Chương 1: Xuyên sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Biển rộng trời cao, tớ nguyện dùng vạn kiếp luân hồi của mình để đổi lấy một lần được gặp lại cậu, Hứa Vãn Vi…”

Đầu rất nặng. Bên tai liên tục truyền đến một loạt âm thanh hỗn tạp không rõ nội dung, chung quy vẫn nghe ra tiếng người. Tâm trí tôi hiện tại tựa như một làn sương mù dày đặc đang chậm rãi tản ra, phải mất rất lâu, rất lâu mới nhận ra được một cách rõ rệt.

“Vãn Vi, Vãn Vi cậu không sao chứ? Không ổn, các cậu mau đưa cậu ấy đến phòng y tế đi…”

“Không phải chứ? Chỉ ăn một trái bóng cũng có thể hôn mê bất tỉnh?”

Xung quanh ồn đến chói tai, mấy lời vừa rồi hình như cũng đã nghe rõ. Mi mắt vô lực mở, tôi ngây ngốc nhìn ba, bốn khuôn mặt xa lạ đang cúi đầu áp sát vào mình.

“Gì đây? Ai vậy?”

Da mặt căng nóng bừng bừng truyền đến một trận đau rát nhè nhẹ. Tôi nặng nề dùng tay xoa mặt, thật lạ, cảm giác như có thứ gì vừa mạnh mẽ tác động vào mặt tôi.

Tâm trí vốn dĩ vẫn còn ôm một mớ lộn xộn chưa kịp giải quyết, tận sâu trong não bộ bất chợt truyền đến một cơn đau nhói dữ dội. Không có điểm nguồn, một loạt các ký ức lạ lẫm tựa như thác lũ ồ ạt truyền tới, miễn cưỡng xác nhập vào trí óc trở thành ký ức của tôi. Ký ức này… kéo dài mười bảy năm.

Cơn choáng váng còn chưa lắng xuống, tôi lại ngất đi vì đau đớn.

“Diệp Vãn Vi, này… sao lại ngất nữa rồi…”

“Tất cả đều tại cậu, nếu cậu không đánh bóng vào mặt cậu ấy… cậu ấy cũng sẽ không như thế này…”

“Mau nói với giáo viên đưa cậu ấy đến bệnh viện. Ấy, Diệp Vãn Vi chảy máu mũi rồi, nhanh lên một chút.”

Ồn ào bên tai nhẹ nhàng lắng xuống, diễn biến tiếp theo tôi cũng không còn nhớ rõ. Bọn họ gọi tôi là Diệp Vãn Vi, không đúng, bọn họ gọi sai rồi, tên của tôi là Hứa Vãn Vi.

Lần nữa mở mắt, bản thân đã nằm trong bệnh viện. Xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng quạt trần đang nặng nề quay. Tôi duỗi tay khẽ chạm vào đầu mình, cảm giác có chút đau nhói.

Ký ức mười bảy năm của người tên Diệp Vãn Vi tựa như một làn gió nhẹ nhàng lướt qua người tôi. Phải mất một lúc lâu, khi não bộ đã hoạt động trở lại, tôi vô cùng kích động khi nhận ra một vấn đề mang tính chất cực kỳ quan trọng. Tôi… xuyên không rồi.

Diệp Vãn Vi là tên một nhân vật phụ trong bộ tiểu thuyết ngôn tình mà tôi vừa đọc, tên là Dải Ngân Hà Trong Mắt Em. Bọn tôi trùng tên, nhưng không trùng họ.

Vả lại, tôi chỉ mới đọc đến phân đoạn nam nữ chính chia tay sau khi bị gia đình chia cắt rồi ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã ở đây rồi. Tôi nhăn mặt khó coi, thầm nghĩ bánh răng vận mệnh này cũng quá kịch tính đi.

Thật ra mà nói, nhân vật Diệp Vãn Vi này cũng không có gì xấu xa, cô ấy chỉ yêu thầm nam chính Tiết Từ, là cái đuôi nhỏ luôn theo sau cậu ta. Đối với nữ chính Yến Thanh Ca vốn dĩ không có ác ý, càng không hề thua kém đối phương. Tiếc thay chỉ là một nhân vật phụ, vậy nên không có danh phận.

Diệp gia vô cùng giàu có, nằm trong top ba đại gia tộc giàu nhất Thanh Đô. Chỉ là gia đình của Diệp Vãn Vi có hơi phức tạp. Ngày trước khi ba Diệp làm ăn thất bại, mẹ cô tham phú phụ bần bỏ theo một người đàn ông khác.

Sau này khi Diệp gia phất lên, ông ấy lại có thêm vợ, mà Diệp Vãn Vi cũng có thêm một cô em gái cùng cha khác mẹ.

Mặc dù là mẹ kế, thế nhưng bà ấy đối với con gái riêng của chồng rất tốt. Chỉ là Diệp Vãn Vi có chướng ngại tâm lý trong lòng, vẫn luôn cự tuyệt người mẹ này, cũng không chấp nhận được người em gái kia của mình.

Tôi phải mất rất lâu mới chấp nhận được hết những sự thật điên rồ này. Chân đã nhấn xuống bùn, dù có làm cách nào cũng sẽ thấy bẩn. Tôi thở dài một tiếng, ngả lưng tựa vào thành giường đầy mệt mỏi.

Làm Diệp Vãn Vi cũng tốt, không phải là phản diện cũng không có tình tiết nguy hiểm, sau khi từ bỏ nam chính cũng có thể sống một đời hạnh phúc bên cạnh người thân.

Vận dụng ba mươi sáu phương thức thao túng tâm lý lên người mình, tôi miễn cưỡng chấp nhận thân phận Diệp Vãn Vi của thế giới này.

Cửa phòng đột ngột mở, Yến Thanh Ca kéo theo Tiết Từ bước vào bên trong. Tôi hơi nhíu mày, không hiểu bọn họ vì sao lại đến đây?

Bắt gặp ánh nhìn thất thần của tôi, Tiết Từ liền nhếch môi cười khẩy.

“Cậu nhìn xem, Diệp Vãn Vi không phải đã tỉnh rồi sao? Bình an vô sự, không có vấn đề gì to tát. Nói không chừng, cậu ta vừa rồi chỉ là giả vờ ngất đi.”

Tôi giận đến tái mặt, thả lỏng chân mày ném cho Tiết Từ cái nhìn sắc bén. Yến Thanh Ca nhìn thấy bạn trai không có chừng mực, tức giận đánh vào cánh tay đối phương một cái.

“Nói gì vậy?”

Trong đầu chợt lướt qua một đoạn ký ức. Ồ, nhớ ra rồi, chuyện là tôi cùng các nữ sinh khác đi xem cậu ta chơi bóng chuyền, kết cục lại bị cậu ta đập bóng thẳng vào mặt, hoảng sợ đến nỗi ngất đi. Được lắm Tiết Từ, thù cũ nợ mới, từ từ tôi sẽ tính lên người cậu.

Tôi nghiến răng cười rất khó coi, ánh nhìn dành cho cậu ta cũng không còn thâm tình như lúc ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro