Chap 7: Lựa chọn " mẹ hay con"?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hết phải đối mặt với vấn đề muốn bảo vệ ai, bây giờ người bình thường cũng sẽ lựa chọn bảo vệ người lớn, đứa bé thì sẽ có lại, nhưng vẫn có người mẹ, thậm chí có nhiều người, sẽ chọn bảo vệ đứa bé.



Lại nói, phải chữa trị thế nào, trị bệnh bằng hoá chất? Nếu như muốn trị bệnh bằng hoá chất, sẽ phải bỏ đứa bé; nếu như muốn giữ lại đứa bé, vậy thì không thể tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất!



Chờ sau khi sinh xong đứa bé mới tính, bệnh ung thư có đủ sức lực sao? Những thứ này đều là vấn đề, vấn đề thực tế rất kinh khủng, cũng khiến cho nhóm bác sĩ này cả đêm không ngủ không nghỉ mở cuộc họp thảo luận vấn đề.

Khánh Vân khổ sở nhắm mắt lại, thật sự cô bị đả kích, đả kích cơ hồ đã phá huỷ niềm lạc quan và tự tin của cô.


Kim Duyên nhìn cô, không biết nên vì mình khổ sở, hay là đau lòng cho cô, em chỉ có thể cầm tay của cô, mặc cho cô nắm chặt tay mình.



Lúc này bác sĩ mở miệng.

- Tôi để cho hai người... Yên tĩnh một chỗ, tôi sẽ đi họp với các bác sĩ chuyên môn, bàn bạc ra các biện pháp giải quyết vấn đề.



Bác sĩ xoay người, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, trả lại không gian và thời gian cho cô và em.

Cô vẫn ngồi ở trên giường bệnh nhúc nhích cũng không thể.



Bác sĩ thở dài nói:

- Trước tiên hai người không nên gấp, tôi sẽ tìm mấy bác sĩ giúp hai người bàn bạc ra biện pháp, có điều... Nếu nhất định phải lựa chọn, tôi tin tưởng hai người biết tôi đang nói gì.



Nói xong, xoay người rời đi.



Chỉ để lại hai người ở trong phòng bệnh, bọn họ trầm mặc không nói, không nói câu nào, bất luận là an ủi, là thất vọng, là tức giận, còn có các loại cảm xúc phức tạp khác, toàn bộ hoà tan vào trong sự trầm mặc hành hạ người này.




Cả buổi sáng, buổi trưa, đến gần tối, Nguyễn Trần Khánh Vân đều không nói một lời, cô yên lặng chăm sóc em, đút em ăn đồ ăn, uống nước. Thành thật mà nói, cô như vậy, khiến cho em sợ.



Đây có thể chính là vì nghe được ung thư gan, Kim Duyên cũng không có sợ lắm, có lẽ có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó biến mất, bởi vì em lập tức nghĩ đến coi.

Cô nên làm gì đây? Nếu như em xảy ra chuyện gì, sao cô chống đỡ nổi? Thành thật mà nói, những vấn đề này theo ý em, còn quan trọng hơn so với chuyện em có khỏe mạnh hay không.



Ăn cơm tối xong, Khánh Vân muốn Kim Duyên đi ngủ trước, em ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại, lại phát hiện mình khó có thể ngủ say.



Cố gắng để cho mình ngủ, nhưng mà hơn một giờ liền tỉnh lại. Đồng hồ chỉ tám giờ, Khánh Vân vẫn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cả ngày cô ít nói khác thường, làm cho em sợ hãi.

- By.......

- Cảm thấy mệt không?



Vẫn luôn luôn dịu dàng, nhưng mà em lại cảm thấy có chút không bình thường, theo bản năng sờ sờ bụng, Kim Duyên lắc đầu một cái.

- Chúng ta nói chuyện một chút.

Cầm tay của em không để cho tay em chạm vào bụng của mình, trong bụng chính là hi vọng đẹp nhất của hai người đã từng là người không biết đến cảm giác gia đình chọn vẹn, cũng trong nháy mắt, chỉ chớp mắt, trở thành một loại gánh nặng.

- Nói... Nói chuyện gì?

Cô nhìn em, trong ánh mắt tràn đầy không muốn, nhưng cũng tràn đầy kiên định. Cô nghĩ cả ngày, từ buổi sáng nghe được tin tức cho đến bây giờ, cô rốt cuộc quyết định.



Đúng! Quả thật rất khổ sở, trong lòng Khánh Vân vô cùng không muốn, nhưng mà cô từng nói qua, em mãi mãi là lựa chọn duy nhất của cô, cho dù là so sánh với đứa bé...

- Duyên, ngã bệnh, muốn trị liệu có đúng hay không?

Kim Duyên gật đầu một cái, Khánh Vân nói tiếp:

- Chị đã từng nói, chị muốn dành hết tất cả của chị cho em, để cho cuộc sống về sau của em có thể trôi qua vui vẻ, hạnh phúc, còn nhớ không?



Hốc mắt em đỏ lên, vẫn gật đầu một cái như cũ, không biết nên đáp lại như thế nào. Giọng điệu của cô khiến cho em đau lòng, ngay cả lòng cũng vỡ nát theo.

- Cho nên em nhất định phải khoẻ mạnh, phải sống, như vậy tất cả cố gắng mấy năm nay của chị mới có ý nghĩa, không phải sao?

- Byyyyyy.........



Sờ sờ đầu của em, qua nhiều năm như vậy, cii vẫn có thói quen làm động tác thân mật này, cho dù em đã lớn lên thành một người phụ nữ thành thục, cô vẫn có thói quen như vậy, đây đại biểu cho việc cô thương yêu em như thế, nuông chiều em như thế.



Vì vậy cô ra quyết định, hơn nữa quyết định chính miệng nói cho em biết quyết định này.

- Duyên, sáng sớm ngày mai, chúng ta làm giải phẫu, lấy con ra.



Một câu nói, giống như sấm chớp, đánh xuống đầu em! Kim Duyên chưa từng nghĩ cô nói nhiều như vậy, thế nhưng cuối cùng câu kết thúc lại như vậy.

- Lấy con ra, tiếp nhận trị liệu, để cho mình khoẻ mạnh.

Có đứa bé, Kim Duyên nhất định không muốn tiếp nhận trị liệu bằng hoá chất; không muốn uống thuốc, như vậy bệnh sẽ không tốt.

Cô biết cô là một người mẹ tàn nhẫn, nhưng cô không có lựa chọn, cô phải tàn nhẫn thay em, ép buộc em, như vậy em mới không tự trách mình.



Quả nhiên, Kim Duyên lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói run rẩy,


- Em không muốn... Em không muốn...



Vuốt mặt của em, vành mắt Khánh Vân cũng đã đỏ lên từ bao giờ. Nơi ấy vương vấn giọt nước mắt của đau khổ. Đau nhất là khi phải lựa chọn người con gái mình yêu cả thời thơ ấu, người mà dù có chết cũng vẫn muốn em sống với đứa con bé bỏng mới 4 tháng tuổi..... Thật đau!!!

- Bé à, nghe lời! Lấy con ra, tiếp nhận trị liệu, nghe lời, Kim Duyên...Chị xin em....chị không thể nào mất em một lần nào nữa được... Để vụt mất em 10 năm là quá đủ rồi....



Kim Duyên lắc đầu càng mạnh, nước mắt rơi càng nhiều, em theo bản năng từ chối, đứa bé chính là mạng sống của em... Không! So với mạng sống của em còn quan trọng hơn.



Mặc dù chỉ bên em bốn tháng, em đã yêu đứa bé này rồi, không bỏ được, chớ đừng nói là tự tay bóp chết đứa bé.

- Em không muốn, Vân, em muốn đứa bé, em không muốn... Em van xin chị....

Kim Duyên kéo tay của Khánh Vân, không ngừng cầu xin, tiếng khóc của em không chỉ chạm vào tim của cô. Khánh Vân cố để cho khuôn mặt làm ra vẻ kiên cường của cô đau lòng đến vỡ nát.

Khánh Vân trầm giọng, nước mắt không cách nào khống chế chảy xxuốn:

- Duyên..., đứa bé này chúng ta không thể giữ, nhất định phải bỏ nó! Còn có Khánh An mà....chúng ta...bỏ nha....



Cô nghĩ không sai, nhất định em sẽ không chịu, nhất định sẽ khổ sở; vì cô là người kiên cường hơn em, vì vậy cô quyết định diễn phần người xấu, do cô ép buộc em, muốn trách, muốn hận, cũng chỉ về phía cô đi!


_______________________________________
Ưmmmmm..... không dám nói gì hết.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro