Chương 23 Đại chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Kỳ xách túi, trực tiếp đi đến cửa nhà Đường Sở Nhiêu, hoàn toàn bỏ quên nhà mình ở phía đối diện.

Đường Sở Nhiêu đang cho Đường Lạc Nhiên xem hình, nghe tiếng cửa mở ra, ngẩng đầu hỏi: "Quý Thiên Kỳ như thế nào?"

"Tỉnh, tạm ổn" Tô Kỳ đem túi ném tới cửa, đến trước mặt hai nàng, đem Đường Lạc Nhiên ôm lên cao, trợn mắt nhìn nàng "tiểu bại hoại, tại sao tối hôm qua không để cho mẹ mở cửa cho ba? Hử?"

"Hừ! Ba hư!" Đường Lạc Nhiên bỉu môi đem đầu quay đi chỗ khác không phản ứng hắn.

"Hử ??? Tiểu bại hoại, con nói rõ ràng, ba hư chỗ nào?" Tô Kỳ không biết mình nơi nào đắc tội tiểu cô nương này, dở khóc dở cười.

"Được rồi, hai người đừng làm rộn" Đường Sở Nhiêu ôm lấy Đường Lạc Nhiên, đưa điện thoại di động cho nàng, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, con xem hình đi, mẹ cùng ba nói chuyện."

"Nga" Tiểu cô nương gật đầu một cái, cầm điện thoại di động lướt xem hình. Tô Kỳ bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương coi thường hắn, đi theo Đường Sở Nhiêu vào thư phòng.

Đường Sở Nhiêu ngồi ở trên ghế, biểu tình nghiêm túc "Trần Tỳ tra ra cái gì rồi?"

"Tô Uyên làm" Tô Kỳ cầm lên ly nước trước mặt Đường Sở Nhiêu hết sức tự nhiên uống một hớp, đem chuyện Trần Tỳ tra được nói lại một lần.

"Tính toán rất khá a " Đường Sở Nhiêu cười nhạt " cậu xảy ra chuyện, tài sản của ba cậu, cuối cùng vẫn thuộc về hai mẹ con bọn họ."

"Tôi một chút cũng không ngoài ý liệu a " Tô Kỳ nhún nhún vai, "Dẫu sao Hướng Mẫn Yến có thể ẩn nhiều năm mới để cho mẹ tôi phát hiện, còn thành công lên làm Tô phu nhân, bà ta ngu mới kỳ quái nha."

Đường Sở Nhiêu bất đắc dĩ, mặc dù chuyện là như vậy, có thể nghe Tô Kỳ nói ra làm sao không được tự nhiên đâu.

"Vậy cậu định làm như thế nào? Tên thợ sửa chữa không tìm được, cũng không có biện pháp đi đường tắt pháp luật (?) ."

"Tôi nói Trần Tỳ tìm hai vệ sĩ, một người đi theo Nhiên Nhiên, một người đi theo em, coi như là tài xế."

"Tô công tử không phải trọng điểm của cậu sai rồi chứ?"

"Không có a " Tô Kỳ mặt đầy vô tội "Tôi lại sẽ không rời em đi, cho nên để anh ta làm tài xế còn không làm người khác chú ý."

"..." Đường Sở Nhiêu nhớ lại tình hình gần đây của bọn họ, chỉ cảm thấy "cậu nói rất hay tôi lại không có lời chống đỡ" .

"Bất quá vệ sĩ chỉ là phòng ngừa thôi, tôi còn có đại chiêu ~" Tô Kỳ ấm áp cười, hắn mới sẽ không để cho Đường Sở Nhiêu đi theo hắn cùng nhau gặp nguy hiểm đâu.

Đường Sở Nhiêu nghe vậy, hơi nhíu mày "hử"

Tô Kỳ bỏ qua thắc mắc của người kia "Ngày mai em cũng sẽ biết ~ yên tâm ~ bất quá Nhiên Nhiên tại sao lại nói tôi hư a?"

Không có được câu trả lời Đường Sở Nhiêu không hài lòng bỉu môi một cái, hời hợt nói: "Bởi vì cậu không cùng nàng call video, vốn là tôi muốn đợi một hồi đi ra ngoài giải thích để con bé không giận cậu, bất quá bây giờ " Đường Sở Nhiêu đứng lên, hướng hắn khẽ mỉm cười, "Tô công tử tự mình dỗ đi ~ "

Tô Kỳ mặt đầy sương mù nhìn Đường Sở Nhiêu rời đi, liền đứng dậy đuổi theo, cười khổ: bây giờ quả báo tới cũng quá nhanh đi.

Sáng sớm thứ hai, Tô Kỳ ăn sáng xong sau liền ra cửa đến nhà Đỗ Khê Băng đón Mạc Y.

Mạc Y so với lần trước mập một chút, Tô Kỳ trêu ghẹo nói: "Tiểu cô nương gần đây trôi qua thật dễ chịu mà ~ "

Mạc Y khó hiểu có chút đỏ mặt, bận bịu chối: "Nào có, tớ chẳng qua là chiếu cố nàng."

Tô Kỳ cười không nói. Hắn đem nhà giải quyết sau hãy cùng Mạc Y nói, kết quả không nghĩ tới Đỗ Khê Băng viện cớ đem chân trẹo cho Mạc Y lưu lại chiếu cố nàng, Mạc Y cũng đáp ứng, một mực ở đến bây giờ. Tâm tư Đỗ Khê Băng cơ hồ có thể nói là tâm của Tư Mã Chiêu, đáng tiếc khuê mật nhà mình chính là vịt chết còn mạnh miệng, mỗi ngày cùng tự mình nói nữ vương làm sao liêu nàng không cầm được một bên lại bất tùng khẩu(?).

Mạc Y bị Tô Kỳ cười chột dạ, vội vàng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, người bạn xảy ra tai nạn thế nào rồi?"

"Cũng không tệ lắm, bác sĩ nói tịnh dưỡng là được." Tô Kỳ lại nghĩ tới cách làm của mình, cười trêu ghẹo nói: "Cậu xem, lúc ấy nói cậu cách xa tớ một chút là quyết định chính xác biết bao a ~ "

"Im miệng!" Mạc Y hiếm có giận dữ, hốc mắt lập tức liền hồng hồng.

"Ui cậu cũng đừng khóc " Tô Kỳ cười xoa xoa tóc nàng "Yên tâm, tớ không có việc gì. Thật vất vả gặp được người mình thích, người còn chưa tới tay đâu tớ sao có thể chịu chết chứ?"

Mạc Y nghe lời này, liếc mắt khinh bỉ: "Trọng sắc khinh bạn."

"Ha ha ha." Tô Kỳ hiếm thấy Mạc Y như vậy, trêu chọc không được còn thu được mấy cái liếc mắt.

... ... ... ... ... ... ... . . . .

"Tô tiên sinh, ở chỗ này ký tên là được."

"Được" Tô Kỳ thật nhanh ký mình tên, lại vỗ một tấm văn kiện, cười nói " luật sư Tương, phiền ông rồi."

Tô Kỳ đưa Mạc Y trở về, còn không chờ hắn về đến nhà, liền nhận được điện thoại Đường Sở Nhiêu.

"Cậu nói đại chiêu chính là cái này?"

Thanh âm Đường Sở Nhiêu tràn đầy kinh ngạc, Tô Kỳ cười cười, ôn nhu nói: "Đúng nha, Đường tổng tài không nên khích động a, tôi có phải hay không rất thông minh hắc hắc hắc ~ "

"... A a ngài thật thông minh, mau trở lại nói rõ ràng cho tôi." Đường Sở Nhiêu không lời chống đỡ, người này làm di chúc thật.

" Chờ tôi một hồi, tôi liền đến nhà."

Tô Kỳ vừa vào cửa, liền bị Đường Sở Nhiêu kéo tới thư phòng. Đường Lạc Nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy mẹ mình như vậy, yên lặng trong lòng thay Tô Kỳ cầu nguyện một hồi: Ba, chúc ba an toàn đi ra.

Đường Sở Nhiêu hai tay ôm ở trước ngực, lạnh lùng nhìn Tô Kỳ, chờ hắn giải thích.

Tô Kỳ không biết làm sao, tiến lên kéo gần khoảng cách cùng nàng , mặt đầy vô tội: "Chẳng lẽ làm di chúc là cái biện pháp không tốt sao?"

"..." Mặc dù lý trí Đường Sở Nhiêu nói cho nàng, đây đúng là một cá phương pháp tốt, ít nhất đối với mẹ con kia sẽ không bởi vì mơ ước 20% cổ phần hại hắn.

"Không phải là cho em 14% cổ phần cùng bất động sản, cho Nhiên Nhiên cùng Mạc Mạc 3% mà, chẳng lẽ em tức là do tôi cho Mạc Mạc cổ phần?" Tô Kỳ đưa tay ôm lấy nàng eo, cười xấu nói: "Đường tổng tài, em đang ghen phải không?"

"... Cậu buông ra cho tôi."

"Mạc Mạc đối với tôi mà nói giống như là em gái vậy, em không cần lo lắng." Tô Kỳ thần sắc ôn nhu, mỉm cười nói.

"Ai quản cậu a! Vấn đề là cậu cho tôi và Nhiên Nhiên nhiều như vậy!" Đường Sở Nhiêu thật là muốn không xong. Tô Kỳ như vậy, sẽ để cho giữa bọn họ trở nên phức tạp. Nàng không nghĩ như vậy.

Tô Kỳ ôm chặt lấy Đường Sở Nhiêu đang giãy giụa " tài sản của tôi để lại cho người tôi yêu, còn có 10% vốn là của em, tôi còn cảm thấy mình cho em quá ít. Lúc trước cùng ngươi trên đu quay cao trọc trời nói không phải lời ngon tiếng ngọt, tôi chính là nghĩ như vậy. Tôi muốn cùng em qua một đời."

Tô Kỳ biết, cho dù Đường Sở Nhiêu bây giờ đối với hành vi động tác của hắn đều không cự tuyệt, thậm chí đêm hôm đó nàng chủ động, những thứ này không có nghĩa là Đường Sở Nhiêu liền thật tin tưởng hắn. Mặc dù Đường Sở Nhiêu không phải một người tùy tiện, có thể cũng không phải người lên giường thì phải kết hôn. Tô Kỳ không nghi ngờ chút nào, hắn giờ phút này cùng Đường Sở Nhiêu cầu hôn, Đường Sở Nhiêu sẽ không chút do dự cự tuyệt hắn. Nàng là như vậy, có thể do những tổn thương kia mang tới băn khoăn,do dự, nàng chưa thể mở rộng lòng mình cho ai khác.

Đường Sở Nhiêu ngưng giãy giụa, mặc cho Tô Kỳ ôm mình. Nàng giống như là đột nhiên mất đi khí lực, nói cái gì cũng không nói ra được.

"Bây giờ, Đường tổng tài, em có thể càng tin tưởng tôi thêm một chút?" Tô Kỳ cười ở bên tai nàng nỉ non, Đường Sở Nhiêu không nói gì, cho hắn thấy tâm ý, lần đầu tiên đem hai tay đặt ở sau lưng Tô Kỳ, ôm lấy hắn.

Các bạn trên mạng cảm khái " bạn trai quốc dân " phóng đại chiêu theo đuổi phụ nữ, Tô Kỳ lại vừa ý Đường Sở Nhiêu lớn tuổi còn có con gái lúc trẻ, Tô Uyên cùng Hướng Mẫn Yến tự nhiên cũng biết cái tin tức này.

"Đường Sở Nhiêu, tiện nhân này còn thật là có bản lãnh, lại có thể để cho Tô Kỳ lập di chúc như vậy." Hướng Mẫn Yến khẽ nhấp ly trà đỏ, cười lạnh nói: "Lần này chúng ta ngược lại động thủ không tốt, dẫu sao cổ phần đến trong tay Đường Sở Nhiêu khẳng định càng khó hơn làm."

"Chẳng qua là không biết còn có 6% hắn cấp cho ai..." Tô Uyên cau mày, Tô Kỳ thời điểm lập di chúc đem tên Đường Lạc Nhiên cùng Mạc Y giấu đi "Chuyện này có nên nói cho ba biết hay không để hắn giải quyết? Dẫu sao hắn đối với Đường Sở Nhiêu có ân, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn cổ phần đến tay người ngoài chứ ?"

" Hử ? Cùng 14% cổ phần Tô thị còn có nhiều bất động sản, coi là cái gì?" Hướng Mẫn Yến khịt mũi coi thường, " phỏng đoán ba con cũng phải biết, hơn nữa, coi như hắn biết sợ là cũng không có ích gì, dẫu sao Tô Kỳ còn trẻ như vậy, ông ta khẳng định khi hắn làm loạn mà thôi. Nữa xem kìa, chúng ta được thật tốt lập."

" Ừ..." Tô uyên trầm tư một hồi, đột nhiên nghĩ tới: "Lưu phó tổng, quản lý thị trường, con bắt được cái chuôi của hắn, nhân cơ này đổi thành người của chúng ta chứ ?"

"Nga? Rất tốt, " Hướng Mẫn Yến ngón cái chà sát miệng ly, như có điều suy nghĩ nói "bất quá người này chọn chúng ta phải xem xét kỹ một chút."

Bên kia hai mẹ con đang mưu tính, bên này bầu không khí có thể ung dung nhiều. Bốn người ăn xong cơm tối, Đường Lạc Nhiên liền kéo Tô Kỳ phải ra cửa chơi, Đường Sở Nhiêu dứt khoát cho dì Lưu cũng cùng đi tản bộ. Đường Lạc Nhiên người bạn nhỏ buổi chiều ngủ lâu, bây giờ tinh thần rất tốt, chỉ chốc lát sau hãy cùng ở bên ngoài chơi cùng những người bạn nhỏ chơi rất high. Tô Kỳ cười lắc đầu một cái, đối với dì Lưu nói: "Dì Lưu, hai chúng ta đi dạo một lúc, dì nhìn Nhiên Nhiên, mệt mỏi liền trực tiếp mang nàng trở về."

"Ai, hai người đi đi, yên tâm ~" dì Lưu biết ý, cho "Tiểu lưỡng khẩu" lưu thế giới hai người.

Đường Sở Nhiêu cơm tối ăn nhiều, vào lúc này ăn không tiêu, cũng không có cự tuyệt Tô Kỳ, mặc cho hắn dắt mình đi.

Đường Sở Nhiêu lúc ra cửa tùy ý mang một đôi giày, không nghĩ tới lại có chút đau chân, đi nửa giờ, chân nàng muốn phồng. Nàng kéo Tô Kỳ một cái, nói: "Trở về đi thôi."

"Thế nào?"

"Giày đánh chân, đau."

"A?" Tô Kỳ vội vàng kéo Đường Sở Nhiêu ở một bên ngồi xuống, nâng chân trái nàng lên, hỏi: "bên này?"

" Ừ..."

Tô Kỳ nâng lên nhìn một cái, quả nhiên lòng bàn chân có dấu hiệu phồng, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, "Không nói sớm, chân em đau tôi cõng em trở về."

"Quá khoa trương rồi, chính tôi tự đi." Cũng không phải là chuyện ghê gớm gì. Bất quá Tô Kỳ vô cùng kiên quyết, cười nói: "Tới, ôm cổ tôi ~ "

Đường Sở Nhiêu có chút hoài nghi lỗ tai mình "?"

"Tôi mặc kệ, em hôm nay nếu không để tôi cõng, hai chúng ta liền ở nơi này."

Tô Kỳ không thuận theo không buông tha, tùy ý Đường Sở Nhiêu nói gì cũng không đồng ý. Cuối cùng, mắt thấy trời đã tối rồi, Đường Sở Nhiêu quả thực không dây dưa với hắn, mới ôm cổ hắn, cảm thấy rất chi là xấu hổ.

Tô Kỳ hài lòng cõng nàng lên hướng về nhà "Tiểu cô nương, không khí phía trên tốt nha ~ "

"... Cũng không tệ lắm."

Nguyên lai cảm giác được cõng là như vầy. Ban đầu xấu hổ sau khi đi qua, Đường Sở Nhiêu không khỏi không thừa nhận, cảm giác cũng không tệ lắm. Khóe miệng nàng khẽ nhếch , ừ, đây coi như là đền bù lúc đó tiếc nuối đi.

May là Tô Kỳ thể lực tốt, Đường Sở Nhiêu cũng nhẹ, như vậy đi nửa giờ hắn cũng mệt mỏi. Đường Sở Nhiêu rất thân thiết dỗ Đường Lạc Nhiên ngủ, kêu hắn đi phòng mình.

"Nằm xuống, tôi cho cậu ngủ lại một đêm."

Tô Kỳ vui vẻ tiếp nhận, hưởng thụ đãi ngộ hiếm có. Sau đó còn rất tự nhiên lại ỷ lại vào giường Đường Sở Nhiêu.

"Mệt quá a, không muốn động." Hắn đi trong chăn nhắm mắt: "Tôi ngủ, ngủ ngon."

Đường Sở Nhiêu vừa tức vừa buồn cười, người này còn vô lại như vậy. Không có cách nào, nàng cũng chỉ mặc hắn. Cũng may, Tô Kỳ ngoan rất, không lo lắng hắn làm chuyện không nên làm.

Tô Kỳ đem Đường Sở Nhiêu ôm vào trong ngực, qua hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng khi tôi còn có thể, để cho tiếc nuối của em cũng không còn là tiếc nuối."

Đường Sở Nhiêu cũng không có ngủ.

Nguyên lai, hắn đều biết a. Nàng ngẩn người, hốc mắt ướt át. Một lát sau, mới câu khởi khóe miệng. Tô Kỳ, không nên để cho em thất vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn