Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại trở lại nhà trọ Paris, nhìn cảnh trí quen thuộc mà Minh Triệu có cảm giác đã qua mấy đời. Từ đêm Giáng sinh đến bây giờ, chỉ có ngắn ngủi nửa tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn định vứt bỏ tất cả để đi theo Kỳ Duyên nhưng ai nào ngờ có thể bình an mà sống cùng cô.

Ngẩng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh mình, thật ra phải gọi là hôn thê mới đúng, cô mới có mười tám tuổi. Nhưng tới hôm nay nàng mới cảm nhận sâu sắc được một điều rằng, thật ra Kỳ Duyên cũng có thể bảo vệ nàng.

Không giống khi còn bé mỗi lần bị khinh thường liền im lặng cúi đầu, bây giờ Kỳ Duyên đã có khả năng bảo vệ nàng. Cô dùng cách hoàn mỹ nhất để giải quyết chuyện của bọn họ. Mặc dù cha mẹ không đồng ý nhưng làm cho anh trai đồng ý là có thể quyết định kết cục. Giống như theo lời nàng, anh trai nàng làm chuyện gì cũng thành công nhưng hôm nay nàng thấy thì ra Kỳ Duyên, nữ nhân thanh tú lịch sự này cũng có khả năng như vậy.

"Em muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon." Nhiều ngày như vậy Minh Triệu không tài nào mà ngủ ngon giấc được. Mà Kỳ Duyên cũng vậy, tham gia vào trận chiến này chắc chắn cô càng khổ cực hơn nữa. Đưa tay mơn trớn khuôn mặt của cô: "Có muốn vào cùng?"

Con ngươi đen đột nhiên sáng lên, hưng phấn như là con cún nhỏ đang chết đói mà nhìn thấy khúc xương.

"Nghĩ gì thế!" "Bốp" một cái, vỗ lên khuôn mặt cô: "Tắm đàng hoàng, không được nghĩ biến thái!"

Nói là như vậy nhưng làm sao có thể làm được. Quá lâu không được ở cùng nhau, đôi tình nhân trần truồng gặp nhau nhất định sẽ sinh ra lửa và nhiệt độ đủ đem nước nóng đến sôi trào.

Ngoài cửa sổ từng bông tuyết bay xuống như những tinh thể trong suốt, cánh cửa thủy tinh trong sáng bị hơi thở mập mờ trong phòng phủ lên một màn.

"A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . ." Giọng nói ngọt ngào đầy ai oán mềm nhũn vang trong phòng tắm mập mờ. Trong bồn tắm lớn, Đại tiểu thư bị buộc nằm xuống để cho người ở trên tấn công càng ngày càng hung mãnh.

Ghét…rõ ràng nói là chỉ tắm qua thôi mà, sao lại lâu như vậy. Người này tựa như dã thú đang đói vô cùng vội nhào tới cắn nuốt nàng vào trong bụng mà nàng thì cũng không chống cự nghiêm chỉnh. Dù sao, nhiều ngày như vậy, nàng cũng muốn.

"A. . . . . ." Mấy lần nhẹ nhàng ra vào, đột nhiên Kỳ Duyên đâm ngón tay vào mạnh hơn, thân thể Minh Triệu run rẩy kịch liệt. Một loại khoái cảm khổng lồ từ nơi nhạy cảm theo mạch máu lan tràn khắp thân thể khiến cô không thể thở nổi.

"Chậm một chút, em không chịu nổi...ư ư...m." Nữ Vương luôn luôn bá đạo rốt cuộc đã không địch nổi sự tiến công mãnh liệt của tình nhân, thật không có tiền đồ xin tha nhưng còn chưa dứt lời đã bị một hồi tấn công khác bức cho lên đến cực điểm.

Nóng quá! thật kích thích lại vô cùng thoải mái. Minh Triệu bị Kỳ Duyên để trong bồn tắm, cánh tay cố bám víu lấy thành bồn thân thể mới không bị nhũn xuống. Eo thon bị Kỳ Duyên nắm thật chặt, cái mông tròn mượt theo từng động tác ra vào của ngón tay mà lui về phía sau hùa theo. Tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn.

Lần này cao triều tới vừa mãnh liệt lại nhanh chóng như một lực lượng khổng lồ cắn nuốt lấy Minh Triệu đến tận hư không.

"Minh Triệu…Không cần chặt như vậy….thả lỏng…." Kỳ Duyên thở dài, vòng tay ôm lấy eo Minh Triệu, cảm nhận được phía trong của nàng không ngừng nuốt lấy ba ngón tay của nàng, khoái cảm tê dại từ tay truyền đến, Kỳ Duyên hừ nhẹ mồ hôi đầm đìa.

Vì vậy còn phải tắm lại lần nữa, đợi đến khi bọn họ khô mát mà nằm ở trên giường lớn thì đã là chuyện một giờ sau.

"Ghét!" Đại tiểu thư oán trách, mắt ngập nước, gương mặt như hoa đào kiều diễm, hồng phấn đỏ ửng và quyến rũ vô cùng.

Bàn tay ấm áp của Kỳ Duyên phủ trước ngực Minh Triệu tỉ mỉ vuốt ve. Nàng yêu cực kỳ cái cảm giác mềm mại này, Đại tiểu thư xinh đẹp ở trên giường sao có thể ngọt và dụ hoặc đến như vậy. Quả thật chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến cô hung hăng muốn nuốt hết vào bụng, không để cho nàng đi đâu cả.

Cúi đầu, hôn môi nàng một cái, hài lòng.

"Gấu."

"Sao?"

"Gấu rốt cục nói gì với anh trai em trong thư phòng mà anh ấy đồng ý cho Gấu cơ hội?" Minh Triệu từ từ nhắm mắt, thoải mái nằm trong ngực Kỳ Duyên, lười biếng hỏi.

Nói gì? Còn có thể nói gì nữa?

Trước đó Phạm Cát Nhã đã hoàn toàn hiểu ý em gái mình, hơn nữa càng hiểu rõ tính tình nàng giống như ngựa hoang không thể thuần hóa nổi. Xuống tay với nàng tất nhiên là không thể, như vậy tất nhiên chỉ có thể công kích vào người luôn trầm mặc là Kỳ Duyên.

Nhiệm vụ đưa ra quá khó, hoàn thành là điều không tưởng nếu Kỳ Duyên làm được chứng tỏ cô có năng lực, có thể phó thác mặc dù là nữ nhân nhưng vẫn có thể chấp nhận. Nhưng nếu thất bại cũng có nghĩa là năng lực của cô có hạn, không đủ tư cách để ôm mỹ nhân về, thua mà tâm phục khẩu phục. Mà điều quan trọng nhất là cơ hội Phạm Cát Nhã đã cho nếu Kỳ Duyên không cần thì đừng trách Phamh Cát Nhã sẽ dùng thủ đoạn.

Mỗi một bước cũng tính toán hoàn hảo như vậy, bất luận ra sao Phạm Cát Nhã cũng chẳng bị thua thiệt, cho nên nói hắn không phải là gian thương thì là gì?

Phạm Cát Nhã nói: "Tôi không quan tâm cô dùng cách nào, trộm hay ăn cướp cũng được, mặc kệ cô có tìm Minh Triệu hay không, chỉ cần ba ngày sau đưa cho tôi mười vạn đô la thì tôi lập tức sẽ không ngăn cản hai người."

Kỳ Duyên là người thông minh, hiểu ngụ ý của Phạm Cát Nhã, không đồng ý thì không có nghĩa là sẽ tán thành. Nếu như cô vô dụng mà đi tìm Minh Triệu lấy mười vạn thì chỉ sợ sau này đặt chân đến cửa Phạm gia cũng không còn cơ hội nữa. Mặc dù nàng cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đi tìm Minh Triệu.

Cô có thể không để ý tới Phạm gia, cứ như vậy cùng Minh Triệu sống chung. Nhưng Minh Triệu là cô gái được nâng niu từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu một chút uất ức nào, nếu như cô để nàng bỏ người nhà mà sống cùng mình thì nàng sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Không cha, không mẹ, không anh trai, chỉ có cô như vậy nàng sẽ hạnh phúc sao?

Chắc chắn là không thể.

Dù là tạm thời cảm thấy có tình yêu sẽ vui vẻ nhưng thời gian sau sẽ vô cùng hối hận và tiếc nuối. Mà Kỳ Duyên thì không hề muốn Minh Triệu đau lòng, nàng phải luôn là một cô gái hăng hái, tự tin và phách lối mới đúng.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro