Chương 11: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Há miệng", nghe A Mễ ôn nhu, Tiết Ưu Ưu cũng không còn phản đối, ngoan ngoãn hé miệng.

"Đưa lưỡi", Bạch Mễ thật vui vẻ, tiểu giống cái thật ngoan, thật nghe lời. Nhưng lần này nàng chỉ nhìn nhìn nó, không hành động. Có lẽ nàng nghe không hiểu, dù sao mới giáo người khác nói chuyện, lại dạy như thế này, cũng thật khó khăn cho nàng đi?

Bạch Mễ lặp lại "thè lưỡi", làm động tác cho nàng làm theo, nhìn đầu lưỡi đỏ tươi ra khỏi miệng nhỏ, dường như bị thôi miên, nó lập tức chộp lấy kéo về miệng mình. Lại thêm vài lần, tiểu giống cái đã mệt mỏi không chịu nổi, nàng khó thở quá a.

Môi lưỡi giao triền, Bạch Mễ như là hổ đói lâu năm, không ngừng cướp đi hơi thở của nàng. Tiếng thở dốc, rên rỉ của tiểu giống cái, cùng hơi nóng từ cả hai, làm không gian ái muội lên.

Tiếng nước róc rách trong đêm phá lệ rõ ràng. Bạch Mễ cuốn lấy lưỡi nàng không ngừng cắn mút, lại đẩy lưỡi chính mình về miệng nàng cho nàng làm theo.

"Tiểu giống cái mau liếm liếm." Nhìn vật nhỏ  vụn về liếm láp, "ăn ngon sao?", Bạch Mễ hứng thú trêu chọc nàng. Tiểu giống cái đến lưỡi cũng nhỏ nhắn ác, còn không bằng nửa lưỡi nó, nhìn nàng gấp gáp như đang sợ bị ai cướp đi thức ăn của mình, không khỏi muốn cười.

Tiết Ưu Ưu: thật mệt a, nhanh nhanh nàng đói bụng đã chết.

Nước miếng không kịp nuốt xuống, chảy đến khóe miệng, rơi vào trong bầu vú của nàng, lại bị đại miêu liếm sạch sẽ, Tiết Ưu Ưu đỏ mặt lại không thể làm gì khác.

Môi tiểu giống cái vừa mềm vừa thơm, lại có vị ngọt, ăn vào thật hương. Nó là lần đầu tiên nếm trải, chẳng trách cái lang trong làng, lại thích đi tìm giống cái cho mình như thế.

Vì là thú miêu, gai lưỡi Bạch Mễ tác quái trong khoang miệng, làm Tiết Ưu Ưu ngứa không thể diễn tả, khi liếm đến gai lưỡi nàng không khỏi đánh cái rùng mình. A Mễ thật xấu, lại làm nàng liếm không cho nàng nghỉ.

Bị A Mễ đè nặng, Tiết Ưu Ưu có thể cảm giác được vật dưới háng A Mễ đã cộm lên cọ vào người nàng. Tuy rằng khi nãy thoải mái, nhưng cũng thật mệt mỏi, tay chân nàng vẫn còn bủn rủn, không thể lại làm tiếp nữa.

Tiết Ưu Ưu thử vươn tay đẩy đẩy đại miêu, dùng sức ăn nãi muốn xê dịch nó, lại thất vọng không thể làm được, mặt nhỏ xụ xuống, hai mắt chực chờ muốn khóc.

Bạch Mễ luống cuống lên, tay chân không biết nên để nơi nào cho tốt. Chỉ có thể căng da đầu hống hống nàng.

"T...tiểu giống cái đừng khóc hảo sao? Nói nói ta nghe? Ân?"

Tiết Ưu Ưu hai mắt to trừng nó, miệng dẩu lên đến mũi, không ngừng thút thít, nói nhỏ đến làm Bạch Mễ nghe không rõ.

"Na...nặng...nặng. Mệt mỏi...." cuối cùng còn hít mũi một cái rõ to, như là ai chọc nàng không cao hứng.

Bạch Mễ thở dài, lại cười cười, tiểu giống cái thật đáng yêu. Ân, nó cũng có điểm quá mức, lại không suy xét kĩ có thể đè nặng nàng, ngày hôm sau phải bắt nàng dậy tập luyện mới được!

Một tay luồng qua sau lưng, một tay xoa xoa đầu nàng. Dễ dàng lăn qua đảo lại vị trí, làm tiểu giống cái nằm lên người nó. Tiết Ưu Ưu trời đất quay cuồng, ôm cặt cổ A Mễ sợ không may ngã xuống. Cuối cùng cũng có thể nằm thoải mái, làm nàng hai mắt liêm diêm lại muốn ngủ.

Bạch Mễ kéo chăn đắp lên người cả hai, nhìn tiểu giống cái mơ màng sắp ngủ, lại chơi xấu cắn một ngụm vào xương quai xanh nàng, mút mạnh để lại ấn kí rõ rệt.

Tiết Ưu Ưu ăn đau hít hà một hơi, nước mắt đảo quanh lại muốn khóc, người nào đó tự làm tự chịu, lại hống hống một lúc sau nàng mới ngừng thút thít. Còn cắn thật mạnh vào bả vai đại miêu trả thù.

Tiểu giống cái ngây thơ cho rằng có thể ngủ, nhưng bụng cồn cào làm nàng khó chịu, A Lạc làm thức ăn có lẽ đã sắp xong, muốn đi nhìn một cái nhưng căn bản không có sức lực, chỉ có thể cầu A Mễ ôm đi vào trong xem.

"Dừng..dừng...mặc y...phục" thân hình trần truồng làm nàng không thói quen, lại thêm cặp mắt nóng rực của A Mễ không ngừng nhìn chằm chằm. Rõ ràng đại miêu còn có thể mặc một cái khố, nàng lại không thể mặc gì, làm tiểu giống cái quá ủy khuất.

Bạch Mễ tính toán cho nàng ăn, lại tắm một cái, dù sao cơ thể dính nhớp lại không thể ngủ được. Đến lúc đó nàng lại đòi đi tắm không phải quá phiền phức nếu mặc y phục sao?

Bạch Mễ dứt khoát bế nàng dậy, còn dùng tay nhéo nhéo mông như cảnh cáo nàng không được lộn xộn. Tiết Ưu Ưu sợ ăn đau, ngậm miệng không dám lải nhải. Hừ, đại miêu thích đánh mông! Xem ta như thế nào cho A Lạc thu thập ngươi!

Đi vào trong, Lam Lạc đã dọn gần hết thức ăn lên bàn, nhìn tiểu giống cái trần truồng được bế vào, cảm giác như món ăn chính đã được dọn lên.

Tiểu giống cái như gặp được cứu tinh, bất ngờ nhảy xuống, chạy oa vào lòng ngực Lam Lạc, vừa nói vừa hút cái mũi.

"Ô..ô..ô.. Lạc...A Lạc"

"A Mễ...xấu...ô...ô"

"A...Mễ...đánh...đánh...đánh mông"

Chờ Tiết Ưu Ưu nói xong, Bạch Mễ đã yên vị ngồi vào trong bàn, nhìn nàng còn không ngừng lải nhải, hừ nhẹ một cái, làm người còn đang thút thít giật mình.

Tiết Ưu Ưu không dám quay đầu lại xem, chỉ có thể vùi mặt càng sâu vào lòng A Lạc, A Mễ thật hung!

"Không sao, không sao a, tiểu giống cái đừng khóc sao, khóc sẽ làm cái mũi đỏ lên xấu xí ân?"

"Thật...sao?"

"Nếu tiểu giống cái không khóc thì tốt rồi, có thịt thịt tiểu giống cái thích, ăn sao?"

Tiết Ưu Ưu không ngừng gật đầu, thiếu chút nữa lảo đảo ngã ra sau, Lam Lạc tay mắt nhanh lẹ đỡ lại nàng.

Nhìn cả hai còn khoa tay múa chân, Bạch Mễ đỡ trán, không phải đói bụng muốn ăn? Còn nói lâu như vậy?

"Tiểu Ưu, lại đây" Bạch Mễ vỗ vào vị trí bên cạnh, nhìn nàng không cao hứng chần chờ, nghĩ xem có nên đi lại không, Lam Lạc lại đứng ra giải vây cho nàng.

"Tiểu giống cái ngồi cạnh ta đi, có chịu hay không?"

"Ân..ân ân." vừa nói còn không ngừng gật gù, sợ một khi chậm trễ lại bị bắt trở về.

Bạch Mễ cũng không nói gì, dù sao ngọn lửa lâu năm trong lòng cũng đã được thỏa mãn một phần, kia còn lại cho A Lạc chiếu cố nàng cũng hảo.

"Tiểu giống cái có lạnh không? Ăn cay cay?"

Bạch Mễ nén cười, Lam miêu này cũng quá xấu tính đi? Còn trêu chọc nàng, dạy ngôn ngữ hài tử cho một con giống cái gần trưởng thành, cũng quá khi dễ nàng đi?

______________________________

[Đôi lời tác giả: (o´・_・)っ]

Cầu bình chọn cầu bình luận.

Từ 15 bình chọn mình sẽ đăng chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro