Chương 24 Lần đầu giao phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là ánh nắng tươi sáng ngày mới. Đường Sở Nhiêu có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên người Tô Kỳ. Hắn từ phía sau lưng ôm lấy nàng, một đêm cũng không đổi.

Đường Sở Nhiêu xoay người, nhưng không nghĩ, bị Tô Kỳ vô ý thức ôm nàng như vậy, trán nàng kề trán hắn.

Thiếu chút nữa...

Đường Sở Nhiêu vì vậy mà thở mạnh cũng không dám, thiếu chút nữa liền hôn đến...

Nàng nhẹ nhàng dời về sau một chút, kéo dần khoảng cách giữa hai người, lúc này mới cẩn thận quan sát Tô Kỳ. Nàng tay nhẹ nhàng vút qua lông mày đen nhánh, Tô Kỳ nói nhỏ một tiếng, cọ một cái.

Nàng mới chú ý tới nguyên lai lông mi hắn dài như vậy, thiệt là, một người đàn ông lông mi đẹp mắt như vậy, thật giống như so với mình còn dài hơn a... Quá đáng.

Đường Sở Nhiêu không tự chủ chu mỏ một cái, rõ ràng mình lông mi đã rất dài, người này so với nàng còn dài hơn... Nàng đang cẩn thận quan sát, nhưng không nghĩ một giây kế tiếp liền đối mắt đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy.

Thanh âm Tô Kỳ so với bình thường thấp rất nhiều, tràn đầy từ tính, hắn nhìn chằm chằm Đường Sở Nhiêu, giễu giễu nói: "Đường tổng tài, chu mỏ là muốn cho tôi hôn em sao?"

"Mới không có!" Đường Sở Nhiêu bị hắn dọa sợ hết hồn, vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn.

Tô Kỳ cũng mặc kệ nàng như vậy nhiều, đưa tay xoay nàng lại, tìm môi đỏ mọng mê người hôn lên.

"Nhưng tôi muốn..."

"Ngô..." Đường Sở Nhiêu bị hắn quấy rối ứng phó không kịp, không chút nào phòng bị, không thể không hưởng thụ nụ hôn chào buổi sáng này.

Vừa tỉnh thì có ngọt phẩm ăn Tô Kỳ thật là không nên quá vui vẻ, một lúc lâu, hắn không nỡ buông Đường Sở Nhiêu ra, nói: "Tôi đi làm điểm tâm, em ngủ một chút nữa đi~ "

Đường Sở Nhiêu yên lặng đem chăn kéo lên che mặt, nhắm hai mắt lại, không đáp lời. Nàng mặt có chút ửng đỏ, trêu chọc Tô Kỳ ha ha cười to, Đường tổng tài mắc cở dáng vẻ thật là phá lệ khả ái. Hắn lại gặm một cái trên lỗ tai Đường Sở Nhiêu, mới rời giường đi ra ngoài, Đường Sở Nhiêu nghe ngoài cửa sang sãng tiếng cười, yên lặng đem đầu toàn bộ núp ở trong chăn.

Thật là... Thật là mất mặt...

Bất quá trong chốc lát, nàng cũng đã thức dậy. Tô Kỳ đang phòng bếp ngân nga tiểu khúc làm điểm tâm, nhìn tâm tình rất tốt. Tối hôm qua hắn sẽ để cho dì Lưu trở về, Đường Sở Nhiêu cũng không để ý hắn, dù sao cũng không để nàng đói.

"Mẹ, buổi sáng tốt lành ~ "

Đường Lạc Nhiên vừa vặn đẩy cửa phòng ra, tay nhỏ vuốt mắt, bộ dáng chưa thanh tỉnh. Nhìn thấy Đường Sở Nhiêu đứng cách cửa phòng không xa, liền đi tới nũng nịu, ngọt nị nị nói: "Mẹ ~ Nhiên Nhiên muốn mẹ rửa mặt cho Nhiên Nhiên ~ "

"Chậc chậc, không tìm ba con nữa?" Đường Sở Nhiêu ngồi xuống nhéo mặt nhỏ dô dô của con gái, tiểu cô nương này gần đây thích là theo chân Tô Kỳ rửa mặt.

"Không muốn, hôm nay tương đối thích mẹ ~" tiểu cô nương nhào tới trong ngực mẹ nhà mình cọ một cái, Đường Sở Nhiêu nhẹ nhàng nắm nhẹ vào tai bé, "Nguyên lai con trước giờ tương đối thích ba nga?"

"Không có không có, Nhiên Nhiên thích mẹ nhất!" Tiểu cô nương vội vàng bảo vệ tai nhỏ, lấy lòng ở hôn lên mặt Đường Sở Nhiêu một cái.

"Tiểu bại hoại! Ba nghe thấy đấy!"

Đường Lạc Nhiên mặc kệ Tô Kỳ, bé một chút cũng không sợ.

"Ba không có cho Nhiên Nhiên quà, Nhiên Nhiên không thích ba!"

"Hắc, con nha tiểu bại hoại, " Tô Kỳ từ phòng bếp tới, một tay bế bé lên, "Chiều hôm qua ai ôm bánh ăn ăn không ngừng? Đó không phải là ba mua cho con hử?"

"Không tính! Ăn xong rồi cũng không tính!" Đường Lạc Nhiên bận bịu nhào vào trong ngực Đường Sở Nhiêu, "Mẹ, ba khi dễ con!"

"Con nha quỷ linh tinh! Lại còn tố cáo?" Tô Kỳ cười chọt chọt mặt Đường Lạc Nhiên, đem bé trả lại cho Đường Sở Nhiêu, "Nhanh đi rửa mặt, nếu không, một hồi không cho con ăn điểm tâm."

Đường Lạc Nhiên không thèm để ý chút nào, ôm chặt Đường Sở Nhiêu, còn hướng Tô Kỳ làm mặt quỷ.

Đường Sở Nhiêu vì phòng ngừa một lớn một nhỏ quấy nháo không ngừng, ôm con gái đi rửa mặt.

"Tiểu bại hoại, con nói xem làm sao đối với mẹ con thái độ tốt như vậy, đối với ba thái độ xấu xa như vậy ?" Tô Kỳ múc thêm một chén cháo nữa cho bé, "Hung tợn" bóp bóp mặt nàng hỏi.

"Ngô... 'Hữu thị vô khủng'?" Tiểu cô nương nghiêm túc suy tư một hồi, nhìn về phía mẹ nhà mình.

" Ừ, nói cho đúng cái này hẳn là bắt nạt kẻ yếu, mẹ sẽ giận cho nên ba không chọc con, nhưng ba vẫn đối với con rất tốt, cho nên con không sợ ba."

"Hai người đang nói cái gì??? 3 tuổi cũng biết 'hữu thị vô khủng' (ý là có chỗ dựa nên không sợ) ? ?" Tô Kỳ một lần nữa mộng bức, mặc dù hắn biết Đường Lạc Nhiên thông minh, nhưng cũng không nghĩ tới tiểu cô nương này cũng sẽ dùng thành ngữ.

"Thành ngữ nha, ba thật ngốc." Tiểu cô nương mặt đầy tự hào, "Mẹ chỉ con rất nhiều ~ "

Tô Kỳ hướng ngón tay cái cho hai người " bảo bối lợi hại ". Lúc hắn ba tuổi... Được rồi không nhớ gì cả.

"Làm sao? Cậu cho là tôi cũng không dạy con gái văn hóa Trung quốc?" Đường Sở Nhiêu mày liễu khều một cái, nhàn nhạt nói.

Tô Kỳ vội vàng giải thích, "Không không không, tôi đây là đang tự ti mặc cảm, tự thẹn không bằng."

"Nga? Nhiên Nhiên, để cho ba con cùng con nói một chút tự ti mặc cảm cùng tự thẹn không bằng."

"..." Tô Kỳ nhìn tiểu cô nương thỉnh cầu học hỏi. Thành ngữ hắn có nhớ, chuyện xưa thật không còn nhớ rõ. Tô Kỳ len lén ngẩng đầu nhìn Đường Sở Nhiêu đang cười trộm, trong lòng yên lặng thở dài, Đường tổng tài là chọc không được. Sáng sớm hôm nay "Mất mặt" vào lúc này liền trả thù...

Tối ngày hôm qua nói phải dẫn tiểu cô nương đi mua quần áo, ba người ăn sáng xong, thu thập xong cũng chỉ không sai biệt lắm có thể ra cửa.

Tô Kỳ lái xe mình, để cho hai vệ sĩ đi theo phía sau, sẽ không quấy rầy đến bọn họ.

Đường Lạc Nhiên dáng dấp đẹp mắt, Đường Sở Nhiêu ánh mắt lại thích, Tô Kỳ vung tay lên, dứt khoát đem con gái thử qua tất cả quần áo sau đó mua hết. Đường Sở Nhiêu đang muốn nói hắn, chỉ thấy Đường Lạc Nhiên dắt hắn chỉ hai cái đồ chơi, đầy mặt hắn hào phóng nói: "Thích liền mua, ba không thiếu tiền ~ "

"Ư!" Tiểu cô nương ôm Tô Kỳ bắp đùi cọ cọ làm hắn bế bé lên, ở hắn trên mặt hôn một cái, "Ba thật tốt ~" mẹ mỗi lần cũng chỉ để cho bé mua một cái đồ chơi.

Đường Sở Nhiêu không biết làm sao, đi tới sau lưng hai người, nhàn nhạt nói: "Lần sau không được phá lệ."

Một lớn một nhỏ "Có tật giật mình", trố mắt nhìn nhau, le lưỡi một cái, nhân viên tiệm bên cạnh cũng không nhịn được che miệng cười trộm.

Vệ sĩ rất nhanh tiến lên nhận lấy một đống túi, Tô Kỳ một tay dắt một người, đi ra.

"Cậu có muốn mua quần áo không? Đi lên xem một chút?"

"Hảo nha." Tô Kỳ suy nghĩ một chút, đúng là nên mua quần áo mới.

Bất quá Đường Sở Nhiêu cùng Tô Kỳ cũng chọn lựa rất nhiều, đi dạo một vòng cũng không thấy bộ nào ưng ý, cuối cùng Tô Kỳ cũng liền mua hai cái áo sơ mi, một cái áo khoác. Bất quá ngược lại là đụng phải Trần Tỳ.

"Tô ca, Đường tổng, thật là đúng dịp."

"Trần công tử." Đường Sở Nhiêu mỉm cười hướng hắn đáp lễ, Tô Kỳ có thể không vui, "Kêu tên hắn là được." Kêu Tô công tử là đủ rồi được không.

"Đúng nha" Trần Tỳ cười cười, "Đường tổng không ngại, tôi liền kêu ngài một tiếng chị Sở Nhiêu." Nói không chừng sau này còn phải kêu chị dâu đâu, Trần Tỳ yên lặng thầm nghĩ.

"Tô ca, vừa vặn tới, có muốn vào trong tiệm nhìn một chút hay không?"

"Yêu,cậu không nói tôi còn quên!" Tô Kỳ vỗ đầu một cái, mới nhớ tới nguyên chủ lúc trước cho tiền Trần Tỳ đầu tư mở quán ăn, bất quá nguyên chủ lúc ấy thì coi là giúp người anh em bận bịu, rất nhanh liền đem chuyện này quên đến sau ót.

"Đi lên ngồi một chút, anh hai năm cũng không ra mặt, nhân viên trong tiệm có thể chỉ có thể từ trên hệ thống của hàng mà thấy anh, vừa vặn để cho chị Sở Nhiêu nhìn một chút, cho em chút ý kiến." Trần tỳ cười nói.

Không nhìn không biết, nhìn một cái dọa cho giật mình. Cái này là quảng trường quốc tế hội tụ các công chủ của các hệ thống quán ăn lớn, lại có nguyên tầng đều là tiệm của Trần Tỳ.

"Cậu lúc ấy không phải nói mở tiệm nhỏ sao? ? ?" Tô Kỳ mặt đầy sương mù.

"... Tô ca, lúc đó hoạch định anh đều không nghe đúng không..." Hắn cũng biết, nguyên lai Tô Kỳ chính là như vậy không đáng tin cậy, "em hàng năm chuyển hoa hồng anh không thấy?"

Trần Tỳ nhìn dáng vẻ Tô Kỳ đầy vô tội, bất đắc dĩ. Phải, hắn thật đúng là không chú ý.

"Trần Tỳ, không nghĩ tới cái chuỗi nhà hàng Thản Nhiên được nhiều người khen không dứt miệng cư chính là cậu mở a, lợi hại a." Đường Sở Nhiêu không che giấu chút nào trong mắt mình thưởng thức.

"Cái này còn phải cảm ơn Tô ca lúc ấy chịu tin tưởng ta, đổ vốn đầu tư, em mới có thể đem nó làm được như vậy." Trần tỳ làm động tác mời, "Hai vị mời ~ "

Từ nhà hàng Thản Nhiên đi ra, ăn quá nhiều tiểu cô nương liền mệt rả rời ngủ rồi, Tô Kỳ không có cách nào mà, không thể làm gì khác hơn là để cho vệ sĩ mang bé trở về trước, mình chính kéo Đường Sở Nhiêu tiếp tục đi dạo.

Hắn mới vừa thấy được một cái váy rất đẹp, Đường Sở Nhiêu mặc vào nhất định rất đẹp mắt.

Tô Kỳ hào hứng kéo Đường Sở Nhiêu vào tiệm, còn không chờ cô bán hàng mở miệng đây, liền nói: "Cầm cái váy này, cầm tới thử một chút."

Đường Sở Nhiêu thấy Tô Kỳ ánh mắt đều phát sáng, tràn đầy bất đắc dĩ đi theo cô bán hàng đi thử quần áo .

Qua trong chốc lát, Đường Sở Nhiêu liền đi ra. Tô Kỳ ngốc lăng lăng nhìn một lúc lâu, rút thẻ đưa cho nhân viên của hàng "Mua."

"Chính tôi mua." Đường Sở Nhiêu không biết làm sao, nàng trước làm sao không phát hiện người này yêu mua mua mua như vậy đâu.

"Vậy không được, đây chính là tôi thấy được, phải là tôi mua! Đây cũng là vấn đề nguyên tắc!" Tô Kỳ mặt đầy nghiêm túc.

"..." Nhớ tới một cái vấn đề nguyên tắc, Đường Sở Nhiêu hơi ửng đỏ mặt, vừa định thay quần áo xuống, liền nghe Tô Kỳ nói "không cần đổi, chúng ta lại đi mua một túi ~ "

Cái váy này là vật phẩm số có hạn , toàn cầu cũng chỉ có 5 cái, Tô Kỳ mắt cũng không nháy một cái liền mua, cô bán hàng giới thiệu cái gì hắn liền mua, ít khi may mắn tiếp được cậu ấm như Tô Kỳ vậy. Nàng mỉm cười đối với Đường Sở Nhiêu nói: "Tiểu thư, bạn trai ngài đối với ngài thật tốt ~ "

Đường Sở Nhiêu nghe vậy, cười không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#nbn