Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục thời điểm về nhà, Bạch Mễ cũng hóa thành thú hình, nó muốn cho tiểu giống cái biết thú hình trưởng thành của nó là cỡ nào uy phong cỡ nào hảo. Vì phương tiện cho nàng thoải mái, cũng để nhanh chóng trở về, đem giống cái cõng ở trên lưng hảo, trở về so lúc ban đầu tốn thời gian giảm rất nhiều, thú hình so với nhân hình càng thêm thoăn thoắt, Tiết Ưu Ưu ôm Bạch Mễ ấm áp da lông, tốc độ tuy mau, nhưng là một chút cũng không lắc, trong bụng no no Tiết Ưu Ưu đôi mắt đều mau nhắm lại, dù sao liền tính nàng buông tay, vẫn sẽ bị cái đuôi chặt chẽ cố định ở miêu trên lưng.

Ý chí không kiên định Tiết Ưu Ưu híp mắt, như vậy thoải mái, đều muốn không nghĩ rời đi, lần đầu tiên có người như vậy cõng nàng, dứt khoát…

“Hô…” Bạch Mễ nghe thấy giống cái phát ra nho nhỏ tiếng ngáy, mới không đến một ngày, giống cái đã đối nó không có cảnh giác, quả nhiên giống cái đều là sinh vật yêu cầu bị quan tâm yêu thương, tin tưởng không lâu nữa, giống cái liền sẽ hoàn toàn tiếp thu nó.

Bạch Mễ mỹ mãn nghĩ, về nhà bước chân phóng càng nhẹ.

Lam Lạc ở phía sau càng là kích động, tâm tình sung sướng cực kì, ngày mai nó sẽ đích thân đi săn thú cho nàng.

~~~

Hồi trong nhà sau, Bạch Mễ tiếp tục ở cạnh trông chừng nàng, Lam Lạc đi phô hảo giường chăn, lại lấy thêm vài bộ da thú cho tiểu giống cái. Vì tránh cho nàng tỉnh giấc, nó cố gắng thấp nhất phát ra âm thanh.

Hai con đại miêu meo meo mà cũng chuẩn bị xong rồi, lần đầu chăm sóc giống cái, tâm tình có hơi thấp thỏm, nhưng tin chắc rằng không lâu chúng sẽ thói quen lên.

Vì phương tiện chăm sóc nàng, Lam Lạc cũng dọn qua nhà Bạch Mễ. Để cho tiểu giống cái thoải mái lên, chúng quyết định kiến thêm phòng ở, cũng chuẩn bị thêm nhiều dụng cụ đối giống cái cần, còn làm một cái đại sân lớn cho nàng trồng trọt. Những thứ này Lam Lạc nó hiểu rõ hơn Bạch Mễ, nó thì phụ trách săn thú, những công việc tương đối không cần khéo léo, nhưng nó rồi cũng sẽ học, vì giống cái nó muốn tự mình có thể chiếu cố nàng hết thảy.

Nghĩ nghĩ, nó thấy ngày mai cần nhiều thứ phải chuẩn bị.

Kia hôm nay phải nghỉ ngơi cho đủ, tuy thụ miêu là thú nhân không cần ngủ mỗi ngày, nhưng để bổ sung thể lực, ngoài ăn uống thì cách tốt nhất là ngủ.

Bạch Mễ đốt thêm vài ngọn lửa, tốt nhất là có thể thắp sáng hết mọi chỗ tối trong nhà, để cho tiểu giống cái đi khỏi vấp ngã. Cái kia thân hình nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, nếu là té một cái, không biết nàng sẽ khóc như thế nào. Bạch Mễ thầm nghĩ, không khỏi cong lên khóe môi.

Lam Lạc đi ngang qua, nhìn Bạch Mễ cười khờ dại, tiện thể khinh bỉ nó vài cái, mới có một ngày nhặt được giống cái về, nó đã muốn không còn bình tĩnh.

Ở bên này Tiết Ưu Ưu, nằm trong chăn ấm áp, chắc lại mơ thấy đồ ăn, không ngừng chép miệng, còn đưa tay nhỏ vào trong mút mút, đại miêu nhìn đến mặt đều đỏ lên.

Dời đi tầm mắt, chúng không muốn đên nay phải mất ngủ, nhìn xuống đũng quần đã có dấu hiệu phồng lên, ngại ngùng quay đầu đi, tìm chỗ nằm dưới sàn tiện canh chừng cho nàng.

~~~

Nữa đêm, Tiết Ưu Ưu tỉnh dậy vì đói, nàng cũng không muốn, nhưng ở đại lục này ngày và đêm quá dài, nàng cần thiết phải ăn rất nhiều lần mới có thể chịu nổi.

Tiết Ưu Ưu tỉnh dậy thì đại miêu cũng tỉnh theo, bọn chúng ngủ không thật sự trầm, có tiếng động liền tỉnh, nhìn giống cái còn ngáy ngủ, chiếc lưỡi nhỏ thò ra liếm khóe môi khô, chắc là đói bụng hay khát, hay nàng mộng du chúng cũng không biết, liền nằm im chờ đợi nàng.

Tiết Ưu Ưu nhìn dưới chân giường, hai nữ nhân trần truồng chỉ có một chiếc khố bao quanh hạ bộ, bọn chúng không lạnh sao? Nói mới nhớ, rõ ràng Vỹ Vỹ có dùng y phục, sao bọn nó không có? Hay không có tiền mua? Nếu là như thế, kia nàng ăn ít lại một tí là được, mùa đông lạnh như vậy, để chúng có y phục mặc, ân ân, quyết định như vậy.

Dời tầm mắt xuống phía dưới, mặt nàng lại đỏ lên, nữ nhân kia ngủ lại hư như vậy, còn nhét cái gì vào dưới quần, làm phồng lên một cái lều nhỏ, như vậy dễ ngủ hơn sao? Lại nói đến dáng người của chúng thật tốt, bộ ngực tuy không căng tròn như nàng, nhưng nhìn có vẻ rất rắn chắc, thấp thoáng dưới bụng còn có thể nhìn thấy nhân ngư tuyến, nho nhỏ cơ bắp rõ ràng, nếu là lại nhìn gần thêm chút nữa chắc càng đẹp đi? Làn da bánh mật  khỏe khoắn, một đôi chân dài đáng mơ ước, nàng nuốt nuốt nước miếng, đôi chân kia nàng hảo thích a.

Đại miêu nhìn tiểu giống cái, thấy nàng nhìn chính mình đỏ mặt, rồi lại dời đi tầm mắt, rồi lại len lén nhìn lại, biểu tình thật sinh động. Nhìn đi, nàng là đang mơ tưởng thân hình chúng nó mà!

Tiết Ưu Ưu ngồi thất thần một hồi lâu mới sực nhớ ra, nàng đang đói bụng a! Nàng thật ảo não, căn bản là không biết làm thức ăn, cũng không dám đánh thức đại miêu, hôm nay chúng vì nàng mà bôn ba cả một ngày, không thể làm phiền thêm nhân gia được.

Nhìn tiểu giống cái vò đầu bứt tóc, cảm thấy nàng có điểm tội nghiệp, nhưng chúng phải đợi đến nàng cầu chính mình, có như thế mới có thể tập cho tiểu giống cái quen dần ỷ lại chúng.

Tiết Ưu Ưu thật rối rắm, làm phiền đại miêu thì nàng mới có ăn, nhưng nàng lại không muốn làm phiền chúng mà vẫn có ăn, kia suy nghĩ thêm một lát nữa, nhưng bụng nhỏ không ngừng đánh trống làm nàng không thể chuyên tâm.

Tiết Ưu Ưu khe khẽ bước xuống giường, đi vòng đến trước mặt đại miêu, ngồi xổm xuống mắt to trừng mắt nhỏ. Một đôi tay bất ngờ vòng qua eo nàng, đồng tử sáng quắc mở ra, làm nàng giật mình suýt la lên, Lam Lạc nhanh tay che miệng nàng, làm động tác im lặng, Tiết Ưu Ưu gật đầu như đảo tỏi.

Bạch Mễ ngồi dậy, đối diện với ánh mắt chất vấn của đại miêu, Tiết Ưu Ưu ngoan ngoãn nói ra, giọng nói còn mang theo điểm khóc nức nở.

[Đói bụng...] Nói xong nàng nhìn phản ứng của đại miêu, thấy chúng không quá hài lòng, nàng lại đặt tay lên xoa xoa bụng, lắp bắp nói từ ngữ lúc ở bờ sông A Lạc dạy nàng "đói...ăn...ăn..."

Lần này A Lạc có phản ứng, nó xoa xoa đầu nàng như cổ vũ, Bạch Mễ bế giống cái lên cao, đặt nàng lại trên giường, sàn nhà mùa đông rất lạnh, không thể để tiểu giống cái bị cảm.

Bạch Mễ ở lại bồi nàng, còn A Lạc đã vào bếp làm thức ăn. Không lâu sau đã truyền đến tiếng xào nấu cùng mùi thơm, Tiết Ưu Ưu lại thòm thèm, hút hút nước miếng trong miệng. Cũng không thể trách nàng được, thức ăn ở đây ăn rất lạ miệng, nàng chưa từng nếm thử trước đây, phản ứng như vậy là bình thường đi!

Ngồi cạnh Bạch Mễ, nàng cảm thấy không quen lắm, da thịt trần truồng thỉnh thoảng chạm vào tay nàng, làm nàng đánh cái rùng mình. Muốn nói nó dù gì cũng phải khoát hờ che lại bộ phận nhạy cảm, hai đại bánh bao cứ lắc lư theo chuyển động, làm nàng thật ngại ngùng, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Bạch Mễ phát hiện, giống cái hình như rất dễ đỏ mặt, quay qua quay lại lại thấy mặt nàng đỏ lên, nhiều lúc nó không hiểu tại sao nàng lại có phản ứng như vậy. A... Bạch Mễ mới quan sát kĩ, dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại không thể che đậy được mạn diệu đường cong, nếu là đã thành niên rồi, kia tại sao lớn lên lại không cao lớn như giống cái nó biết, nếu là chưa thành niên, đợi đến khi nàng đủ tuổi, không biết sẽ có bao nhiêu cái lang chết dưới chân nàng.

Bạch Mễ mơ tưởng, nếu nàng là giống cái của nó...càng nghĩ nó càng hưng phấn, cảm thấy dưới hạ bộ đã có phần cộm lên. Làm nó thật khó chịu chính là, tiểu giống cái thế nhưng không phát hiện nó có ý với nàng, nó biểu hiện đã không rõ ra sao?

~~~

Từ 11 bình chọn mình sẽ đăng chương tiếp theo.

Cầu bình chọn cầu bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro