Chap 8: Con đường hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, mọi người nhịn một ngày sợ làm phiền bọn họ rốt cuộc đến đây thăm hỏi, trước lúc kết thúc thời gian thăm bệnh ở bệnh viện, kết quả vừa mới đến, chính là tình cảnh chấn động lòng người như vậy.

Kim Duyên buông tay của Khánh Vân ra, cả người vùi mặt ở trên giường bệnh, cong đầu gối, không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi,em còn chưa nghe nói xong đã khóc mà van xin cô:

- Đừng! Em không, em xin chị... By, em muốn đứa bé...- Kim Duyên ôm lấy bụng.

Nguyễn Trần Khánh Vân đứng lên, bắt lấy tay của Kim Duyên, không để cho em chạy trốn, giọng nói của cô cũng bắt đầu cao lên:

- Kim Duyên..., em bị bệnh ung thư, em phải tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất, như vậy sẽ làm tổn thương đến đứa bé, đứa bé này chúng ta không thể giữ, em có hiểu hay không? Không thể giữ...

" Không thể giữ..." chỉ 3 từ thôi mà chạm đến tận cùng của đau khổ. Ba từ ấy nói ra thật dễ dàng nhưng đâu ai biết được trong lòng cô bây giờ là bão tố. Biết là làm như thế sẽ khiến em đau khổ và hận cô. Nhưng ai mà biết được rằng lòng cô đau cũng chẳng kém gì em. Ai mà có thể vô tình giết đi chính đứa con của mình cơ chứ!!! Đối với cô và em lại càng khó...có được một đứa con phải trải qua rất nhiều chuyện, không phải muốn có là có thể có được....Ba từ " không thể giữ" nói ra rất dễ dàng nhưng phải đau khổ nhiều như thế nào mới có thể nói ra được. Suy nghĩ đau một, nói ra đau mười.... Vai ác này đóng thật là khó......

-Em không hiểu, em muốn đứa bé, vậy em không cần trị liệu, em chỉ muốn đứa bé, nó sẽ đá bụng của em, nó sẽ nói chuyện với em, nó đang ở đây này! Em không thể để cho người khác tổn thương nó...

- Vậy chị thì sao? - Khánh Vân gào to, hoàn toàn không quan tâm tới nơi này là bệnh viện - Vậy chị thì sao - em giữ đứa bé, vậy chị đâu?- Giữ lấy em, gần như lắc điên cuồng.



Điều này làm cho Hương Ly không nhịn nổi, đi lên phía trước đẩy Khánh Vân ra.

- Khánh Vân! Con điên rồi sao? Làm sao con có thể ép Kim Duyên như vậy?

Nguyễn Trần Khánh Vân mở to hai mắt, trong mắt toàn là nước mắt, toàn thân cô run rẩy, nhìn người phụ nữ trước mắt kia, tóc tai bù xù, núp ở góc giường bệnh, cách cô xa như vậy.

-Có chuyện gì cũng có thể giải quyết... Kim Duyên.....



Lúc này, Kim Duyên không biết lấy hơi sức ở đâu ra, xuống giường bệnh, đẩy mọi người ra, lao ra phòng bệnh, cho dù bước đi khập khiễng, nhưng mà lại nhanh chóng chui vào thang máy, biến mất ở trước mặt mọi người.




Đợi đến lúc Khánh Vân đuổi theo xuống lầu thì đã không thấy bóng dáng Kim Duyên, cô nóng nảy, khủng hoảng lại bao phủ ngực lần nữa.


Cô đã hỏi bảo vệ, bảo vệ nói bọn họ không dám đụng em, cho nên không có ngăn Kim Duyên lại.

Cô vọt ra bệnh viện, Mâu Thủy Hương Ly cũng ra ngoài giúp đuổi theo, bên ngoài đêm đã khuya, đưa mắt nhìn xung quanh. Khánh Vân qua lại giữa phố lớn ngõ nhỏ, bây giờ cô đã tạm thời buông tha sự khổ sở khi bỏ đứa bé, ngược lại đổi thành một cảm giác lo lắng khác.



Kim Duyên bị bệnh, lại ăn mặc mỏng manh như vậy, trong bụng còn có đứa bé, nếu mà bệnh tình lại nặng hơn như vậy thì biết phải làm sao bây giờ....

- Kim Duyên......!!!!



Gần bệnh viện có một công viên nhỏ, Khánh Vân đi vào tìm, nhưng cũng không thấy; trên thực tế, Kim Duyên núp ở trong bụi cây nhỏ, ôm mình, không ngừng phát run. Giờ phút này cô giống như là ác ma, muốn đoạt đứa bé của em đi, rất sợ... Rất sợ... Sợ đến toàn thân không ngừng phát run, nước mắt không ngừng rơi xuống.

- Kim Duyên......

Khánh Vân khổ sở té quỵ xuống đất, trong miệng lẩm bẩm.

- Em cho rằng chị không khổ sở sao? Đó cũng là con của chị mà!

Kim Duyên chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, lại cố gắng nhịn nức nở nghẹn ngào, em không dám đi ra ngoài, không dám xuất hiện.

- Khi chị biết em mang thai, chị so với ai khác càng vui vẻ, qua nhiều năm như vậy, chúng ta đã lạc nhau rất nhiều lần, cũng rất đau khổ mới về được bên nhau, đứa bé này là hi vọng của chúng ta, chị thương nó bao nhiêu biết không?

-Vân.....- Kim Duyên nhỏ giọng khóc, nhỏ giọng gọi tên của cô.

- Chị cũng không muốn bỏ, nhưng em phải tiếp nhận trị liệu, nếu không chị sẽ mất đi em; mà trị liệu sẽ thương tổn đứa bé, cho nên chị thà rằng không để cho đứa bé ra đời, không để cho nó đến thế giới này chịu khổ.

Cô lau nước mắt, trong đêm tối, tim của cô cơ hồ cũng chìm ngập trong bóng đêm thâm. Cô cũng đã đến bước đường cùng...

- Duyên à, chị biết rõ em hận chị, nhưng nếu như chị không làm như vậy, cuối cùng mất đi em, chị cũng sẽ hận chính mình.

Kim Duyên cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng tiếng nghẹn ngào lại càng lúc càng lớn, em nghe cô nói từng chữ từng câu, làm cho trái tim của em cũng vỡ vụn theo, em nên làm gì? Làm thế nào...

- Duyên...,em ra đây đi mà! Mặc kệ như thế nào, em ngã bệnh, nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Chị cầu xin em, chị cầu xin em, ra ngoài đi mà...



Người trong bụi cỏ vẫn không dám động, nhưng mà lòng phòng bị đã dao động, nhưng lòng muốn bảo vệ đứa bé vẫn không thay đổi.

- Duyên....., chị xin em...ra đây đi mà.



Nghe giọng cô gần như cầu xin khổ sở, trong giọng nói thậm chí có tiếng khóc lóc, Kim Duyên khuất phục, em khóc rống lên, từng bước một từ trong bụi cỏ bò ra ngoài.

Khánh Vân liếc mắt liền nhìn thấy em, lập tức đến ôm em lên, ôm thật chặt vào trong ngực, giờ phút này, bọn họ chỉ có thể mặc cho nhau an ủi khổ sở trong lòng mình.

- Vân..., đừng... Đừng bỏ đứa bé... Em xin chị...

-......- Cô không lên tiếng, nhưng đã khuất phục.



Con đường hạnh phúc này, thật là khó đi.



Đã nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chia lìa khổ sở như vậy, nhiều nhớ nhung hành hạ như vậy, thậm chí ở trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ, bọn họ cũng chống đỡ đến giờ, vốn cho là tương lai sẽ một đường suông sẻ, tuy nhiên nó không được như mong ước, trời cao lại đùa giỡn với bọn họ, đánh tan tất cả mong đợi vào hạnh phúc của bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro