Chương 10: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yết hầu lăn lộn, Bạch Mễ nuốt ực một ngụm nước miếng, ngó vào trong thấy A Lạc còn đang bận rộn. Chớp thời cơ này làm thân với giống cái. Bạch Mễ ngồi sát vào cạnh nàng, nhìn nàng hai mắt to đề phòng nhìn nó, nó thử giơ tay, muốn xoa xoa đầu nàng, bất ngờ nàng không né tránh nó đi. Bạch Mễ lại tiến thêm dời tay xuống hai má, nhào nặn cho thỏa mãn.

Tiết Ưu Ưu nhìn đại miêu trước mặt, không khỏi ngơ ngác, đại miêu thế mà lại xoa mặt nàng, cười khờ dại, nàng cảm thấy, nó cũng có điểm đáng yêu đi?

Nhưng không lâu má nàng lại nóng lên, đại miêu hai tay luồng ngang bụng, trực tiếp bế nàng đặt lên đùi.

Mặt đối mặt, nàng cảm thấy không quen, mông nhỏ lộn xộn lên, không ngừng nhích tới nhích lui.

Chỗ nào đó của đại miêu vì sự di chuyển này mà ngạnh cứng. Dùng tay đè nàng lại, miệng không ngừng lặp lại "đừng nhúc nhích."

Tiết Ưu Ưu nghe hiểu, đây là từ ngữ đầu tiên nàng học được lúc ở nhà Vỹ Vỹ. Ngoan ngoãn ngồi im, nàng thấy đại miêu thở gấp, rồi lại làm động tác hít sâu. Kia đại miêu khó chịu ở đâu sao?

Tiết Ưu Ưu muốn hỏi, nhưng ngại với ngôn ngữ còn chưa thông, đành im lặng chờ đợi đại miêu hành động.

Không lâu sau Tiết Ưu Ưu mới cảm thấy, có thứ gì đang cọ mông nàng, làm nàng ngưa ngứa, thử đưa tay muốn sờ soạng xem, lần này đại miêu không ngăn cản. Để mặc nàng.

Tiết Ưu Ưu đặt tay xuống đũng quần Bạch Mễ, cây gậy mềm bật dậy đánh vào tay nàng, nàng tò mò xoa nhẹ, lập tức có thể cảm nhận được nó đang ngạnh lên, thỉnh thoảng lại còn run rẩy. 

Bất ngờ Bạch Mễ ghì chặt tay nàng xuống, tay đã có điểm đau, Tiết Ưu Ưu muốn rút lại nhưng căn bản sức lực của nàng làm sao so được đại miêu.

Bạch Mễ nhìn tiểu giống cái đưa mắt thỉnh cầu, miệng nhỏ không ngừng phát ra [đau...đau], nó cố gắng nhớ lại, có lẽ đã nghe qua tiểu giống cái nói trước đây, tay dần nới lỏng nhưng cũng không có dấu hiệu buông ra.

"Ngẩng đầu", Bạch Mễ vừa phải giáo nàng vừa phải hoạt động, tuy bất tiện nhưng cũng không còn cách nào khác. Dùng tay nâng cằm nàng, lại nói thêm mấy từ cho tiểu giống cái hiểu, lúc này Tiết Ưu Ưu nới phản ứng, chầm chậm nhìn nó.

Nhìn tiểu giống cái ngoan ngoãn, Bạch Mễ đưa tay vuốt ve đầu nàng như cổ vũ. Tiết Ưu Ưu đỏ mặt, nhưng cũng không phản đối, còn thỏa mãn cọ xát vào tay nó. Ân...tay A Mễ thật ấm.

Bạch Mễ lại xốc dậy tinh thần, một tay còn đang nắm tay tiểu giống cái đặt dưới hạ bộ, bắt đầu xoa nhẹ. Tiết Ưu Ưu nhìn A Mễ hừ hừ ra tiếng, nhìn phá lệ thỏa mãn, tay nàng chủ động làm theo tiết tấu của nó, không biết khi nào tay nàng đã được buông lỏng, nhưng A Mễ cũng không bảo nàng dừng lại.

Tiết Ưu Ưu cảm thán, kia trong quần đại miêu là thứ gì, sao càng xoa càng cứng, còn có dấu hiệu to lên. Nàng thử bóp nhẹ, A Mễ càng thở gấp, hai mắt đỏ lừ nhìn nàng. Làm nàng không khỏi sinh ra một tia sợ hãi.

Bạch Mễ biết nó không kịp khống chế, dùng lưỡi liếm liếm má nàng như an ủi. Lại giáo nàng "nhanh một chút...", lần này tiểu giống cái học phi thường thuận lợi.

Tiết Ưu Ưu chung quy cũng không hiểu ra sao, nhưng nhìn A Mễ rất vui vẻ, nàng không hỏi gì thêm. Lặp lại hành động như A Mễ nói. Tay nàng đã ê ẩm, cây gậy kia cách một lớp quần nàng vẫn cảm thấy bỏng cháy. Thỉnh thoảng còn cọ vào mông làm nàng ngứa không chịu nổi.

Bạch Mễ thấy tiểu giống cái đã chậm lại vì mệt mỏi, còn chưa đã nghiền nó dứt khoát kéo tay nàng câu lên cổ, đặt nàng ngồi vững trên đùi. Dùng hai tay đặt xuống mông nàng xoa nhẹ, mặt đối mặt, thấy tiểu giống cái hai má đỏ ửng, khẽ cười ra tiếng.

Tiết Ưu Ưu nhìn A Mễ tiến lại gần, nàng theo bản năng né tránh, nhưng A Mễ ghì chặt không cho nàng thoát khỏi, nó hôn nhẹ vào má, thì thầm vào tai nàng "ôm chặt", còn tát nhẹ vào mông nàng như trừng phạt. Nàng ôm chặt cổ A Mễ, vùi đầu vào lòng nó, cảm thấy thật xấu hổ.

Bạch Mễ cảm thấy tiểu giống cái thật thơm, rất muốn cắn một ngụm lại sợ làm đau nàng. Luồng tay vào trong quần tiểu giống cái, nhìn nàng nho nhỏ, nhưng mông phá lệ đầy đặn, còn mềm mại suýt làm nó thở dài ra tiếng.

Tiết Ưu Ưu lại vặn vẹo, làm gì chụp mông nàng, không phải muốn đánh nàng đi? Nàng lại xảo lên, làm người nào đó không vừa lòng.

Như đoán trước được nàng phản ứng, Bạch Mễ nhỏ nhẹ lặp "không đánh, đừng động", lúc này nàng mới ngoan ngoãn lại.

Bạch Mễ tiếp tục di chuyển thêm, muốn sờ đến nơi tỏa ra hương thơm của tiểu giống cái, nhưng côn thịt như muốn nổ tung không chịu nổi. Một tay đỡ nàng, một tay lôi kéo côn thịt từ trong đũng quần, đặt vào kẽ mông của tiểu giống cái, cọ xát lên.

"Ân...a." Nóng quá, Tiết Ưu Ưu cảm thấy thật nóng, hơi thở của đại miêu phả vào lỗ tai, vật kia dưới mông lại bỏng cháy, làm nàng hô hấp có chút khó khăn. Cổ họng khát khô, nhưng lại có một tia thoải mái.

Bạch Mễ nghe tiểu giống cái hừ hừ, thỉnh thoảng còn rên rỉ nho nhỏ, nó tăng nhanh tốc độ cọ xát, trực tiếp lột sạch quần áo của tiểu giống cái.

Tiết Ưu Ưu còn đang mơ màng, đợi nàng phản ứng thì đã bị lột sạch, da thịt cọ xát, dính nhớp làm nàng càng nóng thêm.

Bạch Mễ nhìn tiểu giống cái dần mất đi thanh tỉnh, biết nó đã chinh phục được nàng, nhưng nó chưa muốn làm đến cuối cùng, mông nàng đã sưng lên, nếu là nó lại tiến thêm một bước, sợ là nàng không chịu nổi.

Nó đỉnh vào mông nàng vài trăm cái cuối cùng, côn thịt phát trướng, mở rộng mã nhãn, bắn một lượng tinh dịch nhầy nhụa lại đặc quánh, cùng lúc dùng ngực cọ xát vào ngực nàng.

Tiết Ưu Ưu như rơi vào trong tầng mây mềm mại, ngực đại miêu thật mềm, dưới mông nàng đã lầy lội không chịu nổi, lại cảm thấy có cột nước cọ rửa dưới mông, làm nàng càng thêm dính nhớp.

Muốn đưa tay xuống sờ thử, lại bị đại miêu bắt lại. Thật buồn ngủ, mơ màng như có thứ gì chui vào miệng, là tay A Mễ, còn có một ít chất lỏng, khát nước theo bản năng, nàng dùng lưỡi nhỏ liếm thử, cảm thấy không đắng, lại mút nhẹ.

Bạch Mễ nhìn thấy cảnh này, tiểu giống cái có vẻ rất không phản đối, còn có điểm thích tinh dịch của nó, kia lần sau lại trực tiếp cho nàng. Nhìn tiểu giống cái tham ăn vẫn không ngừng liếm láp, lại lâu thêm nữa, chắc chắn nó sẽ không nhịn được.

Rút tay ra, cứ như vậy bế nàng lên, đưa lại giường, đặt nàng nằm xuống, đắp hảo chăn, muốn đi xem A Lạc, ngón tay lại bị tiểu giống cái nắm chặt, nó thử kéo ra, nàng chết sống không chịu buông, còn dùng hai mắt ướt dầm dề nhìn nó.

Thật hết cách, Bạch Mễ cũng chui vào trong chăn, ôm da thịt còn đang trần trụi của nàng, vật nhỏ liền chủ động lăn lại đây, gối đầu lên tay nó.

Xoa nhẹ vào ngực mềm mại, Bạch Mễ tưởng, nếu là có ấu miêu, ngực tiểu giống cái chẳng phải lại to thêm sao? Còn có cái kia không thể nói ra sự tình...

Tiết Ưu Ưu rùng mình một cái, không biết A Mễ khi nãy làm sao, nhưng nàng lại rất thoải mái, nếu là làm thêm nữa...Tiết Ưu Ưu đỏ mặt, vùi vào trong lòng đại miêu.

Nhìn tiểu giống cái bất ngờ phản ứng, nó chỉ biết cười trừ. Nàng thật ra rất ỷ lại vào nó, không biết từ khi nào.

Lại nghe thấy miệng nhỏ "khát...khát...nước", sờ soạng trên đầu giường, nó nhớ A Lạc có chuẩn bị nước cho tiểu giống cái khi nàng ngủ. Bắt được thủy, nâng đầu nàng dậy, chầm chậm đút cho nàng.

Nước vào trong yết hầu, nàng không ngừng nuốt lấy nuốt để, lưỡi nhỏ đảo quanh miệng chén, nhìn phá lệ ngon miệng. Bạch Mễ cũng có điểm khát, chỉ thấy nó kéo ra chén, sau khi nói "ta có điểm khát", trực tiếp hôn vào môi nhỏ, cướp đi thủy từ trong miệng tiểu giống cái.

Tiết Ưu Ưu mở to hai mắt, đại miêu thật là hư nữ nhân, nhìn nó lớn như vậy, còn cắn nàng, còn cướp nước của nàng. Tiểu giống cái không chịu yếu thế, liền tấn công lại.

Bạch Mễ nhân thời cơ, cạy ra nàng khớp hàm, dùng lưỡi đảo quang khoang miệng, dò tìm vật nhỏ ướt át, bắt được, ngay lập tức kéo về miệng chính mình cắn mút. Tiết Ưu Ưu đã sớm thở không ra hơi, A Mễ thật xấu tính!

________________________________

Cầu bình chọn cầu bình luận.

Từ 13 bình chọn mình sẽ đăng chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro