Chương 22 Biết được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Sở Nhiêu kéo Mạc Tương Linh trở về phòng mình.

"Đi vào, sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không ăn cô ~" Đường Sở Nhiêu nhìn Mạc Tương Linh ở cửa rụt rè e sợ, cười đem nàng kéo vào.

"Ngồi đi, chờ tôi một chút." Vừa nói, Đường Sở Nhiêu vào phòng ngủ, Mạc Tương Linh len lén đánh giá phòng Tổng thống sang trọng, ừ, quả nhiên không cùng phòng phổ thông khác biệt rất lớn... .Đột nhiên, nàng liếc thấy cách đó không xa trên ghế làm việc có khoác một cái áo, thế nào cảm giác có chút quen mắt...

"Tới, cô thử cái này đi, hai người chúng ta cũng không sai biệt lắm" Đường Sở Nhiêu từ phòng ngủ đi ra, trong tay còn cầm thêm một cái váy.

Mạc Tương Linh khiếp khiếp nhìn nàng: "Đường tổng..." Váy nàng đều rất ít mặc chứ nói chi cái váy màu đỏ Đường Sở Nhiêu đang cầm.

"Hừ hừ ~" Đường Sở Nhiêu cười nhìn nàng, "Chuyện này không thương lượng." Thiệt là, cái váy này nàng còn chưa có mặc lần nào. Nàng đẩyMạc Tương Linh tới phòng tắm, "Mau thay đi, chúng ta cũng không thể biến mất quá lâu ~ "

Mạc Tương Linh xoắn xuýt một lúc lâu cùng với sự thúc giục của Đường Sở Nhiêu ở bên ngoài nàng mới đem quần áo đi thay. Nàng quan sát mình trong kính, khiếp khiếp đà trứ bối, chợt phát hiện, rửa mặt trên đài bày hai cái bàn chải đánh răng.

Đường Sở Nhiêu trang điểm cho Mạc Tương Linh, cuối cùng bôi cho nàng ít môi son đỏ.

"Ừ ~ không tệ không tệ ~ nhiệm vụ thành công~" Đường Sở Nhiêu một tay nâng càm, đánh giá kiệt tác của mình, rất hài lòng, tiểu cô nương này căn cơ rất khỏe mạnh. Bất quá mắt kính có chút sát phong cảnh quá.

"Cô cận thị nghiêm trọng không?"

"0,5độ."

Mạc Tương Linh nói xong liền cảm giác lỗ mũi nhẹ một chút, Đường Sở Nhiêu đem mắt kính của nàng lấy ra. Nàng vội vàng đưa tay đoạt lại "Đường tổng..."

"0.5 độ mang kính làm gì, mắt cô đẹp như vậy che giấu làm gì. Không cho phép đeo, đi thôi "

Đường Sở Nhiêu không cho nàng cơ hội phản kháng, dắt nàng rời đi. Mạc Tương Linh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo Đường Sở Nhiêu, có chút né tránh.

"wow~ "

Người đầu tiên phát hiện Đường Sở Nhiêu tới là A Lê, nàng hoan hô một tiếng, "Đường tổng rốt cuộc xuất hiện rồi ~ bất quá Đường tổng từ nơi nào mang tới một người đẹp như vậy? Tôi làm sao nhìn thấy quen?"

Mọi người đang chơi đùa nghe A Lê nói như vậy, cũng rối rít nhìn tới, không ngoài sở liệu, trong mắt mọi người thoáng qua tia kinh diễm.

"Làm sao? Tương Linh đổi bộ quần áo cô liền không nhận ra?" Đường Sở Nhiêu đem phản ứng mọi người thu hết vào mắt, hài lòng nhìn thấy bọn họ kinh ngạc.

"Mạc Tương Linh? Ngốc tử?"

"Cô gái này ở phòng nào? Tôi làm sao chưa thấy qua nha?"

"Anh nói xem tôi muốn hỏi số điện thoại nàng sẽ cho sao?"

"what? Chẳng lẽ tôi cận? ? ? người đẹp mỗi ngày ở trước mặt tôi lắc lư, tôi cũng không nhìn ra? ? ? Tiểu Mạc che giấu cũng quá sâu đi..."

" Nhân gia quả thật xinh đẹp quá..."

... ... ... ... ... ... ... ... . .

Các đồng nghiệp xì xào bàn tán, Đường Sở Nhiêu mới không thèm để ý bọn họ đâu, nàng tiến tới Mạc Tương Linh bên tai nhẹ giọng nói: "cô rất đẹp, cũng rất ưu tú, ngẩng cao đầu, thẳng lưng."

Lời Đường Sở Nhiêu giống như có ma lực, Mạc Tương Linh nghe, không tự chủ được làm theo, ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Nàng thấy được phản ứng mọi người, rất nhanh thì có đồng nghiệp tới kéo nàng cùng đi chơi, nàng vừa quay đầu, thấy được Tô Kỳ đang đi tới, đối phương thấy nàng, mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy khích lệ. Nàng đi theo đồng nghiệp cùng chơi.

"Đường tổng, bộ quần áo này tôi nhớ không lầm là em cướp của Khê Băng." Tô Kỳ nghiêng đầu cười "Đường tổng đối với thuộc hạ cũng tốt như vậy?"

Đường Sở Nhiêu nhún nhún vai "Có cơ hội cùng tiểu Y nũng nịu, nàng mới không thật muốn cái này váy đâu."

"Váy là đẹp mắt, bất quá có thể đổi cấp dưới xuất sắc, đó là vật vượt qua giá trị." Đường Sở Nhiêu từ bên cạnh cầm lấy một ly rượu nhìn bóng lưng màu đỏ lẫn trong đám người "Tôi cho tới bây giờ không làm ăn lỗ vốn."

Rõ ràng chính là mạnh miệng. Bất quá Đường tổng mạnh miệng càng làm cho người thích đâu ~

Tô Kỳ bỉu môi một cái, uống cạn rượu trong ly, hướng nàng cười một cách vô lại, nói: "Đường tổng, có công giờ học để cho em kiểm nghiệm." (??)

Tô Kỳ chạy đến mượn cây đàn ghi-ta của đồng nghiệp đi đến một nơi khá cao, cách Đường Sở Nhiêu không gần, nhưng cũng không xa. Tô Kỳ hát một bài bài hát cũ,《 thế giới bên ngoài 》

Rất nhanh, mọi người đều bị tiếng hát hấp dẫn, vượt qua Đường Sở Nhiêu, vây thành một vòng quanh hắn, cũng không ít nữ đồng nghiệp lấy điện thoại di động quay lại.

Ở trong mắt mọi người, Tô Kỳ chẳng qua là nghiêm túc hát ca, hướng biển khơi. Đường Sở Nhiêu lại có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt thâm tình. Nàng chen người qua, chậm rãi đi ra biển. Tô Kỳ không thấy khóe miệng nàng nở nụ cười khó che giấu.

Đường Sở Nhiêu cũng không lâu lắm liền trở về phòng trước, Tô Kỳ bị mấy lãnh đạo cấp cao rủ đi uống rượu. Tô Uyên cả ngày hôm nay cũng không có xuất hiện, bọn họ vừa vặn thử Tô Kỳ sâu cạn thế nào.

Đường Sở Nhiêu đoán con gái còn chưa ngủ, liền gọi video cho dì Lưu, quả nhiên tiểu hài tử tinh thần còn rất tốt.

"Mẹ ~ cùng ba lúc nào trở về nha?" Tiểu cô nương nhìn bộ dáng ôn nhu của mẹ nhà mình trong màn ảnh, bỉu môi một bộ dáng không vui vẻ.

"Mẹ cùng ba ngày mai trở về. Nhiên nhiên nhớ mẹ sao?"

Đường Lạc Nhiên hướng về phía màn ảnh nặng nề gật đầu một cái, "vâng! Nhiên nhiên cũng nhớ ba!"

"Nhiên Nhiên ngoan, ba con còn chưa có trở lại đâu, chúng ta chiều mai liền về đến nhà, mẹ có mua quà cho Nhiên Nhiên nga ~" Đường Sở Nhiêu cầm lấy hai vòng tay vỏ ốc đặt ở tủ đầu giường trước ống kính quơ quơ, "Đây là của mẹ và Nhiên Nhiên ~ mỗi người một cái nga ~ "

"Đẹp quá!" Tiểu cô nương cầm điện thoại di động, như cầm quà của mình vậy, bất quá nàng lại nghĩ tới Đường Sở Nhiêu mới vừa nói Tô Kỳ còn chưa có trở lại, nhất thời ngạo kiều hừ một tiếng, "Hừ, ba không ngoan, đã trễ thế này còn ở bên ngoài! Mẹ không mở cửa cho ba!" Thật đáng ghét, lại không cùng nàng gọi video, hôm nay thua thiệt nàng có câu chuyện muốn cùng hắn chia sẻ đâu.

Đường Sở Nhiêu cười ha ha một tiếng, dỗ con gái một hồi, lại nói chuyện với nàng, thành công để cho tiểu cô nương sau khi ngủ, liền gửi cho Tô Kỳ một tin nhắn ngắn: "Con gái cậu nói cậu không ngoan nên muốn tôi không mở cửa, cho nên cậu trở về phòng mình đi, không nên tới."

"What? ? ?" Tô Kỳ nhìn điện thoại di động mặt mộng bức, vội vàng gọi điện thoại cho Đường Sở Nhiêu, lại nghe được: "Ngài khỏe, thuê bao ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau..."

Tô Kỳ lần này thật sự buồn bực, hắn vốn là cũng không nghĩ ra được, tiểu cô nương này lại còn đối với hắn như vậy? Đại gia lại còn nghe lời thật không để cho hắn vào cửa? ? ?

Đường Sở Nhiêu trong lòng không có chút nào áp lực, gửi xong tin nhắn ngắn tắt máy ngủ. Suy nghĩ Tô Kỳ có thể sẽ buồn bực, khóe miệng nàng hơi giơ lên.

Ừ, gần đây thật giống như có điểm mất khống chế, phải lấy lại bình tĩnh. Nếu không người nọ có voi đòi tiên.

Kết quả, Tô Kỳ buổi tối hôm đó không được vào cửa phòng Đường Sở Nhiêu, thứ hai đến Cao Thiết, hắn cũng không thấy nàng. Thật vất vả xuống Cao Thiết, hắn còn chưa kịp nói gì, lại nhận được điện thoại của Trần Tỳ, nói Quý Thiên Kỳ tỉnh, hắn ngựa không ngừng vó câu liền chạy tới bệnh viện.

Quý Thiên Kỳ chân trái và tay phải bó thạch cao, đai cổ cố định, trên mặt 'thanh nhất khối tử nhất khối'. Thấy hắn tới, nhiệt tình cùng hắn chào hỏi: "Hải, Tô ca trở lại a!"

"Thiên Kỳ, cậu thế nào rồi?" Tô Kỳ buông hành lý trong tay xuống, đến mép giường, cau mày.

Quý Thiên Kỳ đại đại liệt liệt (tùy tiện, cẩu thả), không thèm để ý chút nào "Không có chuyện gì, không chết được ~ "

Tô Kỳ tràn đầy áy náy, "Chuyện này trách tôi, là tôi có lỗi với cậu."

"Nói cái gì vậy Tô ca, có người muốn hại anh cũng không phải là anh sai, " Quý Thiên Kỳ không vui khi hắn nói như vậy, "Hơn nữa, cũng may mắn là em, nếu là anh còn sống hay không cũng là cả một vấn đề."

Nói đến chỗ này, Trần Tỳ nói tiếp: "em cho người điều tra, tên thợ phụ trách sửa chữa một tháng trước liền từ chức không biết đi đâu, bất quá bạn em có nói hơn một tháng trước ở quầy rượu thấy qua Tô Uyên cùng một người đàn ông, ngày đó hắn tìm Tô Uyên để tra nhưng hắn lại nhịn, em đưa hình tên thợ đó cho hắn nhìn, hắn nói chính là tên đó."

"A " Tô Kỳ cười lạnh một tiếng "Quả nhiên hắn ngược lại nghĩ thật tốt."

"Con bà nó? !Chính là thằng nhãi con kia làm hại tiểu gia ta nằm nơi này? ! Chờ tôi bình phục, cùng hắn tính xổ!" Quý Thiên Kỳ bạo tính, vừa nghe là Tô Uyên, thiếu chút nữa tức giận từ trên giường nhảy lên, Trần Tỳ vội vàng đè hắn xuống "cậu chớ lộn xộn!"

Tô Kỳ cũng bị hắn dọa cho giật mình, "cậu chớ kích động như vậy, vạn nhất lại nghiêm trọng tôi nhìn cậu tính sổ với ai được!"

Quý Thiên Kỳ cũng bị động tác của mình làm đau đến nhe răng toét miệng, cũng không phản bác, chỉ oán hận nói: "Hừ! Chờ gia xuất viện gia giết chết hắn!"

"Được" Trần Tỳ liếc mắt, "cậu thông minh, tôi lại sợ cảnh sát bắt cậu."

"Hắc, ngươi người này! Nói thế nào đâu!"

"Được rồi, hai người cũng đừng làm rộn " Tô Kỳ cười khuyên can " mẹ con hai người bọn họ nghĩ ngược lại là tốt, đáng tiếc, tôi cũng không phải dễ khi dễ như vậy."

Hắn không ra tay liền cho là hắn không dám động bọn họ sao?

Trần Tỳ đẩy mắt kính một cái, nhìn về phía Tô Kỳ, "Tô ca, vệ sĩ tìm xong rồi, anh bây giờ mang đi luôn sao?"

"Ừ tốt, tôi liền mang bọn họ trở về." Tô Kỳ vỗ bả vai Trần Tỳ "Khổ cực cho cậu."

"Tô ca khách khí với hắn cái gì" Quý Thiên Kỳ ngược lại trước giành nói "Nếu không phải anh khi còn bé một mực che chở hai chúng ta, hai chúng ta còn không biết phải bị bao nhiêu người khi dễ đâu, chút chuyện không tính là gì."

Trần Tỳ không nói lời nào, cũng gật đầu một cái bày tỏ đồng ý.

"Được rồi, là tôi khách khí " Tô Kỳ cười, "Thiên Kỳ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi lại đến."

"Tô ca, em đưa anh về, vừa vặn em cũng nên về." Trần Tỳ cầm đồ lên, đối với Tô Kỳ nói. Tô Kỳ cũng không khách khí, đi theo hắn, mang hai vệ sĩ lên chiếc Audi A8 của Trần Tỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn