Chương 1: Thiên thần nhỏ hạ phàm rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu chung cư cao cấp nằm ở trung tâm thành phố A nổi tiếng đắt đỏ, mỗi mét vuông là một miếng vàng. Dân cư ở đây không phải người có tiền thì cũng là người có quyền. Vừa hay, chủ nhân của căn hộ nằm trên tầng cao nhất muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, là thiên kim chi tử đích thực của Lam gia.

Trong căn phòng ngủ không chút ánh sáng nào lọt qua, một thân ảnh yếu ớt đang nằm cuộn tròn trên giường, không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Xung quanh rải rác những ống tiêm trống rỗng cùng một đống miếng dán ức chế vương vãi trên chiếc thảm lông không rõ màu sắc. Hơi thở ấm nóng nặng nề như đang cố làm đầy không khí trong khoang ngực. Chiếc áo mỏng trên người đã ướt đẫm mồ hôi, tựa hồ như có thể nhìn xuyên qua mà chiêm ngưỡng cơ thể mảnh mai đầy mị hoặc kia.

Bên tai truyền tới tiếng gọi lo lắng của một nữ nhân trẻ tuổi.

"Tiểu thư, cô có sao không ạ?"

Người trong phòng không hề đáp lại. Với chút ý thức mơ hồ, cố với lấy một miếng dán ức chế khác dán lên tuyến thể đang vô cùng mẫn cảm kia, dù cho nó chẳng hề có mấy tác dụng, nàng vẫn không thể sống thiếu chúng.

"Tiểu thư, thứ lỗi cho tôi ạ."

Tiểu Tuệ mở cửa bước vào phòng, ánh đèn từ hành lang rọi vào chiếu sáng một phần của căn phòng tối. Sàn nhà bừa bộn không hề giống với phong cách gọn gàng ngăn nắp của Tuyết Y. Cảm thấy có điều không ổn, cô gái trẻ liền nhanh chóng tới bên cạnh giường, chỉ một cái chạm nhẹ đã có thể cảm nhận được sức nóng vương trên làn da mỏng. Nhìn những ống tiêm đã được sử dụng trên thảm lông, đã tiêm nhiều như vậy mà cơ thể không có dấu hiệu hạ nhiệt, dường như những cơn sốt đang ngày càng nghiêm trọng.

Một Beta như cô không thể ngửi thấy mùi pheromone của người phân hóa, nhưng thấy Tuyết Y khổ sở như vậy, cô phần nào hiểu được sự đau đớn khi họ vào cơn sốt. Nhìn cả người tiểu chủ nhân không ngừng run rẩy, mồ hôi tuôn ra như suối ướt đẫm cả ga giường, chịu đựng cơn hành hạ của kỳ phát nhiệt mà trong lòng không tránh khỏi đau xót.

"Đi...ra...ngoài..."

Tiếng nói yếu ớt vang nhẹ lên trong không gian tĩnh mịch, giống như đã phải dùng tất cả sức lực của mình mới có thể cất lên ba từ ngắn ngủi.

"Tôi sẽ mang thuốc tới ạ."

Tiểu Tuệ nhanh chóng dọn dẹp qua loa đống đồ bừa bộn trên sàn, khi quay lại mang theo một hộp thuốc an thần.

"Tiểu thư, tôi giúp người."

Lấy ra hai viên thuốc nhỏ đưa đến trước miệng Tuyết Y, cẩn thận từng chút một giúp nàng nuốt xuống bụng.

Vài phút sau, nhịp thở nàng bắt đầu có dấu hiệu ổn định trở lại, thân nhiệt cũng từ từ giảm xuống. Cơ thể Tuyết Y không còn run rẩy, trong phút chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Omega không thể sống thiết Alpha vì chỉ có pheromone của Alpha mới trấn áp được kỳ phát nhiệt của Omega. Tuy nhiên thân là Omega, Tuyết Y lại luôn từ chối tiếp xúc với các Alpha khác, thậm chí còn quyết liệt phản đối tìm đối tượng dưới bất cứ hình thức nào.

Nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm nhưng có phần non nớt của tiểu chủ nhân, trong lòng lại khẽ nhói đau. Thân ảnh yếu đuối lại vô cùng quật cường như vậy, thực sự mới chỉ 17 tuổi.

Tiểu Tuệ cẩn thận giúp nàng đắp chăn, không khỏi thở dài một hơi bất lực.

Liều lượng thuốc an thần mà tiểu thư của cô sử dụng ngày càng tăng. Cơ thể nàng vốn đã không được tốt, nay sống phụ thuộc vào thuốc như vậy thì sớm hay muộn cũng tự hủy hoại bản thân.

Cô yên lặng rời khỏi phòng, đây là chuyện quan trọng, cô cần sớm thảo luận với Dương Tịch để chị ấy đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu.

Một buổi tối trôi qua rất nhanh, chớp nhoáng đã là sáng hôm sau.

Những tia nắng nhạt qua khung cửa kính lớn chiếu vào trong phòng, vừa vặn đọng lại trên làn da trắng mịn lấp lánh của thiếu nữ đang say ngủ trên chiếc giường mềm mại.

Mí mắt xinh đẹp khẽ động đậy, đôi mắt xanh lam nhạt qua hàng lông mi mờ ảo xuất hiện. Đưa tay lên che bớt ánh sáng, nàng chậm rãi ngồi dậy. Chiếc áo mỏng đã khô từ lâu trượt dần xuống, để lộ bờ vai phớt hồng cùng xương quai xanh đầy quyến rũ.

Hai tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Giọng nói nhỏ nhẹ đều đều cất lên.

Tiểu Tuệ bước vào, cúi gập đầu cung kính.

"Tiểu thư, chúc cô một buổi sáng tốt lành ạ."

Tuyết Y "ừ" nhẹ một tiếng, ánh mắt mơ hồ nhìn vào khoảng không vô định.

"Tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng, tiểu thư muốn ăn món gì ạ?"

"Chị tự quyết đi."

"Tôi hiểu rồi ạ, xin phép tiểu thư."

Thấy thần sắc nàng so với tối hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bữa sáng ngày hôm nay nên làm thanh đạm một chút, tiểu thư mới khỏe lên, tuyệt đối phải bổ sung dinh dưỡng.

Khi Tuyết Y bước ra khỏi phòng, trên người đã là bộ đồng phục của trường cấp ba trọng điểm ở thành phố A. Mái tóc đen nhánh dài mượt cũng được chải chuốt một cách cẩn thận, dù để xõa không chút phụ kiện thì trông vẫn không mất đi dáng vẻ thanh lịch của một tiểu thư đài các.

Trong lúc Tuyết Y cho miếng bánh vào miệng, Tiểu Tuệ mở lời.

"Tiểu thư, lúc nãy trợ lý Trần gọi tới, nói rằng chủ tịch muốn gặp tiểu thư ạ."

Nàng đưa cốc sữa nóng lên nhấp một ngụm.

"Chuẩn bị xe."

"Vâng ạ"

Tiểu Tuệ nhận lệnh rồi rời khỏi phòng ăn.

Chiếc Roll Royce lăn bánh trên con đường vắng vẻ buổi sáng sớm. Dừng chân trước một căn biệt thự sang trọng. Hai hàng người hầu cung kính cúi đầu.

"Chào mừng tiểu thư."

Đi lướt qua đám người, thẳng tới phòng khách. Hình ảnh một người đàn ông tuổi trung niên đang nghiêm nghị đọc báo, trên chiếc bàn là tách cà phê vẫn còn hơi khói chứng minh rằng nó mới chỉ được mang ra không lâu.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc của cháu gái, Lam Chí Kiệt liền bỏ tờ báo trên tay xuống rồi nhìn về phía âm thanh mới phát ra.

"Đến rồi sao? Mau ngồi xuống đi."

Tuyết Y chậm rãi đi tới chiếc ghế trống bên cạnh, dáng vẻ trầm tĩnh điềm đạm không phù hợp với độ tuổi.

"Hôm qua ta có gọi cháu, sao không trả lời?"

Nữ hầu mang ra tách trà nóng rồi nhanh chóng rời đi ngay. Tuy rằng tiểu thư út rất xinh đẹp nhưng không kém phần dọa người, những người làm lâu năm đều sợ hãi vị tiểu thư nhỏ tuổi này.

"Cháu không để ý."

Vị trưởng bối già dặn như nắm bắt được điều gì đó, liền đổi câu hỏi.

"Cháu đến kỳ phát nhiệt?"

Tuyết Y im lặng không đáp.

"Tuyết Y, cháu nên sớm tìm cho mình một người có thể giúp cháu khống chế pheromone đi. Là một Omega cấp cao, hẳn là cháu không hề thiếu lựa chọn."

"Không cần thiết."

Nàng phân hóa tính đến hiện tại mới gần hai năm. Đúng là pheromone của Tuyết Y không ổn định nhưng không đến mức phải sống dựa vào Alpha.

"Cháu đừng cứng đầu nữa. Ta tìm cho cháu vài đối tượng phù hợp, có thời gian thì sắp xếp đi gặp đi."

Dường như vị trưởng bối này không có ý định dừng chủ đề này lại.

"Dù không thích thì cháu cũng nên gặp mặt họ một lần. Hoặc không thì nhanh chóng khôi phục hôn ước với con nhóc họ Thẩm. Chọn một cái đi."

Tuyết Y nhấp ngụm trà, vẫn rất nhàn nhã.

"Cháu đã nói rồi, cháu không muốn phải nhờ cậy Alpha. Cũng chẳng phải không có Alpha, cháu sẽ không sống được."

Lam Chí Kiệt thở dài một hơi, đứa cháu gái này của ông tuy từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, cũng không kém phần cứng đầu.

"Ta biết cháu là đứa trẻ đặc biệt. Từ nhỏ cháu đã thông minh sắc sảo, dù bị phân hóa thành Omega nhưng vẫn là một Omega cao cấp, chính vì vậy ta rất kỳ vọng vào tương lai của cháu."

Nhưng chỉ dừng lại ở kỳ vọng. Tuyết Y biết rằng mình sẽ không có chút cơ hội nào trở thành người kế nhiệm ông nội. Cao cấp thì sao chứ, Omega thì vẫn chỉ là Omega, so với Alpha thì vài phần bất lực. Mà dù sao Tuyết Y một chút không hứng thú với cái ghế chủ tịch, ai kế nhiệm ông trở thành người điều hành tập đoàn không liên quan tới nàng.

"Cháu phải đi rồi. Xin phép ông."

Không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa, Tuyết Y nhanh chóng dời khỏi biệt thư Lam gia mà đi tới trường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro