CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Kỳ ôm Đường Lạc Nhiên tiến vào cửa, vừa nhớ tới không có dép lê nhỏ cho nàng mang, dứt khoát đem nàng ôm đến trên ghế sa lon, tìm khăn lau đế giày, "Được rồi, có thể đi trên mặt đất"

"Ba đừng tức giận được không?" Đường Lạc Nhiên ôm lấy Tô Kỳ, âm thanh như trẻ đang bú mà hỏi. (nghẹn ngào ý)

"Mẹ đối với Nhiên Nhiên rất tốt đấy, mẹ ban ngày ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi Nhiên Nhiên, buổi tối về còn tắm rửa cho Nhiên Nhiên, chơi cùng Nhiên Nhiên, kể chuyện xưa cho Nhiên Nhiên nghe"

"A? Như vậy a..." Nhìn không ra nha, như vậy là hắn hiểu lầm Đường Sở Nhiêu rồi hả? Một người mẹ đơn thân xác thực cũng không dễ dàng. Bất quá tiểu cô nương này thật đúng là hiểu chuyện, biết nói tốt cho mẹ.

"Ba không có sinh khí ..., Nhiên Nhiên không nên lo lắng, ba làm cơm tối cho Nhiên Nhiên ăn có được hay không? Nhiên Nhiên muốn ăn cái gì?"

Lúc này, phòng đã được quét sạch sẽ rồi, nhớ đến trong tủ lạnh mới bổ sung nguyên liệu nấu ăn, Tô Kỳ nghĩ vậy liền dứt khoát ôm cô bé đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra để cho chính nàng chọn.

" Nhiên Nhiên ăn cái gì cũng được, mẹ nói kén ăn không phải là đứa bé ngoan, Nhiên Nhiên là đứa bé ngoan nhất "

Vì vậy không kén ăn đúng không? Tô Kỳ nở nụ cười, hắn càng ngày càng yêu thích tiểu cô nương này nha.

"Đúng, Nhiên Nhiên ngoan nhất, bây giờ Nhiên Nhiên có đói bụng không? Có muốn ăn trái cây trước không?"

Tiểu cô nương do dự một chút, yên lặng nhẹ gật đầu, chỉ chỉ quả táo trong tủ lạnh. Tô Kỳ cắt cho nàng nửa quả táo, để nàng chậm rãi ăn, hắn bắt đầu nấu cơm.

Bên này không khí hòa hợp, mà bên kia bầu không khí không tốt như vậy.

Đường Sở Nhiêu lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, "Về sau dì không cần trở lại. Tôi sẽ nói quản lý của dì chi tiết tình hình công việc của dì."

"Không nên Đường tiểu thư, cô làm ơn cho tôi một cơ hội nữa, tôi cam đoan sẽ chiếu cố thật tốt Nhiên Nhiên, cả nhà tôi chỉ dựa vào tôi, xin cô cho tôi cơ hội nữa..." người phụ nữ trung niên thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Đường Sở Nhiêu, công việc nhẹ nhàng như vậy lại có tiền không dễ tìm chút nào, huống chi nếu Đường Sở Nhiêu nói với quản lý, về sau chắc chắn sẽ không còn cơ hội tốt nào cho bà ta nữa.

"Tôi chỉ nói một lần, hôm nay may là Nhiên Nhiên không có xảy ra chuyện gì, nếu con bé xảy ra chuyện dì cho rằng dì còn có thể đứng đây sao? Khuyên dì một câu, đừng cùng tôi nháo, tôi mặc dù là một nữ nhân độc thân nhưng không phải dễ khi dễ!" Nói đùa, cho tới bây giờ chỉ có nàng khi dễ người khác, khi nào thì đến phiên một phụ nữ trung niên tới tìm nàng làm phiền.

Bảo mẫu bị nàng hù, nói như thế nào Đường Sở Nhiêu cũng là CEO của Tô thị, khí thế không phải bình thường. Tuy rằng không cam lòng, bảo mẫu không thể không hết hy vọng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Đường Sở Nhiêu lúc về thì bảo mẫu đang chuẩn bị nấu cơm, nàng trực tiếp ngăn lại, bảo mẫu thu thập xong rời đi thì đã qua nửa giờ. Đường Sở Nhiêu ấn lên huyệt Thái Dương, ngày mai nàng còn phải đi làm, xem ra chỉ có thể nhờ cậy Tô Hồng giúp nàng tìm một bảo mẫu đáng tin cậy. Bất quá buổi tối hôm nay hiển nhiên là chỉ có thể ra ngoài ăn cơm.

Tô Kỳ nấu chính cơm, nghe thấy chuông cửa vang lên, quay đầu thấy tiểu cô nương đang lườm mắt to nhìn hắn, nội tâm không khỏi mềm nhũn, "Nhiên Nhiên, biết mở cửa sao? Con mở cửa cho mẹ đi."

"Ân được rồi!" Tiểu cô nương chạy tới mở cửa, lôi kéo Đường Sở Nhiêu vào cửa, một bộ dạng khoe khoang nói: "Mẹ, ba tự nấu cơm cho Nhiên Nhiên ăn!"

"A?" Đường Sở Nhiêu nhìn theo hướng ngón tay Đường Lạc Nhiên, chỉ thấy Tô Kỳ đang trong phòng bếp bận việc, cũng không quay đầu lại hô một câu: "Dép lê trong tủ giày, tự cô lấy, tôi còn đang bận."

Đường Sở Nhiêu đổi giày, dứt khoát đi đến cửa phòng bếp, dựa vào cửa, Đường Lạc Nhiên học theo tư thế mẹ mình dựa vào cửa nhìn Tô Kỳ bận rộn.

Tô Kỳ vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa bị cái hai người này làm giật mình, "Làm sao vậy? Làm gì nhìn tôi như vậy?" Không phải là đang nhìn hắn mà là nhìn hắn làm đồ ăn có đủ hay không đi. . ." Cam tâm tình nguyện mà nói thì ta làm thật nhiều, đủ để ba người ăn. . ."

Đường Sở Nhiêu mới sửng sốt, cái người này thái độ chuyển biến cũng quá nhanh đi? Lúc nãy vẫn nhìn nàng một cách khó chịu, hiện tại còn làm cơm cho nàng?

"Tôi chỉ là không có nghĩ đến anh biết nấu ăn, hôm nay cám ơn anh" Đường Sở Nhiêu biểu lộ nhu hòa, mặt mày cong cong, nở nụ cười.

Tô Kỳ vừa quay đầu, xém chút nữa cắt trúng ngón tay của mình, nhìn kỹ nữ nhân này thật đẹp mắt. . .

"Không có gì. . . Tôi không phải là vì cô. . ." Lúc đầu hắn ưa thích Nhiên Nhiên tiểu bằng hữu mà thôi.

"Cô đem bộ đồ dùng dùng để ăn của Nhiên Nhiên cho tôi, tôi không có, cô chắc không kén ăn đi?"

Đường Sở Nhiêu vuốt vuốt tóc nữ nhi, hơi có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Thật ra tôi không ăn rau cần, bất quá bây giờ thì không."

Tô Kỳ bĩu môi, may là hắn không có thói quen ăn rau cần, Mạc Y không thích ăn rau cần, mỗi lần như vậy nàng sẽ cùng 'nàng' làm nũng, Tô Kỳ hoàn toàn không thể bắt ép nàng.

Tô Kỳ nấu cơm rất nhanh, Đường Sở Nhiêu tranh thủ về nhà tắm rửa.

Đường Sở Nhiêu về nhà loay hoay một vòng, nghĩ một lát mới từ trong tủ rượu rút ra một chai rượu đỏ tốt nhất. Dù sao Tô Kỳ hôm nay cũng đã giúp nàng, nấu cơm cho các nàng, đi nhà hắn ăn chực đi. Tô Kỳ thấy rượu trong tay nàng, nhíu mày, cũng không khách khí tiếp nhận, bỏ vào tủ rượu nhà mình, lập tức mời một lớn một nhỏ ngồi xuống ăn cơm.

"Ba giỏi quá!" Mới ăn một miếng, tiểu cô nương không keo kiệt khen ngợi Tô Kỳ.

"Cảm ơn " Tô Kỳ cười híp mắt vuốt vuốt đầu tiểu cô nương "Nhiên Nhiên ăn nhiều một chút "

Đường tiểu bằng hữu một chút cũng không khoa trương, Tô Kỳ làm cơm xác thực ăn thật ngon. Đường Sở Nhiêu nhíu mày, không có nghĩ đến nhị thế tổ này còn có một mặt như vậy? Như thế nào cảm giác hôm nay hắn cùng trước kia không quá giống nhau?

Đưa Đường Sở Nhiêu cùng Đường Lạc Nhiên về đã là 8 giờ tối rồi. Tô Kỳ thu thập xong bàn ăn, phòng bếp. Nhà Tô Kỳ gần thành phố, phóng mắt nhìn quanh, bốn phía đều là những ánh đèn nê ông chói mắt, thành phố này như thường ngày, người đến người đi, như nước chảy, cũng không dừng bước. Tô Kỳ cầm điện thoại tìm kiếm thông tin về vụ tai nạn giao thông của 'nàng', ngoại trừ lúc ban đầu đưa tin, bây giờ cũng không có người nào nhớ. Trên cái thế giới này, còn có thể vì 'nàng' khổ sở, đại khái chỉ có Mạc Y thôi. Nhớ tới nàng, Tô Kỳ đột nhiên liền nở nụ cười, kỳ thật nàng so với nguyên chủ này có vẻ tốt hơn, tuy rằng cha mẹ của nàng đã qua đời, nhưng còn có một người, chân tâm thật ý mà để nàng trong lòng. 

Mà hắn, ngoại trừ một đám hồ bằng cẩu hữu, cái gì cũng không có. Tuy rằng phụ thân hắn khoẻ mạnh, nhưng có vẻ mối quan hệ giữa hắn và phụ thân hắn không được tốt lắm. Vào một ngày nọ hắn đã biết một chuyện quan trọng, đó là ngày sinh nhật Tô Hồng, hắn vốn là vô cùng cao hứng cùng phụ thân mừng sinh nhật, kết quả không nghĩ tới, Tô Hồng đem một phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng hoa lệ cùng một nam tử so với hắn nhỏ hơn 3 tuổi đưa đến trước mặt hắn, nói cho hắn biết, đây là mẹ kế cùng đệ đệ hắn. Mẫu thân Tô Kỳ đầu năm nay bởi vì bệnh mà qua đời, Tô Kỳ vẫn cho là cha mẹ của mình quan hệ rất tốt, không nghĩ tới cha hắn lại có con riêng, chỉ nhỏ hơn Tô Kỳ 3 tuổi, điều này làm cho Tô Kỳ sao có thể chấp nhận được? 

Chẳng qua là không thể không nói, đứa con riêng kia xác thực so với Tô Kỳ thoạt nhìn tài giỏi hơn nhiều. Tô Kỳ phát cáu, cùng Tô Hồng nhao nhao một trận lớn, Tô Hồng trong cơn tức giận đuổi Tô Kỳ ra khỏi Tô gia. Mặt ngoài bộ dạng Tô Kỳ cà lơ phất phơ, nhưng thực tế nội tâm rất mẫn cảm. Từ nhỏ, Tô Hồng bề bộn công tác, chưa bao giờ quản hắn, có trời mới biết hắn có bao nhiêu khát vọng phụ thân của mình có thể quan tâm mình. Mà khi hắn thấy bộ dạng Tô Hồng hỏi han ân cần đối với đứa con riêng kia, hắn sao có thể nuốt xuống được cái cục tức kia? Vỏ chai rượu khắp nhà, Tô Kỳ đại khái chính là uống quá nhiều rượu dẫn đến đột tử đi.

Trước khi nàng tỉnh có nghe được tiếng hắn, là hắn không cam lòng đi.

Tô Kỳ, về sau tôi sẽ thay anh sống thật tốt. Tô Kỳ đưa tay đặt tại lồng ngực của mình, nghĩ thầm. Nếu như hiện tại nàng thay hắn sống, nếu hắn từng muốn làm chuyện gì nhưng không làm được, vậy thì để nàng làm. Bất quá bây giờ, nàng làm chuyện của mình trước mới được.

Khóe môi Tô Kỳ nhếch lên sâu sắc, bước nhanh xuống lầu, gõ cửa hàng xóm.

"Đường tổng, có thể cho tôi mượn xe của cô trong chốc lát không? Tôi rất gấp." Tô kỳ vội hỏi, dáng tươi cười rồi lại vô cùng sáng lạn.

Đường Sở Nhiêu mở cửa, liền nghe được một câu như vậy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy nụ cười của Tô Kỳ, nàng đột nhiên cảm giác được người trước mắt này cùng người buổi chiều có chút không giống nhau.

"Porsche." Đường Sở Nhiêu cầm lấy chìa khoá để ở một bên, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn hắn hôm nay thay đổi như vậy, Đường Sở Nhiêu rất là thích giúp đỡ cái chuyện nhỏ này.

"Không có gì, tôi chỉ là không thể chờ đợi được muốn đi gặp một người, thanks!" Tô Kỳ vừa tiếp chìa khoá liền xoay người chạy, Đường Sở Nhiêu sững sờ, Tô Kỳ đã không thấy bóng dáng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, người trẻ a, thật đúng là không thể chờ đợi được.

Tô Kỳ nhanh chóng đi xuống lầu, tìm được xe Đường Sở Nhiêu, điều khiển xe theo hướng đông thành phố mà đi. Bên cạnh nhà Mạc Y có một quán cafe không tệ, các nàng liền thích, nếu không có chuyện gì làm các nàng sẽ tới xem thi vẽ.

Tô Kỳ đem xe đậu ở trước cửa quán café, nhưng không xuống xe. Một góc trong quán gần cửa sổ, một nữ tử tóc dài cầm lấy một quyển sách, ngồi yên lặng, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trên người của nàng, lộ ra chút ấm áp, yên tĩnh. Chẳng qua, nữ tử có chút thất thần, lực chú ý của nàng không đặt ở trên cuốn sách trong tay, mà tựa hồ lại đặt trên chỗ ngồi phía đối diện. Trên bàn xếp hai cái ly, Tô Kỳ nhận ra, hai cái ly là một đôi các nàng gởi ở chỗ này, do Mạc Y làm. Qua một hồi lâu, Tô Kỳ thấy Mạc Y thò tay cầm cái ly đối diện, cái miệng nhỏ uống hết trà sữa, lập tức mỉm cười, miệng khép mở nói gì đó, Tô Kỳ đoán đại khái là: "Mình giúp cậu uống, Tô Tô "

Cô nương ngốc. Hốc mắt Tô Kỳ hơi nóng, nàng lẳng lặng nhìn Mạc Y thu thập xong đồ vật đi ra ngoài. Cũng không dám xuống xe gặp nàng một lần, không dám nói cho nàng biết, Mạc Mạc, ,mình là Tô Tô của cậu đây.

Tới khi thân ảnh Mạc Y biến mất tại góc đường, Tô Kỳ mới chậm rãi khởi động xe, hướng về nhà.

Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nói với Mạc Y nàng kỳ thật không có chết, là xuyên? Nếu Mạc Y sẽ tin 'hắn', thế nhưng là sau đó thì sao? Hắn muốn đưa Mạc Y vào phong ba sao? Lấy tính cách Mạc Y, khẳng định không nói hai lời sẽ giúp 'hắn', thế nhưng, nàng là bằng hữu chân thành cuối cùng của 'hắn', 'hắn' như thế nào cam lòng làm cho nàng lo lắng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn