Chương 1: Nam Sở diệt quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



                                                               Chương 1: NamSở diệt quốc

Nước Lê và Đại Lương cách xa Nam Sở, hai nước vốn không có quan hệ gì, nhưng từ sau hôn lễ của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn – hai đại tướng quân hai nước Khương, Lê, mối quan hệ của hai nước ngày càng thân thiện hữu hảo. Thừa dịp Nam Sở mới trải qua trận đại chiến với Vân Nam Mục vương phủ, nước Lê muốn dấy quân tiêu diệt Nam Sở. Lúc này, hoàng đế Đại Lương là Tiêu Cảnh Diễm, người làm việc quyết đoán, liền chấp nhận thỉnh cầu này, phái sứ thần đến nước Lê để thương lượng.

Sáng sớm, ở cung điện nước Lê ——

"Bệ hạ, lần này đến Đại Lương cần mang theo vài hộ vệ võ công cao cường, một số quan lớn ở bên cạnh giúp đỡ, bảo hộ ngài." Lê quốc Hoàng hậu vừa nói vừa giúp Hoàng đế chỉnh lý triều phục. "Ừ." Lê quốc Hoàng đế gật đầu, "Nàng nói không sai, nàng thân là hoàng hậu cũng nên đi cùng ta, nhưng chúng ta nên đem theo ai mới thỏa đáng?" "Nô tì có một người." Hoàng hậu lên tiếng sau đó đột ngột quỳ xuống đất, "Cầu bệ hạ triệu hồi tướng quân Tống Ngưng ở Khương Quốc."

Hoàng đế nghe xong liền biến sắc, dời mắt theo hoàng hậu ra ngoài cửa, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tống Ngưng đã gả sang nước Khương nhiều năm rồi, đây là quốc hôn cũng là do nàng ta cầu xin, giờ triệu nàng ấy trở về có chút không hợp lẽ." "Bệ hạ" Hoàng hậu tới bên hoàng đế, quỳ xuống khóc lóc kể lể, "Ngài cũng biết mẫu thân của Tống Ngưng là bạn cũ của thiếp, thiếp nhìn đứa trẻ ấy lớn lên, mấy hôm trước hỏi người hầu hạ nàng ấy mới biết được, nàng đang sống chung với tiểu thiếp của Thẩm Ngạn, không bằng cả nha hoàn, ngài nói thiếp sao không đau lòng cho được..." Nói chưa hết, hoàng hậu liền lê hoa đái vũ khóc thành tiếng.

( Lê hoa đái vũ - 梨花带雨 Ý nghĩa - Hoa lê dính hạt mưa - Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi)

"Aiz..." Hoàng đế đau lòng mà thở dài, "Nàng nhìn Tống Ngưng lớn lên, cũng coi nó như cốt nhục, nhưng trọng trách ta ủy thác trên vai nó cũng không hề nhỏ." "Hoàng thượng" Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, hai tay từ phía sau ôm lấy eo hắn, "Nếu ngài muốn đánh bại Nam Sở, chỉ cần Ngưng nhi về, nước Khương có thể không đáp ứng sao?" Hoàng đế vỗ nhẹ hai tay của hoàng hậu: "Nàng tưởng việc này dễ dàng vậy ư... Nhưng ta vì nha đầu kia thử thương lượng một lần xem sao." "Nô tì thay Ngưng nhi đa tạ bệ hạ." Hoàng hậu nghe hoàng thượng đồng ý, liền quỳ xuống tạ ân. "Ngươi đứng lên đi, trẫm phải vào triều rồi..." Hoàng đế vừa ra khỏi cửa điện liền nói, "Nếu lúc trước Tống Ngưng không ra chiến trường, không bị Thẩm Ngạn đánh bại, không vì thế mà động tâm thì tốt biết bao..."

Sáng sớm, trong triều đình Đại Lương ——


"Bệ hạ, thần cho rằng lần này Lê Vương đến Đại Lương đơn giản vì muốn đánh bại với Nam Sở, không chừng sau này Lê Vương sẽ là kẻ địch của Vân Nam Mục vương phủ, tốt hơn nên mời quận chúa Nghê Hoàng đến đây dự tiệc cùng bệ hạ." Trên đại điện, Hộ bộ thượng thư Thẩm Truy đề nghị. "Chuyện ái khanh nói trẫm cũng đã nghĩ tới, nhưng Mục vương phủ hiện nay do Mục Thanh quản lý, lần này dự tiệc có nên mời Mục Thanh đến không?" Tiêu Cảnh Diễm mặc long bào ngồi trên đại điện. "Bệ hạ nói chí phải, nhưng danh tiếng bên ngoài của Mục vương gia chung quy vẫn thua quận chúa Nghê Hoàng một phần mười, nên thần khẩn cầu bệ hạ mời Mục vương gia và quận chúa Nghê Hoàng cùng đến dự yến." Thẩm Truy nói. "Trẫm đang có ý này." Tiêu Cảnh Diễm gật đầu, "Trẫm lệnh quận chúa Nghê Hoàng và Mục tiểu vương gia lập tức khoái mã quay về kinh, chuẩn bị theo trẫm và bá quan dự tiệc."

"Hoàng thượng thánh minh." Thẩm Truy bận quỳ xuống hành lễ. "Hoàng thượng thánh minh." Bá quan văn võ thấy Thẩm Truy quỳ xuống hành lễ liền phụ họa theo. "Được rồi, yến hội lần này phiền các khanh chuẩn bị thật tốt, hôm nay dừng tại đây đi, bãi triều." Tiêu Cảnh Diễm thấy chuyện đã xử lý xong liền hạ lệnh bãi triều.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế —— "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro