, nhanh chóng lấp đầy lỗ trống đại miêu để lại, trên lưng nó cũng lấm tấm một mảnh trắng xóa, Tiết Ưu Ưu nhìn nó có chút thất thần, cảm giác quen thuộc không biết từ đâu dũng mãnh xông vào trong đầu, nàng có cảm giác đã gặp cảnh tượng này rất lâu rất lâu, nhưng cứ nghĩ mãi cũng không thể nào nhớ rõ được.

Tiết Ưu Ưu lắc lắc cái đầu nhỏ, Lam Lạc tưởng rằng tuyết rơi trên đầu làm nàng không thoải mái, một cái đuôi dài phủi sạch lấm tấm trên đầu nàng, còn cuộn tròn lại giống như một chiếc mũ che chắn cho nàng, tiểu giống cái khuôn mặt hồng hồng, có lẽ nó nên làm cho nàng một cái mũ đội.

Bạch Mễ cũng nằm ở bên cạnh nàng, nhả nhánh cây trong miệng mặc cho nàng sử dụng, tiểu giống cái nhìn ngốc hề hề nhưng tay pháp cũng không tồi, nặn người tuyết còn ra dáng ra hình, cắm hai nhành cây làm hai tay, cao hứng kéo chân đại miêu khoe khoang.

Một người hai thú cứ như vậy oa ở bên nhau trong sân lớn, ánh dương trên đầu ấm áp chiếu xuống, còn có bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên đầu vai, Tiết Ưu Ưu chơi một lúc cũng mệt mỏi, thật không thể trách nàng được, tiểu thai phụ rất dễ dàng buồn ngủ, đại miêu kéo nàng ngả vào trong bụng nó nằm xuống, muốn cho nàng vừa phơi phơi vừa bổ miên.

Tiết Ưu Ưu đánh ngáp chép chép miệng, yên tâm nằm trong lòng ngực đại miêu tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt, thân nhiệt của thú hình rất tốt, vừa có thể ủ ấm cho nàng và cũng không quá nóng, nàng rất thích.

. . .

Linh cảm của tiểu giống cái là chưa bao giờ sai được, chỉ là còn chưa đến lúc để nàng biết sự thật, hay nói đúng hơn là thật sự thức tỉnh.

Như tiên liệu cho cảm giác của nàng, ở một nơi không xa, Hắc Miêu lại rơi vào trong hư cảnh, thân thể nóng lên, cảm giác quen thuộc này lại kéo đến.

_____________________________________

Cầu bình chọn cầu bình luận cầu theo dõi.

Từ 40 bình chọn, 5 bình luận sẽ đăng chương tiếp theo.

Phần nối tiếp của bộ [Một Giấc Tỉnh Dậy Ta Không Hiểu Gì] là [Mụ Mụ Không Cho Ta Gặp Ngươi] đã ra đến chương 6, dự kiến là 10 chương sẽ hoàn. Truyện không đăng trên wattpad, mọi người nhắn tin riêng cho mình để lấy truyện đọc.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro