Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thảo tỉnh dậy, bọn cô trò chuyện đến 8h sáng mệt mỏi quá liền cùng nhau nằm ở sofa ngủ luôn.

Đưa tay lấy điện thoại xem, bây giờ đã
là 2h chiều. Cô thấy có vài tin nhắn ở quán rượu từ Jay, có cả tin nhắn từ dì Hương bảo là chuẩn bị cơm chiều chủ nhật sẵn trong tủ lạnh, cô hâm lại có thể ăn - dì đưa An An đi chơi rồi.
Hôm qua cô đã có nhắn cho dì Hương là đi đến nhà bạn ngủ không cần đợi cửa.

Ngọc Thảo trả lời xong tin nhắn của mọi người, nhìn sang đứa nhỏ bên gối vẫn đang ngủ say.
Bạn nhỏ nhà cô giấu cô trưởng thành đi rất nhiều nha~ bớt một chút non nớt nhiều thêm nét thành thục.

Ngọc Thảo giờ phút này không thấy được bản thân mình cả người đang lan toả mùi vị hạnh phúc cỡ nào đâu, khoé môi cô cũng bất giác cong lên.
Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt người bên gối, thật rất nhớ cảm giác này.

Thanh Thủy bị quấy rối tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt của Ngọc Thảo kề sát bên làm cho cô bị giật mình.

Ngọc Thảo mỉm cười nắm lỗ tai người kia, hỏi: "Sao giật mình? Tự nhiên thấy nằm kế ai hửm?"

"Ừm tưởng ngủ mơ được nằm cạnh ai xinh thế này...thì ra là người thật nha" Thanh Thủy lại gần hôn lên trán Ngọc Thảo. Cô xác nhận rõ rồi, đây là người thật.

"Bôi mật hửm!" Ngọc Thảo cười, lấy tay nhéo nhẹ lên môi người bên cạnh. Đùa giỡn một lúc, cô giữ lấy khuôn mặt Thanh Thủy dịu dàng hôn lên môi em ấy.

Thanh Thủy đáp lại, cùng Ngọc Thảo thân mật hôn nhau. Tay cô lén lút lấy từ túi quần ra một món đồ, khuya hôm qua cô đã về phòng lấy đem ra.

Ngọc Thảo đang cùng người bên gối hôn hôn, lại cảm nhận được người kia bắt lấy bàn tay cô đeo một món đồ vào ngón tay. Ngọc Thảo tách khỏi nụ hôn, nhìn xuống bàn, đáy mắt tràn ngập sự bất ngờ - ở ngón áp út giờ phút này có thêm 1 chiếc nhẫn.


"Lúc trước em nhặt lại nhẫn chị bỏ quên"
Thanh Thủy giải thích, cô không nói là Hàn Ninh vứt bỏ mà chỉ nói do chị ấy bỏ quên. Lúc đó 1 cánh tay cô bị thuỷ tinh làm bị thương đầy máu, vẫn không quên tìm kiếm cặp nhẫn Ngọc Thảo vứt đi.

"Nhưng..hình như đây đâu phải nhẫn đó" Ngọc Thảo đưa bàn tay lên nhìn kỹ, đây không phải nhẫn cô mua, thiết kế khác mà.
Cặp nhẫn cô mua là trơn bóng, nhưng chiếc nhẫn này có 1 phần nhỏ lõm phía ngoài, mà phần lõm đó hình như được chèn vào loại đá quý.


"Là nó. Nhưng em xin lỗi vì chưa được sự cho phép, đã thay đổi một tí. Ở đây còn 1 chiếc ráp lại như vầy nhìn sẽ hiểu ý nghĩa nha" Thanh Thủy lấy ra thêm 1 chiếc nhẫn đưa Ngọc Thảo xem.

Ngọc Thảo thấy chiếc còn lại cũng có 1 phần lõm nhỏ tương xứng với chiếc cô đang đeo...ráp lại liền ra 1 trái tim.


"Bây giờ em sắp 26 tuổi, trong tay có 1 sổ tiết kiệm là tất cả tiền dành dụm từ đó đến giờ, có 1 nhà hàng đang kinh doanh tuy mặt bằng là thuê nhưng tính toán thì không lâu sau có thể mua được, tính như sở hữu 1 cái nhà hàng. Ở nhà thuê, không có xe, nhưng sẽ cố gắng chăm chỉ kinh doanh thật tốt ạ.
À em còn biết nấu nhiều món ăn, chịu được cực khổ, biết sửa vật dụng trong nhà, biết dọn dẹp nhà cửa, rửa bát thì siêu nhanh,.....chung quy thì cũng xem như rất khá đúng không ạ? Sổ tiết kiệm này đưa chị, nhà hàng chị đứng tên, cả con người cũng xin tặng chị tuỳ chị sai vặt.
Vậy cô Nguyễn thân mến, có thể vui lòng cùng em kết hôn được không?"


Thanh Thủy nói, cầm lấy bàn tay Ngọc Thảo. Trước đây cô ở thế giới này tràn ngập nỗi sợ, bất an và lo lắng.
Bây giờ vẫn đầy nỗi sợ, nhưng sợ nhất là phải rời xa Ngọc Thảo.

Cô đã làm lại thiết kế chiếc nhẫn này sau 1 năm họ không còn bên cạnh nhau, cứ nghĩ cả đời bản thân sẽ ôm lấy tiếc hận trôi qua.

Nào ngờ, cuộc đời vốn dĩ không quá ưu ái Thanh Thủy cho lắm, lần này lại cho cô thêm may mắn đêt bản thân cô lần 2 được ở bên cạnh Ngọc Thảo, nên cô muốn giữ chặt lấy cơ hội này, sẽ không bao giờ buông tay đâu.

Ngọc Thảo nhìn ngón áp út lấp lánh, lại nhìn khuôn mặt Thanh Thủy đang cười kia.

Bất giác đôi mắt của Ngọc Thảo ửng đỏ, nước mắt đong đầy theo khoé mắt trượt dài xuống gò má cô.

"Không khóc không khóc, là em sai lẽ ra không nên đường đột như vậy. Không khóc...không đồng ý cũng không sao hết. Để em theo đuổi cô Nguyễn tiếp nha....không sao hết..."
Thanh Thủy bối rối đưa tay lau nước mắt cho Ngọc Thảo, nỉ non dỗ dành chị ấy. Là cô quá vội, không sao cả còn rất nhiều thời gian để theo đuổi chị ấy.


"Đưa cái nhẫn kia đây" Ngọc Thảo đưa tay quẹt nước mắt, nhận lấy chiếc nhẫn còn lại từ tay người bên cạnh.


"Là em nói đó Thanh Thủy. Tiền của em, nhà hàng của em, sẽ lấy hết mọi thứ để em thành người vô sản, để em không chạy đi đâu được....còn bắt em làm nhiều thiệt nhiều việc, nhất định chỉnh chết em!"
Ngọc Thảo hai mắt ướt đẫm, vừa nói vừa run run đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay Thanh Thủy. Lại đánh lên vai người bên cạnh mấy cái.


"Được, hợp tác vui vẻ nha~"

Thanh Thủy ôm Ngọc Thảo vào lòng. Lần hợp tác này rất dài, kỳ hạn chính là "vĩnh viễn".

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

17h30 phút trước văn phòng đăng ký kết hôn.

Thanh Thủy và Ngọc Thảo vừa bước ra từ đó. Sau màn cầu hôn bị Ngọc Thảo mắng là như ký khế ước bán thân, Thanh Thủy nhìn đồng hồ lại vội vàng lôi kéo Ngọc Thảo đi tắm rửa thay đồ chạy đến đây.

Ngọc Thảo giờ phút này cả bộ đồ đều mượn của người bên cạnh. Bọn họ cầm theo giấy tờ căn bản, đến văn phòng đăng ký kết hôn lúc 16h50 phút còn 10 phút nữa là đóng cửa.

Nhân viên công tác thấy chủ nhận cũng đông cặp đôi đến đăng ký, bận rộn cả ngày sắp ra về thì có người đến. Định nói từ chối hẹn ngày mai, nhưng vừa nhìn lên liền thấy 2 mỹ nữ nắm tay nhau đến ~ trái tim nhỏ bé thưởng thức người đẹp bị lung lay lại còn là 2 người đẹp kết hôn!!!
Nên dù bấm bụng tan ca chịu về trễ vẫn chấp nhận ở lại hỗ trợ 2 vị xinh đẹp trước mặt làm xong thủ tục. Nhìn 2 người phụ nữ lúc đến độc thân, ra về đã là vợ của nhau~ hạnh phúc tan ca quá trời!

......
"Chúng ta đang thi cuộc thi chạy à?" Ngọc Thảo liếc nhìn người bạn đời hợp pháp của mình, tốc độ quái quỷ gì đây, hôm trước mới làm lành với nhau, hôm sau đã kết hôn.

"Chạy gần 5 năm nên về đích được rồi nha"
Thanh Thủy mỉm cười nhìn Ngọc Thảo, lại sờ vào túi hồ sơ bên người, trong này có giấy đăng ký kết hôn của họ. Cô và chị ấy kết hôn rồi, đây không phải là sự bốc đồng hay tuỳ hứng mà là lời cam kết, là tình yêu dù trải qua bao chuyện vẫn chọn đồng hành cùng nhau.

Ngọc Thảo nhìn Thanh Thủy cười đến không khép được mồm, cũng liền cười theo. Nhanh hay chậm không thể kể đến ở đây, vì giữa bọn họ chỉ có yêu và đồng ý.

"Bây giờ làm gì ạ?"

Thanh Thủy hỏi Ngọc Thảo. Kết hôn rồi nhưng những vấn đề sau kết hôn bọn cô vẫn chưa thoả thuận với nhau nha=))

"Về nhà chị ăn cơm. Chị đói" Ngọc Thảo trả lời, cô bị quay cuồng trong tốc độ chạy đi lĩnh giấy kết hôn quá, nên dĩa mỳ hồi khuya đã hết tác dụng lâu rồi.
Bây giờ cô không tính được gì đâu, phải ăn no trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro