Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu bắt đầu trông cửa Phạm gia, một tấc cũng không rời. Nàng tin tưởng Kỳ Duyên sẽ không tự dưng mà rời đi như vậy, Kỳ Duyên nhất định sẽ trở về. Kỳ Duyên đi mà không nói câu nào chứng tỏ cô sẽ đi không lâu.

Bởi vì Kỳ Duyên hiểu rõ nàng sẽ chờ cô mà cô thì không bao giờ để nàng đợi quá lâu.

Một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày. . . . . . Rốt cuộc sau khi Kỳ Duyên rời đi sang đến sáng sớm ngày thứ ba, người nữ giúp việc còn mang theo thần sắc kinh ngạc đến báo cho Minh Triệu, Minh Triệu vội từ phòng của mình vọt thẳng xuống dưới.

Cuối cùng Minh Triệu cũng gặp được người mà mấy ngày hôm nay nàng đang ngày nhớ đêm mong. Cô gầy nhưng mắt rất có thần, cứ như vậy lặng yên đứng ở đại sảnh nhìn thấy Minh Triệu chạy như bay từ cầu thang xuống. Bởi vì vội vàng, làn váy tung bay như những cánh hoa xinh đẹp, dung nhan kiều diễm so với trong trí nhớ càng thêm động lòng người. Từ trên cao nhìn xuống đã thấy cô, ánh mắt nàng hừng hực lửa giận.

"Đi thì đi luôn, trở về làm gì?"

Rõ ràng nhớ như vậy nhưng lại cố mạnh miệng, khóe miệng Kỳ Duyên nhếch lên một nụ cười, không nói câu gì, dang rộng vòng tay đón nàng.

Đáng ghét, đại ma đầu này thực sự quá đáng ghét, Minh Triệu thật muốn đến mà gạt tay cô đi, ai bảo dám không nói gì mà bỏ đi, lại còn để nàng ăn không ngon ngủ không yên chờ ở đây mất 68 giờ 12 phút. Cô có hiểu rằng, dù bề ngoài nàng như vậy nhưng thật ra không hề chắc chắn và tự tin?

Thật ra Minh Triệu cực kỳ lo lắng và cực kỳ sợ, nàng không biết rốt cục anh trai đã nói gì với Kỳ Duyên. Cũng không rõ cô định làm gì, điều duy nhất nàng có thể làm là ngồi ở đây chờ.

Nàng rất thống hận cái cảm giác vô lực này.

Nhưng rồi Kỳ Duyên đã trở lại, đứng ngay trước mặt nàng, ở bên cạnh nàng. Nàng thật sự không khắc chế được loại ngọt ngào hấp dẫn này vội ngã nhào vào ngực Kỳ Duyên.

Bọn họ ôm nhau thật chặt, không quan tâm trong phòng khách còn có những người khác, lúc này trong mắt họ chỉ có lẫn nhau mà thôi.

"Gấu đã đi đâu?" Giọng lạnh lùng, mang theo cơn giận dữ còn sót lại hỏi Minh Triệu.

"Las Vegas."

"Đi làm gì?"

"Khoan, trước hết để cho tôi ôm em một lát, tôi rất nhớ em."

Lời ngon tiếng ngọt, lời ngon tiếng ngọt, nữ nhân này mới đi được mấy chục tiếng đã học thói hư tật xấu rồi.

Nhưng mà khóe môi có thể không cần cười nhanh như vậy? Nhịp tim có thể không cần mãnh liệt như thế?

Kỳ Duyên trở lại, thật sự trở lại!

"Hừ, ai cho Gấu âm thầm làm hành động hả?" Minh Triệu hung hãn nói, nhưng tay ôm eo Kỳ Duyên lại càng chặt hơn nữa.

Tất cả bất an, tất cả sợ hại đều tiêu tán hết trong giây phút này, còn gì ngọt ngào hơn so với cái ôm ấm áp của hai người yêu nhau? Có điều gì an toàn hơn so với giờ phút này cô đang ôm nàng?

Minh Triệu nhắm thật chặt mắt lại, nhịn chua xót nơi đáy mắt.

"Tôi cho là cô sẽ trở lại sớm hơn." Một giọng nói nam tính trầm ổn cắt đứt cái ôm thâm tình của bọn họ.

Minh Triệu ngấng đầu nhìn lên, thấy Phạm Cát Nhã đang đứng ở đại sảnh, mặt bình thản nhìn bọn họ.

Kỳ Duyên buông người trong ngực ra, xoay người đối diện hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Mặc dù chậm chút ít nhưng ít ra vẫn trong thời gian giao ước."

Phạm Cát Nhã đưa tay đè huyệt thái dương, bảo quản gia đang đứng bên cạnh: "Đi mời lão gia cùng phu nhân xuống."

"Vâng"

Hắn đi tới ghế sofa bên cạnh rồi ngồi xuống, người hầu nữ lập tức bưng trà nóng lên cho mọi người.

Minh Triệu kéo Kỳ Duyên ngồi xuống cạnh mình, nhìn anh trai có vẻ mệt mỏi bèn lạnh lùng cười một tiếng: "Suốt đêm làm thêm, cảm giác không tệ lắm đúng không anh trai?"

Phạm Cát Nhã nhìn một cô em gái nhỏ mọn của mình một chút, rất bình tĩnh uống trà không đáp lời. Hắn tất nhiên không phải không biết mấy ngày nay bận ngập đầu đều là do cô em gái bảo bối ban tặng. Ánh Quỳnh mấy hôm nay cứ quấn lấy hắn quả thật khiến hắn vò đầu bứt tai. Từ sáng đến tối, không giờ khắc nào chịu rời ra, nếu không vừa ý sẽ giận dỗi. Vừa phải dỗ dành bạn gái, vừa phải lo công việc ngập đầu, coi như tạm làm được thì Phạm Cát Nhã cũng không thể ba ngày liên tục làm việc không ngừng nghỉ, luôn ngủ muộn mà tinh thần có thể sáng láng được. Hắn không phải là siêu nhân.

Một vài lời khéo léo hỏi han, hắn tất nhiên biết người phía sau xúi giục bạn gái là ai. Nhưng mà đành chịu, ai bảo đó là em gái của mình.

Thấy anh trai không trả lời, nụ cười lạnh bên môi Minh Triệu cũng không tắt, nàng là người luôn nhớ thù mà có thù thì tất báo. Anh trai lần này hại nàng mấy ngày đứng ngồi không yên đương nhiên nàng sẽ thù dai rồi.

"Tại sao cô lại ở đây?" Phạm Đình Phong cùng phu nhân đang ngủ thì bị gọi dậy, báo rằng người ông vốn cho rằng đã bị đuổi đi đã trở lại, lập tức cơn buồn ngủ biến mất. Vội vàng xuống lầu, quả nhiên thấy Kỳ Duyên đang ngồi ở đó, còn đang nắm tay con gái bảo bối, càng thêm tức tối. Liền quay đầu sang trừng mắt nhìn Phạm Cát Nhã: "Chuyện này là sao?"

"Cha cứ yên tâm, chớ tức giận." Phạm Cát Nhã đưa tay ra: "Mời ba ngồi, hôm nay con sẽ hoàn toàn giải quyết chuyện này."

"Hừ!" Ông Phạm bực dọc ngồi xuống.

Rất tốt, người nên đến đều đến đông đủ.

Kỳ Duyên đứng dậy đem cầm cái vali màu đen mở ra để trên mặt bàn rồi đẩy sang cho Phạm Cát Nhã: "Mười vạn đô la, anh có thể kiểm tra."

Đôi mắt đẹp của Minh Triệu lập tức mở to, Kỳ Duyên làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Cô có bao nhiêu nàng hoàn toàn nắm rõ.

"Chuyện gì đã xảy ra, Gấu ?"

Đây cũng là điều vợ chồng Phạm thị muốn hỏi.

Kỳ Duyên nhẹ nhàng khoát tay, lập tức bao nghi ngờ của Minh Triệu tạm thời bị ép xuống, côngước nhìn Phạm Cát Nhã: "68 giờ, cách thời gian giao ước còn 4 tiếng."

Phạm Cát Nhã nhìn đống đôla trong vali được xếp chỉnh tề, khẽ nhếch mép cười nhẹ: "Quả nhiên cô có thể làm được."

"Tôi hi vọng anh có thể tuân thủ giao ước của chúng ta." Kỳ Duyên nghiêm túc nhìn hắn.

"Dĩ nhiên, tôi là thương nhân, chữ tín rất quan trọng."

"Cô có thể cùng Minh Triệu, Phạm gia chúng ta không phản đối." Phạm Cát Nhã thoải mái tuyên bố.

"Cái gì?" Phạm Đình Phong nhảy dựng lên, Phạm phu nhân cũng giật mình trợn tròn hai mắt nhìn về đứa con trai kiêu ngạo của mình. Ngay cả người trong cuộc như Minh Triệu trong chốc lát cũng ngây người ra.

"A Nhã, con điên rồi sao? Sao có thể đồng ý cho em gái con…"

"Chuyện này con đã quyết định." Đôi mắt sắc bén của Phạm Cát Nhã nhẹ nhàng nheo lại phát ra đầy khí thế.

Mặc dù là con trai của mình nhưng Phạm Đình Phong từ lâu đã biết đứa con trai này ông không khống chế nổi nhưng mà bây giờ…. "Đó là em gái con nha, là đứa con gái quý giá nhất của Phạm gia chúng ta, con như vậy…." Đau lòng không thể thốt nên lời.

Tiểu Trịu Trịu của ông rõ ràng có thể kiếm được một công tử danh giá, nhưng tại sao lại phải….Chẳng lẽ vì mười vạn đô? Tài sản của Phạm gia đến vài tỉ, Phạm Cát Nhã sao có thể vì mười vạn đồng mà đem em gái cho một đứa cô nhi?

"Cha, không cần vội, xin nghe con nói hết lời." Đối với bề trên tôn kính, Phạm Cát Nhã cũng phải có sự giải thích thỏa đáng. Hắn đẩy vali tiền sang: "Ba, xin ba thành thật trả lời cho con biết, ba hoặc con vào mười năm trước nếu trong tay chỉ có 500 đô mà không có ai giúp đỡ có thể trong vòng ba ngày kiếm được mười vạn đô không đây?"

Phạm Đình Phong nhìn mười vạn đô trầm mặc.

"Chúng ta đều không thể làm được." Phạm Cát Nhac mỉm cười, "Nhưng Kỳ Duyên lại có thể."

Đôi mắt đẹp của Minh Triệu trừng lên sắc như dao nhìn Kỳ Duyên. Ba ngày nay cô đi kiếm tiền, sao có thể? Làm cách nào có thể biến 500 đôla thành mười vạn đô?

"Con gái của Phạm gia chúng ta muốn gả cho người có tiền thì quá dễ dàng nhưng có tiền thì sao nào? Ông cha có tiền thì hắn sẽ là người có tiền, quan trọng phải gả cho người có năng lực. Kỳ Duyên đã chứng minh với chúng ta cô có năng lực. Cho nên con mới quyết định đồng ý chuyện cô và Minh Triệu, không được sao ạ?"

Điều hắn nhìn nhận khác với ba mẹ, chỉ cần là người có năng lực, xuất thân không quan trọng.

Phạm Đình Phong rất tức giận: "Minh Triệu nhà chúng ta có thể kiếm được một người có gia thế tốt, hơn nữa còn có năng lực."

"Nhưng là đó không phải là người nó thích." Phạm Cát Nhã nói trọng điểm, "Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi nó ai không phải con nhà hào môn? Nếu đã thích thì cần gì phải đợi đến hôm nay?"

Quả nhiên anh trai là người hiểu rõ nàng, Minh Triệu liền quên mọi oán giận trước đây với anh, cảm động đến thiếu chút nữa muốn nhào vào ngực ôm lấy anh. (hắn là gian thương đó!)

"Tóm lại chuyện này, cứ quyết định như vậy, chúng ta không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn họ, bọn họ thích sống cùng thì cứ sống, tùy ý." Tuôn ra một tràng xong thở phào. Vì chuyện tình cảm của em gái hắn tốn nhiều thời gian cũng đã đủ rồi.

Quay đầu nhìn về phía người vẫn trầm mặc nãy giờ, Kỳ Duyên: "Hiện giờ coi như làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút, cô làm sao có thể kiếm được số tiền kia vậy?"

Kỳ Duyên chỉ là một học sinh cấp ba, không hiểu về tài chính, càng không có ai thân thích mà trong ba ngày ngắn ngủi có thể biến năm trăm đô thành mười vạn đô thì quả là chuyện không đơn giản. Vấn đề này đại thiếu gia thật sự muốn biết.

"Tôi đi Las Vegas một chuyến." Kỳ Duyên rất vững vàng đem đáp án nói ra.

Las Vegas? Lúc trước cô đã nói với nàng, Minh Triệu cau chặt chân mày, sòng bài, thì ra là đi đánh bạc.

"A?" Nha đầu này thật thú vị làm Phạm Cát Nhã vô cùng hứng thú: "Cô đi sòng bạc?"

Câu chuyện càng ngày càng hay, hôm trước lúc đi, Phạm Cát Nhã mở ví đưa cho Kỳ Duyên thẻ chỉ có 500 đô. Nếu Kỳ Duyên đi sòng bạc chứng tỏ tính trừ cả vé máy bay nữa thì Kỳ Duyên thực tế chỉ dùng chưa tới một trăm đô để đánh bài. Nếu so với dự tính của hắn chắc chắn Kỳ Duyêm còn có thể kiếm nhiều hơn nữa.

"Vâng"

"Tại sao cô phải đi đánh bài?"

"Muốn trong vòng ba ngày kiếm mười vạn, tôi nghĩ chỉ có thể trừ chơi cổ phiếu thì chính là đánh bạc. Mà cổ phiếu thì tôi sẽ không chơi, vì thế không còn sự lựa chọn nào khác."

"Cô tin chắc vận may mình tốt sao?"

"Tôi không phải dựa vào vận khí."

"Vậy dựa vào cái gì?"

"Tôi tính toán."

"A?"

"Tất cả các trò đánh bạc hay đánh cược đều là trò chơi xác suất, nếu như tính toán chính xác thì phần thắng sẽ rất lớn."

Minh Triệu thật sự giật mình, nàng biết tài học của Kỳ Duyên là thiên phú, thành thích có thể tốt đến khiến người ta có thể kinh ngạc. Nhưng nàng không ngờ đầu óc cô có thể linh hoạt đến như vậy.

"Hơn nữa trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm, nhớ bài cũng được."

Phạm Đình Phong hoàn toàn trầm mặc.

"Hơn sáu mươi giờ, cô đều ở sòng bạc?" Phạm Cát Nhã tiếp tục hỏi.

"Vâng"

"Đều là thắng?"

"Dĩ nhiên không phải." Cô không phải có thần bài phù hộ, "Có thua cũng có thắng."

Đã là xác suất thì có thua có thắng, cô chỉ khiến xác suất thắng lớn hơn thôi.

"Cô đã thông minh như vậy sao không đánh lớn một chút, một lần hốt trọn luôn, không cần tốn sức như vậy."

"Không thể, không thể thắng một lúc mười vạn, tôi sẽ không làm như vậy vì thua tôi sẽ gánh không nổi."

Cho nên cô mới mất nhiều thời gian như vậy, từ từ thắng từng chút một vì cô biết rõ thua quá lớn sẽ không thể trả nổi.

Lời này rất đáng được tôn vinh, "Ừm…" Phạm Cát Nhã xoa cằm suy nghĩ sâu sắc rồi nói: "Tôi nghĩ cô không chỉ thắng mười vạn đúng không?"

Kỳ Duyên trầm mặc, vấn đề này không cần phải trả lời.

Phạm Cát Nhã cũng không trông chờ Kỳ Duyên sẽ trả lời, lòng hiếu kỳ đã thỏa mãn, liền đứng dậy: "Mục tiêu cô đã hoàn thành, Phạm gia chúng ta không phản đối. Nhưng yêu thì có thể nhưng kết hôn thì phải chờ đến khi cô tốt nghiệp đại học mới được."

"Vâng."

Vì vậy, tất cả cứ quyết định như vậy đi.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro