Chương 11. An ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm nay mẹ ngủ cùng con nhé?"

"Dạ?...a...hả...có thể, mẹ nằm đi" nó có chút ngơ ngác dịch sang một bên chừa chỗ cho cô nằm xuống. Cả hai nằm xuống đều căng thẳng, cô hơi nhíu mi. Cả hai đều là mẹ con có gì căng thẳng, nếu để tình trạng này kéo dài lỡ con bé ghét mình theo về bên người đàn ông kia thì làm sao đây?

Cô quay người xịch vào giữa vươn tay kéo nó lại thuận lợi ôm vào lòng. Vỗ vỗ lên lưng nó: "Ngủ đi. Mai con phải đi học đấy"

Từ đầu tới cuối nó không kịp phản ứng, như con rối mặc cô kéo. Nằm trong ngực cô, ngửi lấy mùi hương của cô khiến cả người nó nổi lên cảm giác kì lạ. Ôm nó trong lòng cô rất dễ phát hiện hô hấp không ổn định của nó, kéo ra một khoảng cách vốn định hỏi nó làm sao thì nó lại vòng tay qua eo kéo cô lại, hai người nhất thời gắt gao dính chặt nhau.

"Ngủ đi mẹ"

Nó không hiểu tại sao lại không muốn cô biết tình trạng nó lúc này, giống như là...xấu hổ? Mà tại sao nó lại xấu hổ kia chứ. Chính nó cũng khó hiểu.

Buổi sáng cô dậy rất sớm, cô tính dậy làm một bữa sáng đơn giản để hai mẹ con dùng chung. Nhìn ngây thơ gương mặt ngủ ngon trong lòng, tâm cô khẽ động, hôn phớt lên trán nó. Vuốt ve gương mặt cô bất chợt nhớ đến bé con mười năm trước, một bộ mũm mỉm dễ thương con nít. So với thiếu nữ tuổi dậy thì bây giờ thật có chút xa lạ. Nhìn một chút đồng hồ, cô nhẹ nhàng tách ra, rời giường.

Một khoảng thời gian sau nó mới cựa dậy, sờ bên cạnh khoảng trống không còn hơi ấm người, nó bật dậy. Hiển nhiên mẹ nó đã rời giường từ lâu. Còn sớm vậy đã rời, đi làm sao? Nó chậm rãi vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt. Lúc đi xuống nhà đã thấy cô ngồi bên bàn ăn, bên cạnh là một vài sấp giấy.

"Mẹ!"

"Tuyết Nhi. Dậy rồi sao, tới, lại đây dùng bữa sáng" cô bỏ xuống tập kịch bản, vẫy tay hướng nó gọi.

"Sao mẹ không ngủ thêm. Làm nghề của mẹ có được giấc ngủ hiếm hoi lắm. Về sau không cần phải vậy nữa đâu" nó nhìn bàn thức ăn bổ dưỡng, nhíu mày nhìn cô trách móc. Hơn ai hết nó biết chính xác giờ cô về nhà, rõ ràng nhất cùng ngủ khuya một lúc với cô, dù dậy sau cô nhưng nó hiện tại mắt vẫn có chút nhức nếu không phải lúc nãy buồn phiền nghĩ cô đã đi làm có lẽ nó còn ngủ thêm chút nữa.

"Không sao. Con ngồi xuống ăn đi, không nguội mất ngon" cô lắc đầu, nắm bàn tay nó kéo lại ngồi cạnh bên, cấp nó ăn sáng.

"Mẹ ăn chưa?"

"Nãy mẹ ăn rồi" vì dậy khá sớm, sau khi tắm xong cô mới nấu ăn, cũng ăn trước con bé khoảng thời gian.

"Hôm nay mấy giờ mẹ đi làm?" nó chưa thiết cầm đũa, trước hỏi cô.

"Tầm gần trưa, đừng hỏi nữa. Mau ăn đi rồi còn đi học" cô thúc dục, nếu để nguội ăn dễ đau bụng.

"Vậy mẹ lên ngủ thêm đi, con hôm nay có tiết chiều, buổi sáng không học" nó đẩy nhẹ cô, ý kêu lên phòng: "À. Tí con cũng lên ngủ, con ngủ cùng mẹ nhé?"

"Được rồi. Mẹ lên trước, con ăn đi" cô đứng lên dọn dẹp lại kịch bản ôm lên phòng. Nó nhìn bóng lưng cô, như nhớ gì đó lớn tiếng la: "Không được đọc kịch bản, nhớ ngủ nha mẹ"

Cô chân vừa bước lên lầu nghe vậy mỉm cười khẽ hô xuống: "Mẹ biết rồi"

Nó sau khi chắc chắn cô lên lầu mới bắt đầu ngồi ăn, mặc dù ăn một mình nhưng trong lòng vẫn ấm áp lạ thường. Cảm giác này khiến nó không khỏi so sánh với trước kia. Khi trước mắt mỗi bữa ăn luôn là một bàn mỹ vị nhưng ăn vào miệng nó lại không có đặc biệt gì. Một bàn cao lương chỉ có mình nó ngồi, hay nói nếu có thêm người cũng chỉ im lặng như người vô hình. Lạnh lẽo.

Ăn xong bữa sáng, nó nhanh tay rửa sạch chén bán, nhanh chóng chạy lên phòng. Nhìn phòng mình trống người nó liền ôm lấy gối đầu chạy sang phòng cô. Chỉ thấy cô đã đi tìm chu công đánh cờ, nó bước chân nhẹ nhàng đến bên giường. Một bên giường lún xuống, nó ngay ngắn nằm bên cạnh. Nhưng không tài nào chợp mắt được, chỉ cảm thấy khó chịu, nó lưu luyến cảm giác tối qua được ôn nhuyễn người ôm vào lòng.

Nhìn sang trầm ổn khuôn mặt, nó cắn môi nhích người sát tới, tay vòng qua eo cô nắm hờ. Nó không dám vọng động chỉ sợ quậy cô tỉnh giấc. Nhắm mắt lại ổn định tâm tình, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Reng reng

Tiếng điện thoại vang lên, cô mơ màng mở mắt chỉ thấy con bé gần ngay mặt mình, nhích người ra sau với lấy điện thoại. Là Nhược Băng gọi. Vừa ấn nghe chỉ thấy Nhược Băng bên kia hấp tấp la lớn.

"HỨA YÊN NHU. Có tin nóng!!!

"Mình chưa bị điếc, cũng bị cậu làm điếc"

"Khụ...cậu xem bài báo mới sáng nay chưa?" Nhược Băng biết mình làm lố, vội ho khan, bình thường giọng hỏi.

"Báo? Có chuyện gì?" Cô ngồi tựa lưng vào gối, nhỏ giọng tránh đánh thức nó.

"Cậu đúng là, chuyện lớn vậy cũng không biết. Cậu biết Cố Lăng không?"

"Biết"

"Hắn ta chết rồi. Là bị bắn chết đó"

"Thì sao?" mặc dù có chút bất ngờ nhưng dựa theo tính tình của cô. Nếu không quá liên quan thì cô cũng không quan tâm đến nhiều.

"Cậu không thể hứng khởi lên chút sao?"

"Không thể"

"Cậu không muốn biết người bắn là ai à?" Nhược Băng cố ý nhấn giọng tạo nên bí ẩn, đáp lại chỉ là nhàn nhạt trả lời: "Không"

"Nói chuyện với cậu đúng là chán mà" Nhược Băng gục đầu, vốn muốn kiếm người tám chuyện. Có vẻ chọn nhầm người rồi.

"Không phải chỉ cần lên báo mình sẽ biết sao?" cô không cho là đúng nói lại.

"Hừ. Không nói với cậu. Tôi đi tìm người khác tám đây. À tí mười giờ tôi tới đón cậu" nói rồi cúp cái rụp. Cô lắc đầu, đã gần chín giờ. Cô cũng nên dậy chuẩn bị đi làm thôi. Cô nhìn xuống bên cạnh, bàn tay xoa tóc con bé, khẽ gọi.

"Tuyết Nhi, dậy thôi nào"

Nó khẽ nhíu mi nhìn người gọi mình: "Mẹ?"

"Mẹ bây giờ đi làm, cơm cũng nấu xong rồi. Tí dậy nếu nguội thì hâm lại" cô vuốt lên tóc nó, dặn dò.

Nó chưa tỉnh hẳn chỉ ợm ờ rồi ngủ tiếp. Cô mỉm cười lắc đầu, hướng dưới nhà đi xuống. Ngoài cửa Nhược Băng đã đợi sẵn: "Cậu đọc báo rồi hả?"

"Chưa"

"What? Trong giới người nổi tiếng chắc chỉ có mình cậu không quan tâm việc này"

Cô không trả lời, ngồi xuống ghế sau, lấy kịch bản ra nghiên cứu.

"Bó tay cậu mà" rốt cuộc tính bà tám của Nhược Băng không chịu nổi tự nói ra: "Người bắn là Từ Sương, nghe bảo vì Cố Lăng ngoại tình, dù bị Từ Sương nhắc nhở mấy lần vẫn chứng nào tật nấy. Cậu cũng biết Từ Sương không phải dạng ngoan ngoãn gì, xưa mấy scandal bạo lực dính cô ta không. Có vẻ lần này đạt giới hạn hay gì mà ngay lúc ông chồng đang du hí với tình nhân một phát lấy mạng Cố Lăng"

"Ừm" cô nhàn nhạt gật đầu. Trong đầu không tự chủ nghĩ đến chuyện xưa, có chút tự dễu cợt.

______

Thoáng chốc đông qua hè tới, đã gần một năm nó chuyển tới ở với mẹ. Cuộc sống luôn bình dị, ngày nó đi học đêm đợi cô về. Nhiều lúc vì tính chất công việc cô luôn đi sớm về muộn. Việc rời nhà vài ngày hay vài tháng cũng không quá xa lạ.

Nó nằm dài trên ghế sofa, mắt không điểm tiêu cự. Đã ba ngày trôi qua từ khi cô đi tham dự tuần lễ thời trang nổi tiếng, mỗi ngày luôn là Sở Thiền đưa nó đi, đem nó về. Ăn uống đều là ăn cửa hàng. Nó nghỉ hè cách đây một tuần, mặc dù cô có rủ nó đi chung nhưng nó từ chối. Dù sao sự kiện lớn nếu nó xuất hiện hay bị nhà báo nào chụp được thì sẽ tạo phiền phức cho cô. Ngoài ra nơi đó cũng là nơi nó tránh đi nhất, nơi mà nó từng ở gần mười năm.

May mắn ở đây nó khá hoà nhập, bạn bè không ít cũng không nhiều. So với khi trước thì đỡ hơn rất nhiều.

Tinh

Điện thoại để trên bàn rung lên, nó với tay cầm lấy. Là tin nhắn từ nhóm bạn.

[Ê tụi bay, mai cuối tuần có muốn tổ chức đi chơi không?]. Này người nhắn tin là một nữ sinh khá quen thân với nó, tên Kiều Hinh. Bình thường tính tình sôi nổi, không ngồi yên được lâu.

[Đi đâu mới được?]. Hùng Cường hỏi.

[Gần đây trời nóng muốn chết, đi biển không?]. Kiều Hinh lên ý kiến.

[Ý kiến hay. Mình tán thành]. Người nhắn lần này cũng là nữ sinh tên Minh Sa.

[Ok]

[Tới, những ai đi được đâu?]. Kiều Hinh

[Mình đi]

[Mình nữa]

[Xin lỗi, mai tớ bận rồi]

[Hết tiền :<]

[Xin một slot]

.
.
.

[Hiện tại mới có Hàn Bân, Kiều Hinh, Minh Sa, Hùng Cường với mình. Hết chưa còn ai không?]. Này liệt danh sách tên Vĩ Tuân, tính nết không khác biệt lắm Kiều Hinh. Vừa rõ hai người liền trở thành một cặp, chỉ cần ở chung liền ồn ào không chịu được

[Tuyết Nhi, cậu đừng seen nữa. Có đi không?]

Nó từ đầu tới cuối là yên lặng nhìn xem này đám bạn bàn kế hoạch đi chơi, bản thân không nổi lên bao nhiêu hứng thú liền im lặng. Không ngờ vẫn bị gọi ra. Nhưng là suy nghĩ lại. Lần này sự kiện tổ chức ở nhiều nơi, hẳn là mẹ phải mất một khoảng thời gian nữa mới về. Liền nhấn một chữ liền gửi.

[Có]

[Omg. Tuyết Nhi đi kìa bay, haha. Lên lịch liền]. Vĩ Tuân hưng phấn gấp rút hối.

[Kiều Hinh, cậu rủ mà. Lên lịch đi]. Minh Sa đề nghị.

[Ok. Một tiếng. Mình gửi vào cho, Tuân sang ib riêng]. Nói về lên lịch đi chơi còn ai thông thạo bằng Kiều Hinh, tất nhiên cũng không ôm vào người một mình, liền gọi theo bạn trai bàn chuyện.

Hơn một tiếng sau Kiều Hinh gửi vào một bức ảnh. Nó giờ vừa mới tắm xong, ngồi lên giường nhìn qua kế hoạch đi chơi. Nhìn có vẻ rất khả thi, hết đi biển rồi đi ăn, đi công viên, thêm vài hoạt động nhỏ khác. Nhìn qua khá cặn kẽ.

Sau khi chốt lịch là tới chuyện bàn phương tiện di chuyển. Lúc sau liền quyết định đi xe nhà Hùng Cường. Nói đến trường này cũng toàn tiểu thư cậu ấm đến học. Kiếm ra một phương tiện không khó.

Nó ấn lên dãy số hết sức quen thuộc. Chần chừ chút lâu mới ấn gọi.

"Mẹ nghe" bên kia bắt máy, giọng nói có chút ngái ngủ. Nó mới nhận ra hiện tại cô ở nước khác, ảnh hưởng chênh lệch múi giờ.

"Mẹ đang ngủ?" nó nhẹ giọng hỏi.

"Ừm. Mẹ tranh thủ chợp mắt chút, tí nữa còn phải bay sang thành phố khác" cô bên nãy khẽ dụi mắt, nhìn lên chỉ thấy một Nhược Băng ngủ gà ngủ gật liền thả lỏng.

"Mẹ phải giữ sức khoẻ đó" nó dặn dò.

"Mẹ biết, con cũng phải tự lo bản thân nghe chưa?" đối với ai cô lạnh nhạt không nói nhưng đối với nó cô luôn tỏ ra quan tâm.

"Dạ mẹ..."

"Ừm" cô gật gù, may mắn con bé nhà mình rất ngoan.

"Mẹ này"

"Hửm?"

"Mai con đi chơi với bạn cả ngày, mẹ cho phép chứ?" dù cô không ở đây nhưng với một người luôn trong khuôn khổ gia giáo từ nhỏ như nó thì dù ở đâu nó cũng sẽ xin phép.

"Đi chơi với bạn sao? Rất tốt, con nên đi ra ngoài chơi cho khuây khoả đi. Học cả năm nay rồi" cô nhu hoà giọng nói, so với các phụ huynh khác đều muốn con mình văn tài luận giỏi thì cô lại không ép nó việc này.

"Dạ. Cảm ơn mẹ" nó mỉm cười, từ nhỏ nó luôn bị cấm đi chơi với bạn. Mặc dù bạn nó không nhiều, nhưng một hai là vẫn có. Nó trừ đi học ra lthì là đi đại tiệc, gặp gỡ một số đối tác tai to mặt lớn trong ngành kinh doanh cùng cha nó. Lần này đi chơi với bạn cũng làm nó sinh ra một chút hứng thú.

"Được rồi. Bên con chắc cũng sắp khuya rồi. Con đi ngủ đi"

"Dạ. Mẹ ngủ ngon"

"Ừm. Con ngủ ngon"

Tắt máy, nó cũng chưa ngủ. Mai đi chơi, lại còn đi biển. Tránh bản thân nếu lỡ ướt không có đồ thay, nó lấy ra balo soạn chút đồ đạc mai cần. Sau khi kiểm tra thấy đã đầy đủ mới chịu lên giường đi ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro