Chap 3 : Thần Tượng! Em Có Thể Xin Số Điện Thoại Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong phòng ăn sang trọng, Chu tổng biên tập vẫn thao thao bất tuyệt với Cố Minh Vận và vị bằng hữu Dịch Giai. Cố Diêu Ân im lặng ăn cơm. Len lén đưa mắt quan sát vị mỹ nhân đại tác gia kia. Trái tim bé nhỏ của nàng không cách nào bình ổn. Vẫn đập nhanh như chạy đua trong lồng ngực. Nàng để ý người đó ăn rất ít, chỉ lơ đãng gắp vài món thanh đạm cùng nhấp vài ngụm rượu. Mỗi lần đôi tay thon dài nâng lên ly rượu đỏ đôi môi mỏng hé mở, Cố Diêu Ân tâm như theo động tác uống rượu ưu nhã mị hoặc đó mà bị câu theo. Mắt không dời ra được. Tiếng cười khe khẽ vang lên bên tai, làm nàng khôi phục thần trí. Ánh nhìn sa vào đôi mắt hoa đào diễm lệ kia, nàng là thấy bản thân mình thất thố. Nhanh cúi đầu né tránh đi ánh mắt thâm thuý đó, vành tai không tự chủ được mà đỏ lên. * Ai, Cố Diêu Ân, mày thật không có tiền đồ!! Nhìn một chút mà hồn phách đã muốn bị câu đi a!*

Trữ Hàm mặt ngoài vẫn lạnh nhạt, nhưng trong đáy mắt đã hiện lên ý cười. Quả thật sau khi ký xong hợp đồng, được Dịch Giai thông báo có hai vị Cố tổng và Cố tiểu thư mời cơm làm cô không thoải mái. Trữ Hàm tính tình thanh lãnh, không thích tiếp xúc với người xa lạ. Nhưng vì nể mặt vị Dịch biên tập luôn vì mình mà vất vả ,Trữ Hàm mới thuận theo. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm. Khi gặp lại vị tiểu khả ái kia tâm không hiểu sao vui vẻ không ít. Cố tiểu thư lớn lên thanh thuần đáng yêu. Thật khiến người ta muốn thân cận. Tự cười với bản thân. Trữ Hàm từ lúc nào lại thích gần người khác?? Ở cô bé đó có một loại cảm xúc thân quen không nói thành lời, làm Trữ Hàm muốn đi sủng nịnh. Nhất là đôi mắt to tròn long lanh như thỏ con. Đôi tai mỗi khi ngượng ngùng liền phiếm hồng. Thật đáng yêu!!

Bên này Cố Minh Vận trò chuyện vui vẻ với hai vị kia nhưng đôi mắt vẫn thường quan sát biểu tình của em gái cùng vị tác gia xinh đẹp. Cố Minh Vận không kiêu ngạo nhưng cũng được người công nhận là mỹ nhân, đứng trước vị tác giả trẻ tuổi kia thật khiến cô đau lòng. Đúng là không so sánh được với người ta. Trong đầu chợt hiện lên mấy chữ " không nhiễm khói bụi nhân gian" !! Khẽ thở dài trong lòng. Nhìn biểu hiện của tiểu nha đầu Cố Diêu Ân thì chắc đến tám mươi phần trăm tâm đã bị vị thần tiên kia câu mất. Lăn lộn trên trương trường gần chục năm nay, gặp qua bao nhiêu dạng người. Nhưng ở Trữ Hàm có cái gì đó Cố Minh Vận e dè. Cả người toát ra nhu hoà thanh lãnh. Nhưng đôi mắt màu xám kia sâu không thấy đáy. Một cỗ nguy hiểm thoảng nhẹ không thể nắm bắt. Những người như thế một khi bộc phát thì cỡ nào đáng sợ. Lắc đầu xua đi ý nghĩ quá phận , có lẽ là cô mắc bệnh đa nghi của thương nhân mất rồi!!

Một bữa cơm cứ thế qua đi . Lúc chuẩn bị đứng lên ra về, Cố Diêu Ân mới nhận ra, vì nàng luôn ngẩn người thất thần mà bỏ lỡ cơ hội nói chuyện cùng thần tượng. Tâm không khỏi xoắn xít. Thấy người trước mắt chân đã sắp bước ra đến cửa, nàng không biết làm sao. Vội vã đứng lên, chạy nhanh đến. Vì quá luống cuống mà vấp phải ghế, thân thể chợt nghiêng. Trong đầu chợt oành!! Không phải là cùng mặt đất thân mật chứ??! Mất mặt hết sức.
Khi đã xác định không cách nào tránh né, nàng dứt khoát nhắm chặt hai mắt. Nhưng bất ngờ, Cố Diêu Ân không có như trong tưởng tượng té sấp xuống. Cả thân người được thân thể mềm mại ôm lấy, chóp mũi quẩn quanh mùi hương thanh lãnh ,ngọt ngào như mùi trẻ nhỏ. Thật dễ ngửi a!! Đầu óc còn đang mông lung hưởng thụ, bên tai lại truyền đến giọng nói dịu dàng từ tính.

- Cố tiểu thư ?? Cô không sao chứ?

Theo bản năng nàng "Ân!" Một tiếng đáp lời. Đầu không tự chủ được rúc sâu vào ngực người kia. " A!! Thật mềm ! Thật thơm!"

Trong phòng ba người kia trợn tròn mắt nhìn một màn trước mặt. Cố Minh Vận đầu hiện lên hắc tuyến. Cái tiểu nha đầu nhà cô không cẩn thận vấp té làm cô hoảng hốt không thôi. Đang định nhanh chân đỡ lấy em, thì một thân ảnh cao gầy đã nhanh tay đỡ lấy Cố Diêu Ân ôm vào lòng. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại thấy em gái ngốc nghếch kia không những không buông người ta ra , lại còn có vẻ cực kỳ hưởng thụ, trong lòng người ta cọ tới cọ lui. Một bộ dáng mê gái!!

- Khụ!! Cố tiểu thư? Nếu không có việc gì có thể buông tôi ra được không??

Giọng nói dịu dàng mang theo vài tia bất đắc dĩ ,lông mày đẹp khẽ nhíu lại. Nhưng biểu tình vẫn lạnh nhạt.
Lúc này Cố Diêu Ân như từ trong mộng tỉnh lại, giật mình vội vàng buông người trước mặt. Bùm một cái gương mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, lắp bắp.

- A.. thật xin lỗi!

Khoé môi Trữ Hàm nhếch nhẹ, gương mặt nhu hoà đi không ít. Lên tiếng.

- Không việc gì! Vậy.. Cố tổng, Cố tiểu thư ,tôi có việc phải đi trước. Tạm biệt!

Quay người bước đi. Chợt thấy góc áo mình bị nắm lại. Thắc mắc nhìn về phía sau. Cố Diêu Ân lúng túng buông ra, xoắn xít mãi mới nói.

- Cái kia..cái kia..

- Ân??

- Thần tượng tỷ tỷ! Có thể.. có thể ..cho em số điện thoại liên lạc được không?

Cố Diêu Ân lấy hết dũng khí nói ra ý định trong lòng. Nàng thật sự luyến tiếc vị mỹ nữ tỷ tỷ này. Nàng sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại người ấy nữa. Cho dù hôm nay trước mặt người ta nàng bao lần thất thố. Thật xấu hổ!!

Dịch Giai chứng kiến tất cả, vẫn sững sờ không thôi. Giờ nghe thấy tiểu nha đầu khả ái kia đưa ra yêu cầu như thế ,không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Làm việc với Iris hơn hai năm, cô biết người kia là cỡ nào lạnh lùng. Là vị thiên tài văn học khó chiều. Đang định lên tiếng ngăn cản. Chợt nghe giọng nói mềm nhẹ cất lên.

- Ân! Em đưa tôi điện thoại!

- Hả?!!

Cố Diêu Ân mờ mịt. Đôi mắt to tròn mở lớn.

- Không phải xin số điện thoại tôi sao? Không cần nữa??

- A..cần ..cần ạ!

Như người từ trong mộng bừng tỉnh, Cố Diêu Ân vội vàng lấy điện thoại từ trong túi sách. Rụt rè đưa cho đối phương.

Nhìn trong tay chiếc điện thoại có ốp màu hồng, bên trên còn đôi tai thỏ ngộ nghĩnh. Tâm Trữ Hàm không khỏi mềm mại. Bé con này quả là đáng yêu.
Nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo đang bấm một dãy số vào điện thoại mình. Cố Diêu Ân tâm không khỏi vui sướng, tim nhỏ gia tốc đập thình thịch.
Sau khi người kia đi rồi nàng vẫn còn nhìn điện thoại trong tay đến ngẩn ngơ. Đến khi nhị tỷ Cố Minh Vận gọi nàng mấy lần mới chợt hồi thần. Xấu hổ không thôi.
Nhìn em gái nhỏ, đôi tai phiếm hồng ngại ngùng . Cố Minh Vận không khỏi cười khẽ. Dịu dàng lên tiếng.

- Tiểu Ân Ân nhà ta là mùa xuân tới rồi sao? A Tỷ nhớ giờ mới là đầu thu mà !!

Sau khi nói còn không giữ hình tượng mà cười lớn. Cố Diêu Ân mặt đỏ bừng. Nhị Tỷ thật đáng ghét a!!

*****

Xe về đến cửa lớn Cố gia. Hai người bước vào trong. Một đôi mẫu thân  đang ngồi uống trà, bên cạnh còn một nam nhân cao lớn, dáng vẻ nho nhã, thành thục. Có vài phần giống Cố gia chủ.
Thấy con gái về. Diêu Duệ đứng dậy nắm lấy tay con gái út yêu thương kéo lại ghế.

- Tiểu Ân Ân. Hôm nay đi ra ngoài với nhị tỷ vui không?

Cố phu nhân đã ngoài năm mươi, nhưng bảo dưỡng tốt, nhìn bà còn rất trẻ như mới chỉ bốn mươi, cả người toát ra quý phái dịu dàng.
Cố Diêu Ân mỉm cười lên tiếng.

- Mommy, mami, đại ca! Hôm nay con rất vui!

Sà vào lòng mẹ làm nũng.
Cố Thừa Ân mỉm cười từ ái nhìn con gái út. Tiểu bảo bối này trên dưới Cố gia đều rất mực cưng chiều.
Cố Minh Vận ngồi xuống cạnh anh trai, giọng nói mang vài tia ai oán.

- Mami con cũng về mà sao hai vị có vẻ không chào đón a!! Có thật con là do hai mẹ sinh ra không vậy??

Cố Thừa Phong buông xuống chén trà. Không ngại mặt mũi nhị muội mà bỏ đá xuống giếng.

- Vận Vận a! Em năm nay cũng hai mươi tám rồi. Hai mươi tám năm còn không rõ sao? Rõ ràng chúng ta là hai mẹ nhặt ngoài bờ rào về nuôi đó. Em cũng thật ngây thơ!! Hahaaa

Cả nhà bật cười, Cố Minh Vận trên đầu hiện vài đường hắc tuyến. Liếc anh trai bên cạnh.

- Số con cũng thật khổ! Không ai thương!!

Cố Diêu Ân ở trong lòng Diêu Duệ cười tươi như hoa, chạy qua chỗ nhị tỷ ôm chầm lấy, không keo kiệt hôn chụt lên má Cố Minh Vận. Nhỏ giọng.

- Còn có Ân Ân thương nhị tỷ a!!

Sau đó cũng nhẹ giọng cười lên.
Không khí Cố gia một mảnh ấm áp. Cố gia tại C Thị là một trong những gia tộc kinh thương nhiều đời. Chỗ đứng trên thương trường cũng là một trong các tập đoàn đứng đầu. Cố gia gia chủ hiện tại là Cố Thừa Ân. Người phụ nữ trung niên cương nghị , quyết đoán. Bà kết hôn cùng Diêu Duệ đã hơn ba mươi năm. Có ba người con đều ngoan ngoãn tài giởi. Con trai lớn Cố Thừa Phong, nho nhã giỏi giang. Hiện đang điều hành tổng công ty Thịnh Cường. Con gái thứ Cố Minh Vận xinh đẹp mỹ lệ cũng sớm đứng quản lý một loạt công ty con. Còn lại cô con gái út, Cố Diêu Ân. Lớn lên khả ái đáng yêu. Vì hai người con kia đã lớn mới có thêm Cố Diêu Ân, bất tri bất giác mọi cưng chiều sủng ái Cố gia đều giành cho nàng. Một nhà, hoà thuận yêu thương. Không khỏi khiến người ngoài ghen tỵ.

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro