Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thảo nhìn người bên cạnh bối rối, chủ động đưa tay ôm Thanh Thủy vào lòng.

"Có thể ôm hơn 1 cái"

Ngọc Thảo nói, càng siết chặt tay đang ôm người nọ. Được rồi cô cũng không muốn giả vờ nữa, cô cũng muốn ôm bạn nhỏ, thật sự rất nhớ rất rất nhớ cái ôm này. Cái ôm mà mấy năm qua bản thân nằm mơ hay say rượu cũng nghĩ đến...còn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ có thể ôm lấy Thanh Thủy.

Thanh Thủy được ôm có chút bất ngờ, cô tựa vào trong ngực Ngọc Thảo cũng vòng tay ôm lấy eo chị ấy.

"Bây giờ đòi ôm, lúc trước gặp chẳng phải thích trưng ra bộ dáng hận không thể cách xa mấy chục km mà"

Ngọc Thảo đưa tay nhéo lên eo người nọ, người này đúng là trước luôn giở thói lạnh lùng với cô, không nhìn không để ý cô.
Trốn cô đi thật xa, bay nhảy ở vùng trời nào đó, đến khi trở về rồi cũng muốn trốn tránh cô. Bây giờ sao không trốn nữa đi?

"Không phải đâu"

"Không phải?"

"Nghĩ..nghĩ là chị sắp kết hôn không muốn mọi người khó xử nên...nên vậy....xin lỗi, xin lỗi."
Thanh Thủy vùi mặt vào cổ Ngọc Thảo, bị nhéo đau vẫn không kêu than.
Cô cũng không muốn lạnh lùng với Ngọc Thảo, cô thừa nhận cô sớm trở về thành phố A phần vì chị ấy. Tuy là cô không nghĩ gì xa hơn, chỉ sống cùng 1 thành phố đã hài lòng, nhưng giây phút gặp lại Ngọc Thảo nhìn người nọ nhận 1 bó hồng rất to từ "chồng sắp cưới" - trái tim như bị bóp nghẹn lại, rất khổ sở.

"Bây giờ tôi chưa kết hôn, nhưng tôi sẽ kết hôn. Chúng ta làm sao đây, Thanh Thủy?" , Ngọc Thảo đẩy vai người trong lòng mình ra, cô tự hỏi làm gì đây? Rõ ràng cả 2 người bọn họ vẫn còn yêu nhau lại cố tình đẩy nhau ra xa. Cô không biết bây giờ, giữa 2 người họ gọi là gì?

"Ngọc Thảo, chị rất thích kết hôn đúng không?" Thanh Thủy nhìn Ngọc Thảo hỏi.

"Thanh Thủy, có thể cô nghĩ tôi là kiểu người lúc trước gần 30 tuổi rất muốn nhanh kết hôn bây giờ 33 tuổi càng muốn vội vàng kết hôn vì tuổi ngày một lớn. Nhưng tôi không phải thích kết hôn, tôi lúc trước chỉ muốn cùng 1 người kết hôn..."
Ngọc Thảo chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ thích hôn nhân, cũng nghĩ cô không hợp với hôn nhân.
Càng không vì tuổi tác lớn mà vội vàng kết hôn, nhưng rồi cô gặp được ngoại lệ - 1 người khiến cô muốn tiến tới hôn nhân.

"Không phải nghĩ như thế"

Thanh Thủy áp bàn tay lên khuôn mặt Ngọc Thảo, nhẹ nhàng xoa gò má của người phụ nữ bên cạnh.

"Thảo, chị biết không...em cứ nghĩ mình trưởng thành nhưng thật ra chưa từng trưởng thành.

Bố mẹ không có 1 cuộc nhân hạnh phúc, họ tổn thương nhau và đập tan đi 1 cái nhà 1 cuộc hôn nhân tưởng êm đẹp trong mắt mọi người, nó khiến em sợ....rất sợ kết hôn, sợ 2 người đã từng nói lời cam kết cả đời, sau cùng lại chia ly hay dằn vặt nhau, em xin lỗi Ngọc Thảo.....em thật sự rất sợ.

Em còn còn...sợ nghèo đói Thảo à, sợ bản thân còn không nuôi sống mình được thì sao có thể cùng ai cam kết cả đời......chị rất tốt, là người tốt đẹp đến mức em nghĩ mình không xứng....càng muốn nỗ lực tiến về phía trước để xứng đáng .......không phải không yêu, cũng không phải cố ý muốn đẩy chị đi xa nhưng em có rất nhiều nỗi sợ.......em xin lỗi, xin lỗi...Ngọc Thảo."

Thanh Thủy nói hết nỗi lòng mình, như trút đi gánh nặng, giọng cô nhỏ dần rồi như lạc đi.

Thanh Thủy khi trưởng thành đã nguôi ngoai nỗi hờn trách bố mẹ mình, bởi cô hiểu được mẹ cô cũng đau đớn trong 1 cuộc hôn nhân trói buộc đời bà và bố cô cũng điên cuồng đuổi theo 1 người phụ nữ không yêu ông ấy, đến cả lúc mất đi vẫn nhớ về người phụ nữ ông yêu.

Cô không trách họ nhưng nỗi đau vẫn để lại sẹo, một vết sẹo dài xuyên qua cả tâm hồn một đứa bé đến cả khi nó trưởng thành vẫn chưa từng ngừng...ám ảnh.

Ngọc Thảo đơ người khi nghe người bên cạnh nói, đứa trẻ này trước đây luôn tỏ ra mạnh mẽ lắm, chưa bao giờ nói với cô về những sợ hãi trong lòng em ấy, thật sự ngu ngốc mà!

"Chị luôn ở đây, không cần sợ"

Ngọc Thảo tách 2 bàn tay đang nắm chặt run run của người bên cạnh, cô chen bàn tay mình vào để xin nắm lấy bàn tay bạn nhỏ.

"Thanh Thủy, có biết vì sao chúng ta chia tay không?"
Ngọc Thảo miết nhẹ lên bàn tay người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.

"Biết"

"Vì sao?"

"Vì bản thân em"

"Không phải vì mỗi em, còn vì cả chị. Vì chúng ta chưa bao giờ thật sự thành thật với nhau. Em không nói chị nghe về những sợ hãi, tự ti, khát khao của em. Chị cũng rất ngang bướng, cố chấp không chịu nghe em giải thích, nóng nảy ngang tàng. Là chúng ta, đều sai."
Ngọc Thảo cười nhìn người bên cạnh, đúng vậy bọn họ chia tay không phải vì không yêu nhau mà là cố chấp quá nhiều.

2 đứa trẻ mang theo quá nhiều tổn thương lớn lên, dựng tầng lớp phòng bị dày thật dày. Đến khi 2 đứa trẻ đầy vết sẹo gặp nhau, dù biết đối phương yêu mình - thì trái tim vẫn tràn ngập sợ hãi mà chẳng thể buông xuống được hết rào chắn đã dựng nên. Cứ thế tình yêu đan xen giữa những lo ngại, ám ảnh, tự ti, không dám nói,...cuối cùng là vỡ tan.

"Ừa, là bọn mình đều sai"
Thanh Thủy gật đầu. Cô cũng biết cô và Ngọc Thảo đều sai, không có ai sai nhiều hơn hay ít hơn ai.

"Ngọc Thảo, chị có còn muốn cùng 1 đứa trẻ phạm sai lầm, sửa chữa những cái sai không?"
Thanh Thủy xoay người đối diện nhìn thẳng vào mắt Ngọc Thảo nói. Cô là lấy hết dũng khí để nói ra câu đó.

"Không" Ngọc Thảo trả lời.

"Vậy..à vậy vậy không sao..ừm" Thanh Thủy lúng túng nói, cũng buông tay đang nắm cùng Ngọc Thảo ra.

"Không phải là sửa những cái sai. Vì không ai bảo đảm cả 2 từ đây đến cuối đời đều không sai phạm điều gì. Nhưng chị rất vui lòng cùng bạn nhỏ của mình cùng trưởng thành, cùng trẻ con, cùng phạm lỗi nhưng sau này phải luôn thành thật với nhau"

Ngọc Thảo giữ lại bàn tay người kia, tiến lại gần ôm lấy bạn nhỏ của mình. Bạn nhỏ nhà cô đi thật xa xa đến mức cô nghĩ sẽ không tìm được, nhưng bây giờ bạn nhỏ nhà cô đã trở về bên cô rồi. Phải ôm em ấy thật chặt, không cho đi đâu nữa hết vì cô đợi em ấy về, đợi rất khổ sở cũng rất đau lòng.

Thanh Thủy cũng ôm lại chị ấy, cô không biết nói gì nữa vì cái ôm này đã thay cho hàng vạn điều muốn nói.

.
.
.
2 người cả đêm không ngủ lại tỉnh táo lạ thường, cùng nhau nằm ở sofa trò chuyện kể về những nỗi lòng của riêng bản thân, thỉnh thoảng họ sẽ cho nhau xem những bức ảnh đã chụp những nơi đã đi qua, những câu chuyện tròn những tháng năm - họ tạm ngừng đồng hành với nhau.

Thanh Thủy kể Ngọc Thảo nghe khoảng thời gian ở nước ngoài, đi học đi làm, cô không giấu Ngọc Thảo điều gì chỉ xin giấu bớt những lần bản thân bán mạng làm việc đến ngất đi vì kiếm tiền, vì ước mơ và vì một bà chủ quán rượu ở tại thành phố xa kia.

Ngọc Thảo kể cho Thanh Thủy nghe khoảng thời gian qua, kể về An An giảm béo ra sao, kể chuyện Thùy Tiên đi học xa, Phanh cưới chồng, chuyện Jay vẫn độc thân vui tính, Bảo Ngọc vẫn là hoạ sĩ yêu tự do, chuyện cô kinh doanh ra sao - cô cũng xin giấu Thanh Thủy về những đêm mất ngủ, những đêm nhớ người nọ đến vừa say vừa tỉnh mà bật khóc - vì mọi chuyện qua rồi, đứa nhỏ của cô lần này không thể chạy khỏi cô nữa đâu, thật hư phải giữ em ấy thật chặt.

____________
Mọi người hay nói "tiểu thuyết quá nhân từ luôn để những người đã rời xa nhau có thể gặp lại" .

Nhưng bởi vì họ "còn yêu" nên mới có thể "gặp lại". Không có sự nhân từ nào được ban phát, trừ tình yêu vẫn hiện hữu.
Vì nếu như giữa 2 người không còn yêu nhau, thì có ban cho họ hàng vạn lần gặp gỡ cũng không thay đổi được điều gì, thế đấy ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro