CHƯƠNG 4 HỢP TÁC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Kỳ ra cửa không đến một phút đồng hồ, một anh chàng giao thức ăn đi đến, đem một cái hộp đựng thức ăn tới trước mặt Mạc Y, nói: "Mạc tiểu thư xin chào, mời dùng."

Mạc Y vẻ mặt kinh ngạc, "A? Tôi không có kêu thức ăn bên ngoài, anh có phải đưa nhầm rồi không?"

"Không có a, tôi vừa mới gọi điện thoại, một vị tiên sinh tiếp đấy, hắn đứng ở cửa ra vào nói tôi đưa vào cho cô."

"Tiên sinh? Người vừa mới đi ra?"

"Đúng vậy, chúc ngon miệng" nói xong, anh chàng giao thức ăn liền định đi, Mạc Y tranh thủ thời gian ngăn lại hắn, " anh có thể cho tôi số điện thoại của vị tiên sinh vừa rồi được không?"

Anh chàng giao thức ăn do dự một hồi lâu, lại nghĩ thầm người ta gọi điểm tâm cho nàng, đoán chừng cũng là có ý tứ, liền cho số.

Mạc Y nhìn dãy số do dự trong chốc lát lưu "Tô Kỳ". Người kia nàng lưu là "Tô Tô", sẽ không lộn. Lưu xong dãy số, ánh mắt của nàng rốt cuộc chuyển đến hộp cơm trước mặt. Mở ra nhìn qua, là mì Udon. Vốn là dạ dày trống trơn mùi đồ ăn hấp dẫn, cái bụng liền lên tiếng, Mạc Y đột nhiên thì có khẩu vị, cầm lấy chiếc đũa gắp từng miếng. Nàng đột nhiên cảm thấy, có nên gọi cho Tô Kỳ hay không đây?

Tô Kỳ về tới nhà, trước chạy đi tắm, liền nhận được tin nhắn. Tô Kỳ mỉm cười, cầm lấy điện thoại, quả nhiên, là Mạc Y. Tin nhắn ngắn ngủn hai chữ: "Tô Kỳ?"

Tô kỳ rất nhanh trả lời: "Đúng, về nhà?"

"Vẫn còn trong tiệm, cám ơn cơm tối của ngươi, lần sau ta mời ngươi ăn cơm đi"

Vẫn còn trong tiệm a... Tô Kỳ lại nhắn " không cần khách sáo, mới nói muốn chiếu cố nhiều hơn, qua mấy ngày nữa gặp ở công ty."

Mạc Y không có trả lời lại, Tô Kỳ để điện thoại xuống, lông mày nhăn lại: đã 8 giờ, theo như thói quen của Mạc Y, lúc này vẫn chưa về nhà, đại khái là cha mẹ nàng lại cãi nhau, nàng không muốn trở về. Khó trách nàng hôm nay nhìn tiều tụy như vậy, nghĩ đến thúc thúc, a di huyên náo càng ngày càng nghiêm trọng. Tô Kỳ thở dài mặc áo tắm, từ trong tủ lạnh cầm ra lon Coca. Hiện tại với hắn mà nói trọng yếu chính là vào Tô thị làm việc. Thế nhưng hắn cũng thật sự không muốn quay về Tô gia, nhìn ba người kia... Chỉ cần nhớ đến hắn đều sẽ có cảm giác khó chịu, cái này kỳ thật lại làm cho Tô Kỳ có chút bất an, đó là oán hận của nguyên chủ, không phải là của 'nàng'. 'Nàng' có chút bận tâm, có thể ngày nào đó, nguyên chủ lại quay về hay không? Tiến vào Tô thị làm việc thì đỡ, nhưng phải làm như thế nào để đoạt lại gia sản đây?

Thiệt đau đầu, trong lúc đó, linh quang lóe lên, nhớ tới người sát vách. Hắn không khách khí chút nào vỗ trán của mình, thật khờ, kim chủ lớn như vậy không ôm đùi, cần gì tự làm khó bản thân đây? Nghĩ như vậy, hắn vui sướng mà đứng dậy qua phòng sát vách gõ cửa.

Đường Sở Nhiêu vừa cho con gái tắm rửa thay áo ngủ xong, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, thật đúng là làm cho nàng có chút sững sờ: Tô Kỳ mặc đồ ngủ, tóc còn ẩm ướt, còn cười vui vẻ, nói với nàng có việc thương lượng? Nàng cùng hắn có thể có chuyện gì thương lượng?

Bất quá hiển nhiên, Đường Lạc Nhiên không cho mẹ bé cơ hội cự tuyệt, bé vừa nghe tiếng của Tô Kỳ, liền từ trên ghế salon nhảy xuống đùng đùng chạy tới cửa ôm lấy Tô Kỳ, ngọt ngào hô câu: "Ba!"

"Ai!" Tô Kỳ ôm lấy bé, hôn mặt bé một cái. Đường Sở Nhiêu không có cách nào khác, đành phải để cho Tô Kỳ tiến vào. Bất quá Đường Lạc Nhiên một mực ôm Tô Kỳ không chịu buông tay, một lớn một nhỏ đùa đến quên trời quên đất, Đường Sở Nhiêu không có biện pháp, mặt trầm xuống, nói: "Nhiên Nhiên nên đi ngủ rồi."

Đường Lạc Nhiên thấy mẹ tức giận, tuy rằng không nỡ cũng không có cách nào, đáng thương giật giật góc áo Đường Sở Nhiêu, nói: "Nhiên Nhiên muốn nghe ba kể chuyện xưa..."

Tô Kỳ cũng xác thực không nỡ để tiểu cô nương đáng yêu này không vui, vừa mới cùng nàng chơi đùa trong chốc lát tâm tình của hắn tốt hơn nhiều, không phải chỉ là kể chuyện xưa, chắc không có vấn đề gì đi? Tuy rằng con gái người ta một mực kêu mình bố có điểm không tốt lắm...

Đường Sở Nhiêu cúi đầu thấy vẻ đáng thương của con gái, ngẩng đầu còn thấy bộ dạng đáng thương của Tô Kỳ, nàng thật sự là đối với một lớn một nhỏ này không có biện pháp, đến cuối cùng ai mới là thân sinh? Bất đắc dĩ, nàng bất đắc dĩ gật đầu, chỉ chỉ gian phòng, thỏa hiệp. Đường Lạc Nhiên "yeah" một tiếng, lại quay người ôm lấy Tô Kỳ. Tô Kỳ thuận tay bế tiểu cô nương lên, ôm nàng hướng ngón tay Đường Sở Nhiêu chỉ đi đến gian phòng.

Một lát sau, Đường Sở Nhiêu lặng lẽ đẩy cửa, thấy một lớn một nhỏ nằm trên giường, rất hài hòa, cũng không vào quấy rầy, quay người tiến vào thư phòng, nàng còn có việc phải làm. Tô Kỳ thật vất vả dỗ tiểu cô nương ngủ, trở ra liền không thấy được người cần tìm. Thoạt nhìn bố cục cùng nhà mình không sai biệt lắm, hắn hướng thư phòng mà bước, gõ cửa thăm dò. Quả nhiên, truyền đến âm thanh Đường Sở Nhiêu: "mời vào"

Đường Sở Nhiêu đang xem bảng báo cáo (*cho sếp), nàng ra hiệu bảo Tô Kỳ ngồi xuống trước, một lát sau, mới đóng văn kiện trong tay, hỏi: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

"Đường tổng, Tô thị vẫn thiếu người chứ?"

"Hả?" Đường Sở Nhiêu nghe hắn hỏi như vậy, tâm tình lập tức không tốt "Như thế nào? Người nào lại nhờ cậy Tô đại thiếu gia đi cửa sau? Tô đại thiếu gia như thế nào không trực tiếp tìm Tô Đổng, so với tôi tốt hơn nhiều!". Còn cho là hắn cải tà quy chính, mình nhất định là đầu bị cửa kẹp rồi. Lúc trước Tô Kỳ cũng có sắp xếp cho "bạn thân" cùng "bạn gái" làm ở Tô thị, cũng gây không ít phiền toái cho Đường Sở Nhiêu.

"Ách... Không phải người khác, là tôi..." Tô Kỳ thấy nữ vương đại nhân nổi cáu, không khỏi có chút sợ hãi, giải thích nói: " nhà tôi chắc cô cũng biết, tôi cũng không thể dâng Tô thị tặng cho cái đứa con riêng kia? Tô thị nếu không có mẹ của tôi, tuyệt đối không có ngày hôm nay, hắn không chỉ phản bội mẹ, mà còn muốn đem đồ vật của mẹ tặng cho đứa con riêng kia, suy tính thật tốt!"

Đường Sở Nhiêu nghe hắn giải thích, sắc mặt liền dịu lại, khôi phục bộ dạng bình thường nói: "tuy rằng Tô Uyên cũng rất không yên phận, bất quá so với anh..." Đường Sở Nhiêu cao thấp đánh giá Tô Kỳ, cũng cho hắn lưu lại chút mặt mũi, "đại khái là có chút nhỉnh hơn một chút đấy."

Tô Kỳ cũng không tức giận, cười cười nói: "Đường tổng, tôi biết rõ trước đây tôi biểu hiện rất không tốt, cô không tin tôi là bình thường, bất quá tôi thật tâm muốn thay đổi, tôi cảm thấy năng lực của tôi không kém, vẫn có thể cứu, hy vọng cô có thể giúp tôi". Nói giỡn, dù sao 'nàng' cũng được công nhận là tiểu thiên tài, công tác ba năm liền lên tới vị trí Phó tổng giám đốc, cũng không phải ngồi không như nguyên chủ trước kia, đột nhiên thay đổi lớn 'nàng' sợ sẽ dọa đến Đường Sở Nhiêu cùng Tô Hồng.

"Ơ? Giúp anh an bài công tác còn phải giúp anh tranh giành gia sản?" Đường Sở Nhiêu bày ra bộ dáng nghiền ngẫm, muốn thay đổi rồi?

Tô Kỳ nghiêm túc nói: "Hy vọng cô có thể dạy tôi, trên phương diện kinh doanh thực sự tôi không hiểu biết nhiều, hy vọng cô chỉ giáo nhiều hơn. Những chuyện khác, tôi sẽ không phiền cô." Đường Sở Nhiêu tốt như vậy, không nên để mối quan hệ này ngày càng xấu.

"Anh cảm thấy tôi sẽ đáp ứng? Lấy tình huống hiện tại, đổi lại tôi cùng Tô Uyên hợp tác thì có lợi hơn đúng không?"

"Mẹ tôi cho tôi 20% cổ phần của Tô thị, tôi cho cô 10%."

"Ân?" Đường Sở Nhiêu cười cười, nghĩ thầm người này không tiếc đi, một bên gõ bàn phím vừa nói: "Điều kiện không tệ, bất quá còn chưa đủ động lòng người."

"Ách..." Tô Kỳ nhất thời nghẹn lời, 10% còn chưa đủ, người này như thế nào khó đối phó như vậy... Hắn thăm dò nói: "Tôi cam đoan thái độ của tôi tuyệt đối so với Tô Uyên còn tốt hơn."

"Ừ, vẫn thiếu một chút nữa." Đường Sở Nhiêu bưng chén nước lên khẽ nhấp một cái, tiếp tục gõ bàn phím, thản nhiên nói. "Cái này..." Tô Kỳ nghĩ một lát, Đường Sở Nhiêu cái gì cũng không thiếu, nàng kia để ý nhất cái gì đây? A...... Đúng rồi! Nhiên Nhiên!

"Tuy rằng nói như vậy không tốt lắm, nhưng... Nhiên Nhiên yêu thích tôi! Cô bé gọi tôi là ba! Tôi có thể giúp cô trông Nhiên Nhiên!" ánh mắt Tô Kỳ kiên định, đồng thời che dấu có chút áy náy.

"Không dùng kính ngữ?" Đường Sở Nhiêu nở nụ cười, trẻ nhỏ dễ dạy đi biết bắt lấy nhược điểm của người khác "bài học đầu tiên, nhớ kỹ?"

"Ừ!" ánh mắt Tô Kỳ phát sáng, vội vàng gật đầu.

Đường Sở Nhiêu tiếp tục gõ bàn phím trong chốc lát, rất nhanh in ra hai tờ giấy, đưa cho Tô Kỳ, nói: "Xem đi, không có vấn đề gì thì ký tên."

Tô Kỳ nghe vậy liền tiếp nhận, là hợp đồng. Đây là đáp ứng ngay từ đầu rồi? Ban đầu điều kiện của hắn xác thực chưa đủ, Đường Sở Nhiêu làm sao liền đánh hợp đồng đây? Mặc dù có nghi hoặc, nhưng Tô Kỳ vẫn đem lực chú ý tập trung vào hợp đồng ở trong tay.

"Tôi dạy bảo anh trở thành một người đủ tư cách nối nghiệp, anh cho tôi 10% cổ phần công ty, đồng thời anh phải vô điều kiện tin tưởng tôi, nghe lời của tôi, đồng thời chịu trách nhiệm làm ba Nhiên Nhiên, có vấn đề gì không?"

Tô Kỳ nhíu mày, bỉu môi nói: " tin tưởng vô điều kiện, tuyệt đối nghe lời, Đường tổng yêu cầu rất cao đi ~ "

"Anh có thể cự tuyệt." Đường Sở Nhiêu không thèm để ý chút nào, tiếp tục xem văn kiện.

Tô Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười. Đường nữ vương khí thế rất mạnh nha. Hắn cầm lấy bút trên bàn, không chút do dự ký xuống, đem hợp đồng đưa tới trước mặt Đường Sở Nhiêu, nói: "Đường tổng, hợp tác vui vẻ."

"Không sợ tôi lừa anh sao?" Đường Sở Nhiêu vẫn có chút kinh ngạc, cái người này sĩ diện như vậy, lại có thể cúi mình đến mức này?

Tô Kỳ nhún nhún vai, "Tôi cũng không biết vì cái gì, chính là rất tin tưởng cô." Thấy Đường Lạc Nhiên hiểu chuyện, đáng yêu như vậy, hắn cảm thấy có thể dạy ra cô con gái ưu tú như vậy, nhân phẩm Đường Sở Nhiêu cũng sẽ không kém.

Đường Sở Nhiêu nhìn hắn trong chốc lát, cũng ký xuống tên của mình, cười nói: "Đúng vậy, thái độ rất tốt, anh yên tâm, nếu như tôi hợp tác với anh rồi, toàn bộ tôi có thể giúp anh."

Nàng đem một bản hợp đồng đưa tới, nói: "Ngày mai đi làm, có thể chứ?"

"Đương nhiên! Sáng ngày mai tôi và cô cùng tới công ty?" Tô Kỳ lại nghĩ tới mấy lời tiểu cô nương nói trước khi ngủ, cẩn thận hỏi: "sáng ngày mai tôi làm bữa sáng cho hai người đi? Nhiên Nhiên nói muốn ăn cơm tôi làm... được không?"

Đường Sở Nhiêu nhướng lông mày, ngược lại nàng muốn nhìn xem Tô Kỳ có bao nhiêu thành ý, có một ngày Tô Hồng gọi điện thoại tìm hắn, hắn bảo hắn đang ngủ, hắn không nói hai lời liền nổi nóng." Mật mã cửa là 131207, sáng mai ông tới đây đi, 8 giờ, ăn cái gì ông tự lăn xuống bếp, ok?" (ý nói TK ko muốn xuống bếp nấu hay là gì nhỉ?)

"Không có vấn đề! Tôi trước xem qua tủ lạnh nhà cô?"

Đường Sở Nhiêu khoát tay áo, nói: "tùy anh, tôi làm việc." Nàng coi như là phát hiện, có mối quan hệ cùng hợp tác, Nhiên Nhiên cũng rất thích anh ta rồi, thật đúng là không cảm thấy phiền toái.

Tô Kỳ tâm tình thật tốt, ra khỏi thư phòng, cẩn thận đóng cửa thật kỹ, liền đi đến phòng bếp, nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, nghĩ nấu gì cho bữa sáng sáng mai.

Trong chốc lát Đường Sở Nhiêu chỉ nghe thấy tiếng cửa lại mở, nàng nhìn qua, thấy Tô Kỳ đứng ở cửa ra vào, hướng nàng cười nói: "Đường tổng, ngủ ngon, đừng làm việc quá muộn, chú ý nghỉ ngơi, sáng mai tôi sẽ chuẩn bị tốt, cô có thể ngủ thêm một lát."

Đường Sở Nhiêu sững sờ, cũng vội nói ngủ ngon. Ngoại trừ con gái, đã thật lâu không có nghe thấy người khác nói với nàng ngủ ngon rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn