Chương 10. Dỗ dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyết Nhi!"

"Dạ?" nó nhìn theo hướng âm thanh, thấy Mộng Trương gọi liền đi lại.

"Chào buổi sáng cô Mộng Trương" nó mỉm cười đối Mộng Trương chào hỏi.

"Chào buổi sáng. Sao em đi sớm vậy?" Mộng Trương gật đầu. Cả hai cũng không đứng yên tại chỗ, vừa đi vừa nói chuyện.

"Không việc gì. Chỉ là muốn lên sớm. À. Em theo ngồi nhờ trong phòng cô được không?" nó không muốn hỏi về vấn đề này liền chuyển hướng khác.

"Tất nhiên là được. Em đã ăn sáng chưa?" Mộng Trương cũng không biết làm sao để từ chối, bản thân cũng không đáng ngại gì. Thôi thì chia sẻ phòng làm việc một chút cũng không chết ai.

"Em ăn rồi. Cô chưa ăn?"

"Hì. Đúng vậy. Cô tính lên phòng tranh thủ ăn sáng" Mộng Trương che miệng cười khẽ.

Nó  mỉm cười gật gù không trả lời. Cả hai nhanh đã đến phòng làm việc của Mộng Trương. Vào phòng nó cũng chỉ ngồi im lặng, trong tay lại cầm điện thoại. Lẳng lặng nhìn chăm chăm vào màn hình tối đen, nhìn cũng không có ý định ấn lên.

Mộng Trương đang tranh thủ ăn sáng, nhìn nó vậy cũng hiếu kì: "Em đang có chuyện gì rối rắm sao?"

"A dạ?...không có chuyện gì" cất điện thoại vào túi áo. Nó ngồi im mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Mộng Trương thấy học sinh Lạc Tuyết Nhi này có biệt tài rất thích ngẩn người. Hôm qua cũng ngẩn ngơ một đoạn thời gian, bây giờ cũng vậy. Cũng không biết là có tâm sự hay thói quen.

_______

"Yên N... ưm"

Bàn tay cô bịt chặt miệng của ai kia đang la làng: "Cậu đây sợ ít người biết mình sao?"

"Ưm ưm ưm ưm" *cậu bỏ tay ra*

"Được rồi. Cậu im lặng hộ cái, nếu còn la tôi đuổi cậu về nhà" buông lỏng tay, lấy từ trong túi ra khăn giấy lau qua bàn tay. Nhược Băng nhìn hành động của Yên Nhu mà ủy khuất: "Mình ngày nào cũng chăm sóc da mặt rất tốt, rất sạch sẽ. Cậu cũng không cần khoa trương vậy đi"

Cô không quan tâm người kia, thảnh thơi tiếp tục đi lựa đồ ăn: "Còn không phải do cậu la"

"Cậu còn nói, mấy chai rượu tôi cất công đi dạo một vòng kiếm về, mới sơ hở chút cậu lại ném đi đâu hết" Nhược Băng như muốn khóc, rượu của mình a.

"Mấy chai rượu đợt trước vẫn còn dư ở nhà. Còn muốn mua?" cô dừng chân xoay người nhìn Nhược Băng.

"Ách. Không, không, không cần nữa. Đi mua đồ tiếp thôi" Nhược Băng cười làm lành, chủ động dành lấy xe để đồ đi trước.

"Yên Nhu. Cậu mua nhiều vậy đều để làm bữa trưa à?" Nhìn một xe đầy ắp đồ Nhược Băng hỏi.

"Không. Một vài thứ cứ để trong tủ lạnh. Đủ rồi, ra tính tiền"

Về đến nhà, cô cùng Nhược Băng đều bận bịu trong bếp. Mọi thứ cũng nấu gần xong, giờ này Tuyết Nhi cũng gần tan học. Cô giao lại mọi thứ cho Nhược Băng bản thân thì ra gara lấy xe đi đón con bé.

Nó ra cổng nhìn quanh một lượt không thấy Sở Thiền đâu, vốn muốn gọi hỏi Sở Thiền thì đã có một chiếc xe dừng trước mặt. Xe này nó biết là xe của ai. Trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt lại không biểu tình, cửa xe mở xuống đúng là gương mặt nó luôn nhớ mong.

"Tuyết Nhi. Lên xe đi con" cô cũng chỉ mở của xe một khoảng nhỏ chỉ sợ bị nhận ra thì rất phiền. Nó dạ một tiếng đi sang phía bên kia ngồi lên ghế phụ lái. Thấy nó quên thắt dây an toàn cô trườn người sang thắt hộ nó. Mùi hương thơm ngát bay vào mũi, mặc dù mẹ nó làm người của dân chúng nhưng trên người hương không đậm rất thanh, ngửi rất thư thái.

Cô thắt dây hộ nó xong nhìn lên thấy vẻ mặt hưởng thụ bản thân đạo vị không khỏi trong lòng nổi lên cỗ vui vẻ kì lạ. Chỉ là hiện tại bản thân cô hiện tại cũng chưa ý thức được việc này. Trên đường lái xe về chủ yếu là cô nói, nó chỉ tùy tiện trả lời hời hợt vài ba câu. Cô cũng không thuộc dạng da mày dày người ta ít nói bản thân nói nhiều liền rất nhanh cả hai đều im lặng.

Về đến nhà nó đã ngửi được mùi đồ ăn ngào ngạt, nhìn Nhược Băng đang bưng từng món ra bàn nó chào một tiếng rồi lên phòng thay đồ.

"Tuyết Nhi!!! Thay lẹ lên, đồ ăn sắp nguội rồi"

Mới kéo xuống xong cái áo đã nghe thấy giọng Nhược Băng hô lớn. Đi xuống nhìn một bàn thức ăn phong phú, cô nhìn mặt nó bình đạm không nổi lên gợn sóng gì thì có chút thất lạc. Bàn tay để sau lưng khẽ nắm, đầu ngón tay cái và trỏ đều dán băng cá nhân. Hiển nhiên bị đứt tay khi nấu ăn.

Ngồi vào bàn cả Yên Nhu lẫn Tuyết Nhi đều cực độ im lặng chỉ có Nhược Băng là luyên thuyên bất diệt. Lâu lâu hai người kia mới châm vào thêm một câu. Một bữa trưa nhanh chóng kết thúc, nó mặc dù sinh khí vẫn là dành lấy việc rửa bát tất nhiên lôi cả Nhược Băng cùng rửa.

Cô rảnh tay nên cầm theo dĩa hoa quả ra phòng khách cắt ra. Lúc nó rửa xong đi ra thì cô đã cắt xong, Nhược Băng nhanh nhất bay lại cầm lấy một khối táo cho vào miệng, vẻ mặt thoả mãn. Nó cũng lại gần ngồi ghế bên cạnh, vừa ngồi xuống đã thấy cô cắm cho một miếng táo đưa lên trước mặt. Chính là khi nó vừa tiếp thì mắt lại đảo qua tay của cô, một tay cầm lấy miếng táo tay còn lại nhanh chóng thừa dịp lúc cô chưa rút tay lại chộp lấy.

"Sao vậy?" mặc dù tay bị giữ lại bất chợt, cả người phải giữ đứng tư thế hướng về phía trước khiến cô hơi khó chịu nhưng vẫn là nhẹ giọng hỏi nó.

Nó nhìn một lượt qua bàn tay của cô rồi nhìn thẳng cô : "Là trưa nay mẹ nấu ăn bị thương?"

Cô gật đầu. Nó để lại miếng táo lên dĩa tay di dời hơi vuốt qua mấy ngón tay bị thương, đau lòng hỏi: "Có đau không?" Cô mỉm cười lắc đầu: "Không đau"

Người động vô tình người nhìn hữu ý. Nhược Băng ngồi đối diện hai mẹ con nhà nọ tay cầm miếng táo cắn một miếng chăm chú nhìn, trong đầu nổi lên tinh quang.

"Rồi tính nắm tay tới khi nào?"

Hình ảnh mẹ con thắm thiết nắm tay nhau bị một đạo âm thanh cắt ngang. Cô ngồi ngay ngắn trở lại mới phát hiện lưng có chút mỏi. Nó thì không thiện ý liếc nhìn Nhược Băng, luyến tiếc bàn tay của cô, ngồi lại còn xoa xoa lòng bàn tay. Nhược Băng thấy nó trừng mắt nhìn bản thân liền lủm nốt miếng táo ăn giở rồi dùng ánh mắt vô tội nhìn nó.

Buổi chiều cô có lịch trình nên phải đi, buổi tối lại phải về muộn. Cô dặn nó ngủ trước nhưng làm sao nó chịu đồng ý. Nhớ lại đêm qua liền sinh khí, nhất quyết đòi chờ cô về, cô thấy nó kiên định vậy cũng đành thoả hiệp. Nó tiễn cô đi làm liền lên phòng học bài.

Màn đêm đến Sở Thiền lại đem tới bữa tối, hôm nay thực đơn khác hẳn hôm qua. Nó không dọn thức ăn lên phòng nữa chỉ đơn giản bày ra trên bàn ăn. Còn rủ Sở Thiền ở lại ăn chung, dù sao thức ăn rất nhiều hai người ăn cũng không hết.

Trời về khuya nó đứng trước cửa đợi cô về, mặc dù không biết chính xác mấy giờ cô mới về nhưng nó vẫn đứng đó. Khi chân nó đã có chút tê rần rốt cuộc cũng có xe chạy đến trước cửa nhà, vẫn là xe của nam nhân ngày hôm qua.

Nam nhân bước xuống mở cửa cho cô, nó nhanh chóng chạy lại. Nam nhân có vẻ khá bất ngờ khi thấy nó, cô bước ra thấy nó liền có chút cau mày.

"Cảm ơn anh đưa tôi về, còn đây là em họ tôi" cô cầm lấy túi xách đi đến đứng cạnh nó. Nam nhân mỉm cười gật đầu dơ tay ra: "Chào em, anh là Lý Phong bạn của chị họ em"

Lý Phong? Nó đã nghe qua tên nam nhân này, nam nhân này vừa tham gia vào làng diễn xuất chưa được một năm. Nghề chính là ca sĩ solo, nổi tiếng top hai mươi trong nước

Nhìn bàn tay nam nhân dừng trên không, nó bất đắc dĩ nhấc tay bắt lấy rồi nhanh chóng buông ra: "Chào anh" Cô đứng nhìn cảnh này mày càng nhíu chặt, may mắn là trời tối ai cũng không thấy rõ được.

"Vậy xe chị đâu mà anh Lý đây phải chở về?" nó nhìn cô, đây mới là điều nó thắc mắc hai ngày nay.

"Xe Yên Nhu tối qua bị hư vừa lúc anh đi ngang nên giúp. Có lẽ ngày mai xe sẽ sửa xong" Lý Phong dành việc giải thích. Nó nhìn cô xác định đáp án, cô hướng nó gật gật đầu.

"Ra vậy. Nếu vậy cảm ơn anh đã chiếu cố chị họ" nó mỉm cười nhìn Lý Phong, chỉ là nụ cười này không chút độ ấm khiến Lý Phong thoáng cứng người. Khách sáo trò chuyện vài ba câu sau đó Lý Phong liền tạm biệt trở về. Xe vừa di chuyển nó liền chộp lấy tay cô kéo vào nhà.

"Con sao vậy?"

"Thì vào nhà, hay là mẹ muốn đứng trông hắn ta đi khuất"

"Hả? Con đang nói bậy gì đó?" cô không hiều tại sao con bé lại tiếp tục sinh khí với cô, cô còn chưa trách phạt nó vì muộn rồi còn thức ấy.

"Bỏ đi. Mẹ nói xe mẹ hư?" nó thở dài, lôi kéo cô lại sofa ngồi xuống.

"Đúng vậy"

"Thế tại sao không gọi cô Nhược Băng?" nó bất bình ở chỗ này, tại sao không gọi cho bản thân quản lí mà lại phải đi nhờ xe nam nhân khác. Cả hai đều là người có danh tiếng nếu bị bắt gặp thì phải làm sao.

"Ngạch. Vốn dĩ muốn gọi Nhược Băng nhưng điện thoại lại vừa lúc hết pin hơn nữa vừa lúc Lý Phong đi ngang. Anh ta cũng mời giúp rất nhiệt tình nếu từ chối thì không ổn" cô thành thật khai báo, không hiểu sao cô không muốn nó hiểu lầm cô bất cứ thứ gì.

"Vậy còn hôm nay, không lẽ lại hết pin điện thoại?" nó bán tín bán nghi nhìn cô.

"Cùng ngày hôm qua anh ta hẹn chở mẹ về tới khi xe sửa xong mới thôi" cô hơi thở ra, cô cũng đâu có muốn đi nhờ xe Lý Phong. Chỉ là phải nể mặt vài phần nên không thể từ chối. Tất nhiên nếu yêu cầu quá phận cô sẽ không do dự cự tuyệt.

"Hừ! Mẹ lên tắm rồi đi nghỉ đi. Con lên phòng" nói rồi đứng dậy hướng cầu thang đi thẳng.

"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!" Cô hướng theo bóng lưng nó gọi chỉ là nó không quay lại cứ vậy lên lầu. Lại sinh khí?

Lê bước về phòng tắm rửa, sấy khô tóc cô cũng không ngủ liền mà ngồi trên giường điện Nhược Băng bàn chút lịch trình công việc. Tắt điện thoại nằm xuống đắp chăn lên. Nhưng nào ngủ được, cô vẫn còn trăn trở vụ con bé sinh khí, mặc dù đoán được lí do con bé sinh khí với bản thân nhưng lại đoán không được lí do tại sao con bé lại sinh khí việc này. Hay là con bé sợ mình tái hôn với đàn ông khác? Nằm lăn qua nghiêng lại, cô quyết định dù lí do nào trước tiên cũng phải làm cho con bé hết sinh khí đã.

Ôm theo cái gối ra khỏi phòng sang phòng bên trực tiếp mở cửa. Nó từ lúc về phòng cũng không ngủ được, nằm trằn trọc nhìn lên trần nhà bỗng cửa mở ra làm nó giật mình bật dậy: "Mẹ...mẹ?"

Cô đi lại cạnh giường, mềm mại cất tiếng, nhưng khi nghe được lại đem nó doạ sợ.

"Đêm nay mẹ ngủ cùng con nhé?"

!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro