Chương 67 : Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lăng Vọng không nghĩ bản thân lại như vậy phóng khoáng, không những đáp ứng yêu cầu của Mạc Doanh, lại còn tác hợp cho nàng cùng tình địch của mình có thể cùng một chỗ. Hắn ngước mắt lên trần nhà, có chút cảm khái. Rốt cuộc thì hắn có bao nhiêu bao dung đây. Nghĩ tới thời điểm Mạc Doanh ngữ khí mệt mỏi gọi điện cho hắn :

-Lăng Vọng, anh bận sao ?

-Tương đối. Có chuyện gì. - Lăng Vọng đại khái là đang giải quyết giấy tờ mà Mạc Doanh cả năm nay thu thập, tay không ngừng ghi ghi chép chép, miệng cũng tùy ý hỏi

Bên kia an tĩnh một hồi, hắn còn tưởng nàng đã tắt máy, không nghĩ Mạc Doanh sau một lúc liền tiếp tục nói :

-Phiền anh ra một cái thông báo cho Đường Vi công tác một chuyến được không ?

Lăng Vọng động tác trên tay đình chỉ, trầm ổn nói :

-Vì sao ?

-Em muốn gặp nàng. Dù sao việc mà chủ tịch giao phó em cũng đã làm xong. Còn lại nguyện vọng chỉ là muốn gặp nàng.

-Không phải em muốn trả thù hay sao ?

-Không có cách nào có thể có cả hai sao?

Hắn hơi nghiêng đầu mỉm cười, thở dài nói :

-Có. Nếu tôi giúp em chẳng phải em sẽ có cả hai hay sao. Bất quá, em cũng biết tôi ưa thích em.

Đầu dây bên kia lại tiếp tục yên tĩnh. Lăng Vọng kì thực trong lòng có điểm thất vọng. Này, chỉ cần nàng suy nghĩ chứng tỏ nàng đã rõ ràng đưa cho hắn lời từ chối rồi.

Hai cái nữ nhân đều không ưa thích hắn, quả thực làm hắn thấy bản thân có chút xuống cấp. Bất đắc dĩ nói :

-Được. Cứ vậy đi. Địa điểm thời gian cứ nhắn vào máy tôi. Coi như tôi ưa thích em đơn phương nên bị em lợi dụng đi. Chỉ mong em đừng tự làm khổ bản thân mình. Ăn uống đầy đủ một chút. Cũng không muốn tiểu bảo bối của em nói tôi không biết chăm sóc.

-Lăng Vọng ... cảm ơn anh.

-Không có gì. Gặp lại sau. - Nói xong liền tắt máy. Hắn có chút ngẩn người nhìn giấy tờ trên mặt bàn. Cảm thấy bản thân lần này hình như là đạt được sự chú ý của Mạc Doanh rồi

------------------------------------------------------------------------

Mạc Doanh ngón tay tùy tiện đùa nghịch sợi tóc mềm mại của tiểu Vi, môi không ngừng mỉm cười, trong mắt cũng chỉ có sủng nịnh.

Đường Vi có chút thẹn thùng nhắm mắt, không muốn nhìn cái nữ nhân yêu nghiệt kia cả ngày nay chỉ có nằm cười như vậy. Ăn xong lại bắt đi nằm, trời cũng đã sớm tối. Không phải là có ý định hết ăn lại nằm đấy chứ. Chẳng phải là đang ở Nhật sao, ít ra cũng phải ra ngoài một chút. Nghĩ tới đấy liền lập tức mở mắt :

-Không phải nên ra ngoài một lát sao ?

Mạc Doanh khóe miệng nuông chiều mỉm cười, gật đầu, ngữ khí cũng nhẹ nhàng ôn nhu :

-Ân, có muốn đi uống chút gì cho nóng người không?

----

Thời điểm Đường Vi nhận ra bản thân mình đang ngồi trong một quán ăn ven đường, lúc này mới hiểu ý Mạc tổng là muốn uống gì. Là uống rượu sake nha. Nhìn kĩ quán ăn này cũng có vẻ không đông người lắm, bất quá người bán hàng dường như có quen biết cùng Mạc tổng. Lúc các nàng bước vào còn thân thiện mỉm cười nói vài câu tiếng Nhật.

Quán ăn cũng sạch sẽ, vài cái bàn gỗ đặt tùy tiện xung quanh. Đồ ăn cũng là được làm trực tiếp rồi mới bê ra, toàn bộ đều là dạ dày cùng lòng nướng, trước khi ăn còn được chủ tiệm nấu cho hai bát miso soup nho nhỏ. Thật ấm a!

Mạc Doanh khóe mắt vui vẻ, gắp hai miếng dạ dày cho Tiểu bảo bối, sau đó cũng thuận tay gắp cho bản thân mấy miếng. Bất quá giống như vừa nghĩ ra cái gì, lập tức ôm miệng :

-A, thật là thất trách, cũng không biết em có thích ăn mấy món đồ thế này không ?

-Không biết ăn thì không phải người thành phố XX.

Một tay gắp thức ăn bỏ vào miệng, tay còn lại cầm chai rượu trên bàn, ôn nhu rót tới cái li rượu nho nhỏ của Mạc Doanh :

-Hóa ra chị muốn uống rượu.

-Em không muốn sao ?

-Không có gì, chị thích em liền bồi chị.

-Chính là tôi cảm thấy hôm nay thực sự sẽ rất say a. - Mạc Doanh cao hứng cười, phất phất tay nói

-Được. Em uống cùng chị. - Đường Vi có chút bối rồi nhìn Mạc Doanh, sau đó cũng vui vẻ nâng li đưa lên khóe môi.

Mạc Doanh trong mắt đột nhiên có chút an tĩnh, chậm rãi nói :

-Kì thực. Ta cùng chủ quán có quen biết.

-Thật sao. - Đường Vi hơi ngẩng đầu, bộ dáng chuyên chú lắng nghe

Mạc Doanh sủng nịnh nhìn nàng, hít một hơi sau đó hắng giọng, ngữ khí kể chuyện :

-Ba năm trước. Cha của Lăng Vọng là chủ tịch ở tổng công ty. Thời điểm ta vừa tốt nghiệp đại học, hắn cũng đồng thời nhận ta là con nuôi. - Nói đến đây hơi ngừng lại, nhấp một chút rượu, rồi lại tiếp tục nói

-Bọn ta tới đây trong một lần công tác. Thật ra là đi lấy kinh nghiệm mà thôi, ta khi đó bất quá chỉ là một cái phó trưởng phòng nhỏ bé. Mà hắn ... là con trai của ông trùm yakuza. - Nói xong còn nhìn về phía nam nhân trung niên mỉm cười chào khách hàng ghé ngang qua quán ăn không mấy rộng rãi của hắn

Đường Vi có chút sửng sốt, này không nghĩ nam nhân vẻ ngoài ôn hòa kia lại có bối cảnh như vậy. Cứ nghĩ yakuza chỉ có thể xem phim mới thấy, chính là lúc này lại được nghe Mạc tổng kể câu chuyện có thật này. Nàng hơi rùng mình, sẽ không máu me truy đuổi gì đó chứ.

Tiếng Mạc Doanh cười khẽ làm tiểu Vi giật mình thoát khỏi suy nghĩ, lại tiếp tục nhìn nàng.

-Không có như em nghĩ. Yakuza cũng có người này người kia a. Cha của hắn cũng làm ăn trong kinh doanh nữa, vì thế cùng với tổng công ty chúng ta cũng có chút giao tình. Chúng ta gặp hắn cũng là vào mùa đông như thế này, hắn chính là trên tay còn ôm một đứa trẻ, biểu tình kinh hoảng xô cửa phòng họp quát lớn ' Cha, cô ấy đâu. Người giấu cô ấy ở đâu' . Bởi vì đó là việc của gia đình nhà người ta, chúng ta cũng không có ý xen vào, đương nhiên là nhìn sắc mặt chủ tịch bên họ mà xem xét. Cha hắn chính là không một chút biểu tình nói 'Ta giết nàng rồi'. Nếu không biết trước cha hắn là yakuza, ta quả thực sẽ sợ hãi đến hôn mê. Đứa bé trên tay hắn khóc lớn hơn, hắn chỉ trân người đứng một chỗ. Thời điểm người của cha hắn tới nơi, hắn cũng rất bình tĩnh nói 'Ta từ bỏ'. Nói xong còn đặt xuống mặt bàn huy hiệu gia tộc nhà hắn. Chính là ta lúc ấy còn nghĩ, hắn vì một nữ nhân đã không còn trên đời, mà đặt bản thân hắn cùng đứa trẻ vào nguy hiểm. Nghĩ hắn không suy nghĩ thấu đáo, cho rằng hắn nhất thời mà làm loạn. Khi đó, Lăng Vọng ở bên cạnh mỉm cười nói ' Hắn chẳng phải rất bình thản sao'. Đột nhiên ta lại cảm thấy có một cỗ chua xót ập đến. giống như hắn đã đoán trước được, giống như hắn vốn dĩ đã không muốn sinh ra trong gia tộc này.

-Vậy còn đứa bé. - Đường Vi hơi nhíu mày hỏi, khóe mắt không khỏi nhìn nam nhân kia nhiều lần

-Ta cùng Lăng Vọng nhiều lần giúp hắn cùng đứa bé tránh khỏi truy lùng của gia tộc. Chính là về sau mới biết, cha của hắn kì thực đã biết trước chúng ta giúp đỡ hắn. Cũng tùy ý để hắn chạy thoát. Hơn nữa, mẹ của đứa trẻ qua đời không phải là bị giết, nàng là bệnh qua đời mà thôi

Đường Vi có chút cảm khái ân một tiếng.

-Ta trước khi trở về tổng công ty còn ngây thơ hỏi hắn vì sao lại làm thế. Hắn nói, Thời điểm ngươi biết người ngươi yêu đã muốn từ bỏ ngươi, ngoài trống rỗng cũng chỉ có bình thản...

Cả hai có chút yên lặng, Đường Vi trong tay cầm li rượu thật chặt. Khi đó, khi biết Mạc tổng nguyên bản đã rời đi, bản thân ngoài trống rỗng cũng chỉ có hoàn toàn trống rỗng mà thôi.

Mà thời điểm tiểu Vi tuyệt tình nói không chờ Mạc Doanh nữa, chính là nàng ngoài đau lòng cũng chỉ có đau lòng.

Tuyệt nhiên, cả hai khi đó, rốt cuộc cũng đã rất bình thản mà đối diện nhau không phải sao.

Mạc Doanh mỉm cười, hơi vươn tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của tiểu Vi, sủng nịnh cười :

-Tôi nhận ra, nếu không có em, cuộc đời tôi có lẽ chỉ bình thản trôi qua như vậy thôi.


.........2 tiếng sau......................

Các nàng ban đầu còn nói chút chuyện về Chu Mạt Ngữ, sau đó nói đến mấy việc xảy ra khi Mạc Doanh không có ở đây, sau đó lại nói đến chút kế hoạch sắp tới. Cuối cùng không hiểu vì sao tiểu Vi lại giận dỗi nhíu mày nhìn nàng.

Mạc Doanh trong mắt chỉ toàn là ôn tình chuyên chú nhìn tiểu Vi. Nữ nhân này bởi vì uống rượu mà hai má đã ửng hồng một mảnh, cả người toát ra hơi thở thục nữ, lại có chút điềm đạm đáng yêu. Thật muốn đè nàng ra hôn một chút.

Đường Vi hơi hé mắt nhìn nữ nhân trước mắt, hừ. Ánh mắt câu dẫn như vậy, nhấc tay nhấc chân đều có một cỗ phong tình mờ nhạt ẩn hiện. Nữ nhân này, càng ngày càng yêu nghiệt, phải nhốt nàng lại.

Lại không nghĩ tiểu Vi phát điên cái gì, chồm người từ bên kia bàn sang, hai tay hung hăng giày vò mặt cùng vành tai đã đỏ ửng của Mạc Doanh, ngữ khí bất mãn kéo dài :

-Chị nói, vì sao lại bỏ đi.

Mạc Doanh sủng nịnh chớp mắt nhìn nàng, mơ màng cười nói :

-Vốn dĩ không muốn bỏ em mà đi. Bất quá khi đó không có cơ hội nói cùng em. Hơn nữa, khi đi rồi lại nhận ra nếu liên lạc với em, người của Chu Mạt Ngữ phát hiện nhất định sẽ không để em yên.

-À, ra vậy. Ra là vì em. - Đường Vi có chút đăm chiêu gật đầu, thoắt cái lại bật dậy, hung hăng hỏi :

-Còn nữa, chị nói xem vì sao Chu tiểu thư tìm đến em, còn có Lăng tổng thanh tra là gì của chị đây. Này yêu nghiệt không chịu yên phận phải không ? Chị ... CHỊ ĐỊNH HỒNG HẠNH XUẤT TƯỜNG PHẢI KHÔNG ? KHÔNG CHOOOOOO

Mạc Doanh vội vã rời chỗ ngồi của mình, kéo nữ nhân đang say vào lòng, ôn nhu dỗ dành :

-Em say rồi, về thôi.

-Chị định trốn tránh tôi saooo... tôi không say, chị mau nóiiiii- Đường Vi mắt lúc này cũng đã nhắm nghiền, lông mi cong dài không khỏi rung lên, hai má đỏ muốn chết. Nhìn thế nào cũng hết mức xinh đẹp.

Mạc Doanh vẫn là kìm lòng không được, ở bên tai tiểu Vi dịu dàng dụ dỗ :

-Ngày mai tỉnh rượu sẽ nói cho em. Trước về đã.

-Ưhmmm, vậy chị cõng em.

Ầy, ông trời xem xem, mọi người xem xem. Tiểu Vi của nàng, tiểu bảo bối của nàng. Thường ngày nhàn nhạt thân thiện đối đãi vậy thôi, thực tình quá mức đáng yêu rồi.

Bảo an bên người tiến lên có ý muốn giúp nàng, lại bị Mạc Doanh khéo léo từ chối, chỉ nhờ hắn đặt nàng lên lưng nàng. Sau đó không ngại đường có chút xa, trời lại lạnh, cao hứng mang theo người nàng thương ở trên lưng mà vững vàng trở về khách sạn.

-----------------------------

Tư Dịch An có hơi cau mày nhìn nữ nhân trước mặt nhiệt tình vơ một đống đồ ăn vào xe đựng đồ. Không phải các nàng không có tiền, chính là nàng ta có phải người mẫu không vậy, ăn nhiều như thế. Kết quả các nàng cũng không phát hiện, đồ mua đều là đồ đôi, đến cả túi snack cũng là giống nhau.

Vệ Thanh sau khi mua đồ xong biểu tình có chút thỏa mãn, đem đồ ném hết cho Tư Dịch An xách, rảnh rỗi chạy qua quán cafe bên kia đường.

Thời điểm nàng quay lại, cũng thấy bên cạnh Tư Dịch An có một cái nam nhân cao ráo, bộ dáng lịch sự đang giúp nàng mang túi đồ. Trong lòng không hiểu vì sao lại thấy khó chịu, Vệ Thanh lắc đầu hai cái, cười giả lả bước đến. Vừa nhét một cốc cafe vào trong tay nam nhân kia, một tay cũng thô bạo giành lại túi đồ, hơi cười cười nói :

-Cảm ơn anh đã cầm hộ chị gái tôi. - Sau đó quay đầu nhìn Tư Dịch An lưu loát nói

-Chị dâu về thôi.

Tư Dịch An trong lòng buồn cười muốn chết, nữ nhân này vì cái gì kêu nàng là chị dâu đâu. Bất quá ngoài mặt vẫn ra vẻ chất vấn :

-Vì sao cô gọi tôi là chị dâu đây. Tôi đến người yêu cũng không có.

-Tôi thích thì nói không được sao.

-Hay là ưa thích nam nhân kia rồi, cafe cũng cho hắn, tôi thì đến một ngụm cũng không có.

-Nếu tôi nói đúng vậy thì cô sẽ ghen tị sao.

-Đương nhiên không. - Tư Dịch An bĩu môi nói, không ngừng liếc Vệ Thanh mấy cái

Vệ Thanh trong ngực tràn ngập thất vọng, mày cũng mau nhíu lại, chân cũng bước mau hơn. Lại không nghĩ nữ nhân đi bộ đằng sau khóe môi không hiểu vì sao có chút vui vẻ cười, hai tai cũng vì thẹn thùng mà đỏ ửng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro