CHƯƠNG 3 MẠC Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều ngày hôm sau Tô Kỳ liền đem xe của mình về, trực tiếp lái xe đi. Tô Kỳ đậu xe, đẩy cửa đi vào, chị chủ tiệm "hoan nghênh quang lâm" như đã quen thuộc từ lâu, hắn nhìn chỗ trong góc, không có người.

"Anh khỏe chứ, muốn uống chút gì không?"

"Như cũ... cà phê không bỏ gì thêm, cám ơn." Tô Kỳ quay về phía chị chủ tiệm mỉm cười.

Chị chủ tiệm lịch sự mỉm cười, nói: "Tốt anh ngồi trước, chờ chốc lát."

Tô Kỳ nhìn chung quanh một vòng, suy nghĩ một chút, vẫn là ngồi bên cạnh chỗ cũ ngồi ngồi xuống. Hắn thuận tay rút ra một quyển sách từ giá sách bên cạnh, tuyển tập truyện ngắn "Bảo Mẫu Nhỏ", phiếu kẹp sách vẫn kẹp ở nơi lần trước 'hắn' đọc qua.

Lúc này trong tiệm không nhiều người, chị chủ tiệm bưng cà phê tới, còn mang theo một đĩa điểm tâm ngọt.

" Cà phê của anh, đây món điểm tâm ngọt tiệm chúng tôi mời khách, hy vọng anh sẽ thích."

"Cảm ơn" Tô Kỳ buông sách, chủ động cầm khay cà phê để xuống. Hắn thấy chị chủ tiệm thoáng nhìn cuốn sách hắn cầm có hơi sững sờ, liền cười mở miệng hỏi: "Quyển sách này không tiện đọc sao?"

Thần sắc chị chủ tiệm tối sầm lại, nói ra: "Thật cũng không cái gì, lúc trước một vị bằng hữu rất ưa thích "Bảo Mẫu Nhỏ" này, thời điểm tôi mua sách này chỉ là tiện tay mua, chỉ bất quá người đó... xảy ra chút việc sẽ không trở lại..."

Tô Kỳ nghe chị chủ tiệm nói 'hắn' là bằng hữu, trong nội tâm cảm động, 'hắn' có chú ý tới một mặt trên tường trong tiệm mới tăng thêm không ít giấy dán, phía dưới bày biện vài ngọn nến, liền hỏi: " Bức tường trước mặt là dùng để tưởng niệm người bằng hữu kia sao?"

Chị chủ tiệm mỉm cười, nụ cười tràn đầy hoài niệm "đúng vậy, có lúc cô ấy gửi cho tôi bưu thiếp, còn có lúc cô ấy ghi giấy nhắc nhở, cô ấy mỗi ngày tới đây viết chút gì đó. Hai người bọn họ viết chữ rất đẹp, cũng không có ít khác hỏi tôi đâu."

"Thật sao..." Tô Kỳ hốc mắt hơi nóng, đứng dậy đi tới. Mạc Y đem những câu nói nàng ưa thích đều viết lên rồi.

Thế gian an đến song toàn pháp, không phụ như lai không phụ khanh *

Son phấn nước mắt, giữ lại say, bao lâu nặng. Tất nhiên là nhân sinh dài hận nước dài đông *

Chân trời xa xăm cùng là tổn thương lưu lạc, nguyên do núi vẫn còn cõng bình sinh ước hẹn *

Muốn gửi tương tư nghìn điểm nước mắt, lưu lại không đến, Sở Giang Đông *

Còn có một câu ghi <Nhanh nhẹn xúc xắc an đậu đỏ, tận xương tương tư có biết không>*. Hai người bọn họ đối với viết thư ưa thích không rời, những lời này, là Mạc Y ghi, một câu cuối cùng khi xuất ngoại ba năm trước. Hiện tại là Mạc Y viết.

"Thoạt nhìn, hai cô ấy cảm tình thật tốt." Tô Kỳ khẽ vuốt lần lượt từng cái một, hầu như không khống chế nổi nước mắt của mình.

"Đúng nha, hai tiểu cô nương này cảm tình đặc biệt tốt, có đôi khi tôi trêu ghẹo hai người nói bọn họ cùng một chỗ là được rồi, hai người bọn họ ngược lại là trăm miệng một lời mà nói với tôi không phải, " chị chủ tiệm đột nhiên ý thức được bản thân giống như nói quá nhiều rồi, lời nói xoay chuyển "tốt rồi không quấy rầy anh nữa, có việc gọi tôi là được."

Nói xong liền rời đi, Tô Kỳ vẫn nhìn một hồi lâu, mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Hôm nay Mạc Y thẳng đến xế chiều 4 giờ mới tới đây, cũng là thần sắc vội vàng. Tô Kỳ chú ý tới, dưới hốc mắt nàng còn có màu xanh nhàn nhạt. Hôm nay Mạc y trang điểm, rõ ràng còn không có che quầng thâm. Trong ánh mắt cũng đều là tơ máu, như là cả đêm không ngủ. Tô Kỳ có chút đau lòng, Mạc Y rất kiên cường, tổng là chuyện gì đều gồng mình chịu đựng, chưa bao giờ cho người khác thêm phiền toái, mỗi lần đều tự ép mình.

"Chị cho em một ly cà phê trắng, em cảm thấy không có vị." Mạc Y vô lực cười cười, rõ ràng không ngồi chỗ cũ, lựa chọn chỗ ngồi bên cạnh Tô Kỳ.

Chị chủ tiệm rất nhanh mang cà phê lên cho nàng, còn nói nàng không nghe lời, Mạc Y khổ sở giải thích: "em cũng không muốn nha, thế nhưng là đợi lát nữa có người muốn đến cùng em nói chuyện, em cũng không thể để vẻ mặt khốn đốn mà gặp lão bản tương lai a..."

Tô Kỳ nghe các nàng đối thoại, ánh mắt vẫn còn trên sách, rồi lại khẽ nhíu mày. Thân thể Mạc Y đối với cà phê bởi vì đặc biệt mẫn cảm, một khi uống cà phê tim đập sẽ rất nhanh, Tô Kỳ sau khi biết liền cấm nàng đụng cà phê hay trà.

Không bao lâu sau, chuông cửa ra vào vang lên, có nghĩa là có khách hàng vào quán. Mạc Y hướng phía cửa nhìn, quả nhiên là nàng đợi người này. Đối phương nhìn thấy nàng, liền hướng bên này đi tới, rồi lại khi nhìn rõ nàng Tô Kỳ ngồi bên cạnh, hơi hơi dừng.

"Đường tổng, chào."

Đường Sở Nhiêu thu hồi ánh mắt, cùng người đối diện nắm tay, cũng cười nói: "Xin chào, Mạc tiểu thư."

Ồ? Đường Sở Nhiêu? Tô Kỳ kinh ngạc quay đầu, quả nhiên là nàng.

Đường Sở nhiêu cũng cảm nhận được động tác Tô Kỳ, quay đầu cùng hắn chào hỏi "thật là đúng dịp, Tô Kỳ."

"Đường tổng đến vì công việc?" Tô Kỳ đã bị chào hỏi trước, bĩu môi đứng lên cùng Đường Sở Nhiêu nói chuyện.

"Tô Kỳ?" Mạc Y liền giật mình, nhẹ đọc lên âm thanh. Đường Sở Nhiêu nghe thấy được, liền quay tới hướng nàng giới thiệu "Triệu tiểu thư, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Tô Kỳ, con trai Tô Đổng." Con riêng gì gì đó, trực tiếp xem nhẹ thì tốt rồi. Lại hướng Tô Kỳ nói: "Vị này chính là nhà thiết kế châu báu quốc tế, Mạc Y tiểu thư, lần này là muốn mời nàng vào làm nhà thiết kế của Tô thị."

Tô Kỳ bày ra thỏa đáng mỉm cười, đưa tay phải ra, cười chào hỏi, "Triệu tiểu thư, xin chào."

Mạc Y nhẹ nhàng quay lại cầm lấy tay Tô Kỳ, mỉm cười nói: "Tô tiên sinh xin chào, tên của Tô tiên sinh viết thế nào?"

"Kỳ Liên sơn kỳ."

"Thật là đúng dịp, " Mạc Y biểu lộ càng nhu hòa, "bằng hữu của tôi có tên giống Tô tiên sinh a."

" Tôi xem tờ giấy trên tường kia, chữ hai vị rất đẹp" Tô kỳ nhìn qua mặt Mạc Y, nàng một tháng này gầy không ít, thật vất vả dưỡng trở về một chút thịt cũng đều biến mất, so với trước kia vẫn gầy. Tô Kỳ đau lòng nhìn " hai người trò chuyện đi, không cần để ý."

Thấy hắn nói như vậy, Đường Sở Nhiêu cùng Mạc Y theo lời ngồi xuống trò chuyện với nhau. Tô Kỳ trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục xem sách, bất quá lỗ tai chú ý đến các nàng bên kia.

Kỳ thật lúc trước Tô thị thì có mời Mạc Y về công ty mình, chỉ là bởi vì chuyện của Tô Kỳ mà Mạc Y bận rộn, không có lo lắng, không nghĩ tới lần này Đường Sở Nhiêu sẽ đích thân tìm đến nàng.

Tô Hồng mấy tháng trước đem cái con riêng Tô Uyên đưa tới Tô thị, xếp đặt cho hắn làm tổng thanh tra phòng thiết kế, đáng tiếc Tô Uyên mới ra đại học, dù ưu tú thế nào cũng không thể gánh trách nhiệm nặng như vậy, chớ nói chi là Tô Uyên cũng không phải là nhân tài gì đó, chỉ có thể nói so với người thường tốt một chút mà thôi. Cũng không biết có phải hay không là bởi vì "một triều đắc thế", trẻ tuổi khí thịnh đấy, lại cho nhiều nhà thiết kế từ chức. Đường Sở Nhiêu nhớ tới đầu đều đau, Tô Hồng một người như vậy như thế nào sẽ không dạy con đây? Không có một cái làm cho người ta bớt lo đấy. Chính hắn rõ ràng còn lẫn mất xa xa đấy, làm mình chỉnh đốn cục diện rối rắm... Bất quá Tô Kỳ giống như đột nhiên thay đổi, hôm nay nàng nhìn thấy ánh mắt Mạc Y qua liền biết có vấn đề, không có nghĩ đến cái này Hoa Hoa công tử rõ ràng nhịn được, một bộ dạng nho nhã lễ độ. Chẳng lẽ là muốn cùng con riêng tranh giành gia sản, đến biểu hiện tốt một chút? Mặc kệ như thế nào, lập tức chi gấp là để cho Mạc Y đến Tô thị làm, Mạc Y khó được xếp đặt thiết kế mới thanh tú, tại trên quốc tế nhận được không ít giải thưởng lớn, Đường Sở Nhiêu vẫn thật không nghĩ tới nàng về nước. Bất quá nếu như người đã trở về, tự nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường. Sắp xếp nàng vào bộ phận thiết kế ở Tô thị... Lại không có mấy nhà thiết kế tốt để bổ sung, liền thật sự muốn không được.

Lần này nói chuyện với Đường Sở Nhiêu thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, Mạc Y cô nương này vẫn thật dễ nói chuyện, Tô thị lập nghiệp từ trang sức , tuy rằng đến bây giờ liên quan đến không ít lĩnh vực, nhưng trang sức cái này vẫn là không có bỏ. Đường Sở Nhiêu hứa sẽ để Mạc Y tự do thiết kế, song phương ăn nhịp với nhau. Hàn huyên một lát, đã thân thiết gọi lên chị Sở Nhiêu cùng Tiểu Y rồi.

Đường Sở Nhiêu lo lắng cho con gái, hai người hàn huyên nửa giờ, Đường Sở nhiêu lại để cho Mạc Y ngày mai trực tiếp đến công ty tìm nàng, cùng Tô Kỳ lên tiếng chào hỏi cũng đi. Mạc Y một lát sau, lại chuyển trở về chỗ ngồi cũ, lại gọi chị chủ tiệm cho nàng lên một ly trà sữa.

Tô Kỳ cũng không có đi quấy rầy nàng, tiếp tục xem sách của mình. Thẳng đến qua một hồi lâu, hắn xem sách xong rồi, khép lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, 6 giờ rồi. Mà Mạc Y bên kia vẫn ngồi yên lặng, không có động tĩnh. Tô Kỳ nhíu nhíu mày, cô nương này đoán chừng lại chẳng muốn đi ăn cơm tối. Rõ ràng dạ dày không tốt mà vẫn tự giày vò bản thân, nói bao nhiêu lần cũng vô dụng.

Tô Kỳ đem sách thả về tại chỗ, lấy điện thoại di động ra chọc chọc trong chốc lát, đứng dậy đối diện Mạc Y.

"Mạc tiểu thư tôi có thể ngồi không?"

Mạc Y nghe vậy ngẫng đầu, liền giật mình trong chốc lát, mới mỉm cười nói: "Mời ngồi, Tô tiên sinh, gọi tôi Mạc Y là tốt rồi." Nàng nhất định là quá mệt mỏi, mới cảm thấy dáng vẻ tươi cười này của Tô Kỳ cùng Tô Tô rất giống.

"Vậy cô cũng gọi tên tôi đi" Tô Kỳ kéo cái ghế ra, ngồi xuống. Đây mới là cảm giác quen thuộc nha.

Mạc Y sững sờ, nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: "Tô Kỳ." Quả nhiên cảm giác còn có chút kỳ quái.

"6 giờ rồi, không đi ăn cơm sao?" Tô Kỳ theo thói quen một tay chống cái cằm, hơi hơi phiết đầu.

"Ừ... Không có khẩu vị gì."

"Như vậy sao được, đối với dạ dày không tốt đấy." Tô kỳ biểu lộ trở nên nghiêm túc, rất là nghiêm túc nói.

Mạc Y lễ phép cười cười, nói: "Tôi lát nữa đi ăn, anh đang công tác ở Tô thị sao?"

"Không có, bất quá có dự định này" Tô Kỳ biết rõ nàng muốn đổi chủ đề, may mà hắn sớm có chuẩn bị, liền phối hợp Mạc Y thay đổi chủ đề, "Nói không chừng qua mấy ngày chúng ta liền là đồng nghiệp a."

"Vậy làm phiền anh chiếu cố nhiều hơn"

"Cũng phiền cô chiếu cố tôi" Tô Kỳ trả lời, nghĩ thầm muốn vào Tô thị, mấy ngày nay đến quay về rồi, hy vọng không nên đụng đến "Tô phu nhân" cùng Tô Uyên đứa con riêng để tránh cho người khó chịu.

Hai người tiếp tục trò chuyện, Tô Kỳ rất rõ ràng, làm nam nhân cũng coi là lạ, thái độ Mạc Y đối với hắn tốt như vậy, đại khái là dính cái tên ánh sáng này. Hắn cũng không phá, lẳng lặng chờ điện thoại vang lên. Cũng không lâu lắm, điện thoại Tô Kỳ vang lên, hắn mỉm cười, đứng dậy hướng Mạc Y cáo biệt, "Tôi còn có chuyện, đi trước, lần sau gặp lại."

Mạc Y cũng cười nói bye bye, nhìn xem Tô Kỳ tính tiền rồi đi. Nội tâm của nàng có chút phức tạp, Tô Kỳ, người này... Cùng Tô Tô, không biết vì cái gì, nàng cảm thấy có điểm giống. Động tác đọc sách, ánh mắt chuyên chú, còn cử chỉ mỉm cười, rõ ràng thời điểm đối với Đường Sở Nhiêu là nho nhã lễ độ, khi nàng và hắn nói chuyện với nhau trong chốc lát, hắn trong lúc vô tình biểu lộ thái độ, giống như nàng và hắn đã nhận thức đã lâu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

* Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh – Thương Ương Gia Thố

Tự khủng đa tình tổn phạm hành,

Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành。

Thế gian an đắc song toàn pháp,

Bất phụ như lai bất phụ khanh。

Dịch:

Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang
Vào núi tu hành, bóng Người mang
Đời này cách nào trọn vẹn cả
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng?


* Lâm hoa tàn xuân hồng, quá vội vàng. Bất đắc dĩ triều tới hàn vũ muộn phong.

Phấn mặt nước mắt, tương lưu say, bao lâu trọng. Tất nhiên là nhân sinh trường hận thủy trường đông. (Tương kiến hoan · lâm hoa tàn xuân hồng – Lý Dục)

Dịch: Trong rừng cây hoa hồng đã héo tàn, hoa nở hoa lạc, mới có bao lâu, thật sự là đi đến quá vội vàng. Cũng là không thể nề hà a, hoa nhi như thế nào có thể chịu được kia gió rét hàn vũ ngày đêm tàn phá đâu?
Bay xuống khắp nơi hoa hồng, bị nước mưa xối quá, như là mỹ nhân hai má thượng phấn mặt ở cùng nước mắt chảy xuôi. Hoa nhi cùng liên hoa người lẫn nhau lưu luyến, như say như dại, khi nào mới có thể lại gặp lại đâu? Nhân sinh trước nay chính là lệnh người oán hận sự tình quá nhiều, tựa như kia đông thệ nước sông, không thôi không ngừng, vĩnh vô cuối.

* Say nghèo túng ( Tô Thức )/ ly kinh khẩu làm

Ly kinh khẩu làm


Nhẹ vân vi nguyệt canh hai rượu tỉnh thuyền sơ phát
Cô thành nhìn lại thương yên hợp
Nhớ rõ ca khi không nhớ về thời tiết

Khăn thiên phiến trụy đằng giường hoạt giác tới u mộng không người nói
Cuộc đời này phiêu đãng khi nào nghỉ
Gia ở Tây Nam trường làm chủ nam đừng


Lại

Phân huề như tạc, nhân sinh nơi nơi bình phiêu bạc. Ngẫu nhiên gặp nhau còn chia lìa.
Nhiều bệnh nhiều sầu, cần tin phục đến nhầm.

Tôn trước cười hưu khước từ. Thiên nhai cùng là thương lưu lạc. Cố sơn hãy còn phụ bình sinh ước.
Tây vọng Nga Mi, trường tiện về phi hạc.


* Giang thành tử - Biệt Từ Châu

Thiên nhai lưu lạc tứ vô cùng.
Ký tương phùng,
Khước thông thông.
Huề thủ giai nhân,
Hoà lệ chiết tàn hồng.
Vi vấn đông phong dư kỷ hử?
Xuân túng tại,
Dữ thuỳ đồng?

Tuỳ đê tam nguyệt thuỷ dung dung.
Bối quy hồng,
Khứ Ngô Trung.
Hồi thủ Bành Thành,
Thanh Tứ dữ Hoài thông.
Dục ký tương tư thiên điểm lệ,
Lưu bất đáo,
Sở Giang Đông.

Dịch:

Chân trời lưu lạc xa xôi
Cứ đi đi mãi một đời nhớ nhung
Hôm xưa đất trích tương phùng
Mà nay tất bật vô cùng việc công
Cầm tay âu yếm giai nhân
Lệ rơi hái đóa hồng tàn trao ai
Gió đông mấy dặm thổi dài
Đem mùa xuân đến tóc cài sương mây.

Tháng ba đê nước ngập đầy
Chim hồng về lại chốn này đất Ngô
Bành Thành mỏi ngóng cựu đô
Hai dòng Hoài Tứ dòng nào cũng thông
Một ngàn giọt lệ chờ mong
Tương tư nhỏ xuống theo sông theo người
Nước trôi mà chẳng đến nơi
Đầu ghềnh đất Sở cuối trời Giang Đông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn