12. Bên ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão phố được gọi 'lão' cũng không hoàn toàn vô nghĩa, ngoài trừ trở thành địa bàn của nạn lưu dân, lão phố kiến trúc so sánh với tân phố cùng trung tâm không tính tân thượng. Phía tây chật hẹp, phía đông kết cấu lộ trình càng chặt chẽ, cứ cách vài ba bước lại xuất hiện một con hẻm nhỏ bên cạnh trưng bày vài gian hàng. Bất quá cửa hàng người đều không có, mở hay không mở cũng không khác nhau, đồng loạt đều không có người trông nom, quái lạ cảnh tượng gây một trận da gà chạy dọc sóng lưng, chân trời nhàn nhạt tia sáng không đậm, sương mù xem như nhân nhượng rời đi.

Theo lão phố ngược về tây-nam là tân phố, hai phố cận kề nên đi bộ chẳng mất bao lâu, Hạ Lan Âm cúi đầu nhìn thời gian, vốn thì nàng không có thói quen đeo trang sức, đồng hồ cũng từ Tần Á chuyển qua. Nàng vừa ậm ừ xong đối phương đã lập tức thu hồi cổ tay thon gầy lại non mịn, giống như sợ nàng cầm mãi không buông chẳng bằng, khiến Hạ Lan Âm có chút buồn cười. Làn da Tần Á rất trắng, trong suốt xuyên thấu được cả gân xanh, trắng bệch thiếu sức sống, nghĩ vậy Hạ Lan Âm thầm nghi hoặc sinh hoạt hàng ngày của Tần Á, tuy rằng sức lực hơn hẳn người thường thế nhưng lại trưởng thành bộ dáng nhược thủy như thế này.

Kể từ lúc ra khỏi tân phố đã có hơn năm tiếng, tình hình trường học đoán chắc rằng không ổn, liệu người kia có hay không vô sự. Nhìn con đường ố vàng mờ mịt, chung cư sập xệ dây điện lẫn vào dây treo quần áo thấp trũng, cánh tay vừa giơ lên đã có thể chạm đến ban công, đến thời điểm hiện tại vẫn an toàn, Hạ Lan Âm thở một hơi hiếm thấy mất kiên nhẫn: "Vẫn đợi sao."

Nữ hài mặc đồng phục rụt rè cẩn dực nhìn Tần Á rồi lại nhìn Hạ Lan Âm, cúi thấp đầu nhỏ giọng: "Chỉ một chút nữa... làm ơn."

Tần Á đẩy gọng kính không để ý nhưng tầm mắt sắc bén rơi trên người đối phương, nữ hài dáng người không  cao, áo khoác xanh lam cá tính nhìn sao cũng thấy không phải gu thẩm mĩ của nàng, một trương mặt non nớt thập phần khả ái loại này ngượng ngùng dễ xấu hổ nữ sinh đứng bên cạnh Hạ Lan Âm chính là hai thái cực, Tần Á không nhìn nàng nhiều thêm một cái mà hướng Hạ Lan Âm gật đầu. Hạ Lan Âm hiểu cũng không quấn quýt, trực tiếp phán định: "Thêm mười phút, sau đó mười phút người nếu vẫn không thấy ngươi có thể tự mình chờ đợi, chính chúng ta đi."

Nghe vậy ánh mắt nữ hài sáng lên, thần sắc vui mừng không chút nào che giấu lộ ra lúm đồng tiền khả ái, chân thành nói: "Cảm ơn ngươi, nàng nhất định đến kịp."

Dù sao Trương Kế Vĩ cũng biến mất, chờ hắn hay chờ bằng hữu của nữ hài này cũng không khác nhau, bất quá người đằng trước có công dụng hơn. Hạ Lan Âm vuốt cán đao cân nhắc quyết định của Tần Á, cố gắng thuyết phục chính mình không nên nghĩ nhiều nhưng trong lòng vẫn bất đắc dĩ.

Song Hạ Lan Âm hài lòng nhất vẫn là đối phương còn chưa trở thành thánh mẫu, nếu Tần Á thật tùy tiện phân phát tình thương đáng căm phẫn trong truyền thuyết nàng tuyệt không biết trước bản thân có hay không hay làm ra phản đối. Hạ Lan Âm thừa nhận nàng có điểm chán dính vào rắc rối, may mắn người ta còn hiểu bàn bạc khiến nàng tiêu trừ đi không ít bất mãn.

Nữ hài đích đến xem như cùng đường với Hạ Lan Âm, đều cùng tiến trường học nên Tần Á dứt khoát mang nàng  theo. Chờ nữ hài bằng hữu chỉ là mượn cơ hội cho Trương Kế Vĩ thêm chút thời gian, nói trắng ra chính là làm ra vẻ nhân đạo nhưng Hạ Lan Âm không ghét Tần Á như vậy, bởi đối phương hành sự luôn biết phân biệt nặng nhẹ, trong ánh mắt không chứa suy tính nhỏ nhen.

Hôm nay mười tám tháng tư trị an vẫn còn tốt, trừ tín hiệu gặp trục trặc khó truyền tin hầu hết các phương tiện khác đều hoạt động, đáng lẽ ra lão phố không nên ngột ngạt như thế này nhưng trong quá khứ Hạ Lan Âm trước cố thủ tại gia, về sau cùng lão đội trưởng một đường lấy trụ sở làm đích đến càng không đi qua lão phố, lúc này kí ức có chút mơ hồ.

Hạ Lan Âm trầm ngâm sải bước đến bên thùng táo, ngón tay khéo léo từng đợt lướt qua rồi dừng ngay một điểm bóng loáng tươi mới, chậm rãi cầm lên đánh giá, sắc đỏ bắt mắt phản chiếu bạch quang, đứng trước một tên nghiêng đầu nghi hoặc cùng một tên đưa mắt dò xét, nàng không khách khí cắn xuống, nước táo lập tức từ khóe môi chảy xuống, giòn xốp thịt quả, hương vị ngọt liệm không ngáy tràn vào cuống họng. Hạ Lan Âm thỏa mãn kéo đuôi mắt nhẹ cong một đường, tay phải không quên hướng Tần Á ném đi.

"Bữa trưa."

Tần Á đón lấy cũng không nhìn đến quả chín trong tay, ngược lại chăm chú xem Hạ Lan Âm cười đến hài lòng, giống một hài tử xấu xa thành công chơi gian lận, bộ dáng đắc ý tiểu nghịch ngợm xem ra thích hợp với nàng. Tần Á nghĩ như thế liền cắn quả táo cố định giữa hàm, tay mò vào túi xách nắm ra hai phiếu tiền lẻ kẹp dưới quyển sổ đặt trên quầy.

Hạ Lan Âm nhếch môi không nói gì, nâng cổ tay Tần Á nhìn, chép miệng khẽ nhắc nhở: "Đồng học, ngươi còn ba phút thời gian."

Nữ sinh cắn môi gấp gáp, Tần Á vẫn biểu tình không liên quan đến mình, nhưng trả thêm mấy đồng tiền, cầm lấy một khối nhét vào tay nữ sinh, vô tâm an ủi: "Đừng nóng vội, bằng hữu ngươi sẽ đến." Hạ Lan Âm bên cạnh nghe vậy không tiện nói gì, im lặng cắn táo, lại tự nhiên lấy thêm vài quả dự trù.

Nữ sinh hai tay nắm chặt quả táo thẹn thùng nói cảm ơn, lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe Hạ Lan Âm lười nhác: "Bằng hữu ngươi đến rồi, còn mang theo kinh hỷ đây."

Nữ sinh vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên cách một trăm mét có thể thấy được quét ra khói bụi bốn thân ảnh chạy đến, loáng thoáng nghe đối phương hò hét nhưng không rõ ràng, nữ sinh muốn hướng phía trước đi lên tiếp đón lại bị Tần Á kéo lại, Hạ Lan Âm cười đánh vỡ mộng nàng: "Muốn chết, bằng hữu ngươi kêu chúng ta chạy nha." Nói xong cũng nắm hai dây ba lô chọn lấy một ngả chạy trước, hắc đao xuất khỏi vỏ chuẩn bị mở đường.

Tần Á nhận trách nhiệm lôi kéo nữ sinh còn mê man đuổi theo, bởi vì bận rộn đề phòng mấy hẻm nhỏ phía trước mà tốc độ hoãn chậm để bốn người đằng sau chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, nữ sinh muốn giảm bước chân để chờ bằng hữu lại bị cảnh tượng xa xa làm cho hoảng sợ, không biết hoặc thật hoặc giả, Tần Á hỏi: "Thế nào, còn muốn chờ."

Nữ sinh chần chừ ba giây sau lắc đầu, giọng nói run rẩy: "Ta sẽ kéo chân sau của nàng." Nghe được câu trả lời Tần Á không nghĩ nói tiếp, con ngươi khẽ đảo sang bóng người phía trước, sợi tóc tung bay sinh động, cơ thể phập phồng chân thực, cứ cách một lúc lại ngoái đầu xem nàng, ánh mắt tràn ngập tín nhiệm. Bất giác khoé môi cong nhẹ, nàng nói: "Không tệ." Ý nói, mạt thế đến cũng không tệ, khiến nữ hài bên cạnh vừa thở hổn hển vừa ha hả không hiểu gì.

Đám người hướng Tần Á bên này chạy trối chết ngoại trừ thiếu nữ ăn mặc tương tự đồng phục, còn lại đều là nam nhân, Tần Á cẩn thận liếc mắt theo từ bên trong một đám chật vật,  nhận ra người chạy cuối cùng là người quen.

Trương Kế Vĩ một bộ uy vũ vung rìu vừa chạy vừa lớn tiếng la hét, mặc kệ tứ phía bao quanh nguy hiểm, xem ra tức giận không hề nhẹ: "Hai cái chết tiệt các ngươi khiến lão tử tìm thật lâu, cứ tưởng các ngươi cũng xong đời rồi." Hắn vừa nói vừa nghiến răng: "Các ngươi nói trở lại khách sạn tìm lão tử rốt cuộc đi đến cái nơi quỷ này, mẹ nó làm lão tử lanh quanh giống như cái lão cẩu."

Hắn càm ràm một hơi lại quay đầu nhìn sau lưng, tiếp tục rống: " Mẹ nó đằng sau không phải đùa, hơn mười mấy tên điên cũng chẳng chơi."

Tần Á nhịn không được, nhàn nhạt liếc:  "Xác thực đến đủ nhiều cho nên ngươi ngậm miệng lại đi, đừng kéo thêm phiền phức." Trương Kế Vĩ trợn mắt muốn phản bác lại gặp Tần Á sắc bén con ngươi sau đành hậm hực lẩm bẩm mấy câu mới im lặng.

Hạ Lan Âm nghe Tần Á lên tiếng cũng biết rằng nhiều người đuổi theo  không phải nói đùa, thảo nào chung quanh lại vắng vẻ như vậy nhưng nguyên nhân rốt cuộc nằm ở đâu, tại sao đột nhiên người lây lại rời khỏi địa phận của mình đi nơi khác, bị kích thích, bị mời gọi hay nguyên bản người khu này vẫn chưa từng rời khỏi, chân chính vẫn còn nấp trong nhà. Thế nhưng bọn họ bày hàng sau lại biến mất, cửa mở toang hoang lại đi trốn nghe thế nào cũng thấy vô lý. Lão phố này cũng thật đủ ly kỳ, Hạ Lan Âm nhăn mày không muốn đi sâu vào bí cục, đối với nàng trước đây vẫn là hiện tại đều không nên tham dự vào chuyện này, một đời sảy chân  sau nàng sẽ không lại tự phá hủy đường lui của mình.

Chạy đầu Hạ Lan Âm cắn răng một bộ dáng khó lựa chọn, địa hình nơi này nàng không quen thuộc, vừa ôm hi vọng nhìn thấy Tần Á suy tư thần sắc ngưng trọng sau, Hạ Lan Âm mới ngốc vài giây. Đối phương nguyên lai cũng không phải người vùng này nha... Nàng buồn cười, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ: "Trái hay phải?"

Bất quá vài giây ngắn ngủi, người bên cạnh đã quyết định, âm thanh kiên định đáng tin cậy: "Bên phải có một xưởng đóng giày, tới đó."

Hạ Lan Âm cũng hiểu không thể tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại, sức người có hạn mà muốn loại bỏ đám tang thi biến thái bám dính như kẹo cao su không tha kia, buộc phải giằng co kéo dài một hồi, nàng không ngại nhưng phía sau đã có người muốn gục ngã. Nữ sinh lúc trước đợi cùng hai nàng phải dựa vào bằng hữu chống đỡ, ngược lại vị bằng hữu kia vẫn ổn. Hạ Lan Âm thấy Tần Á bận rộn đưa tay hỗ trợ thì thu lại tươi cười, tăng nhanh tốc độ của mình khiến đoàn đội hoảng hốt.

Trương Kế Vĩ chạy cuối cùng thấy đoàn người bỗng nhiên hăng hái thì kinh ngạc, la mắng: "Hạ tiểu quỷ ngươi làm gì chạy nhanh như vậy, quỷ đuổi ngươi sao." Nói xong hắn cười ha hả: "Cũng không khác quỷ bao nhiêu."

Tiếng cười lảng sảng khiến bầu không khí căng thẳng tán lui, tâm tình nhẹ hơn vài phần nhưng bước chân chuyển động không có ngừng lại. Không mất bao nhiêu thời gian đoàn người đã đứng dưới nhà xưởng kiên cố, đối diện từng thanh thép dày đặc bao bọc thành tường rào, giữa không gian âm u tẻ ngắt nghe được vài thanh âm nuốt nước bọt. Cửa lớn đóng kín nặng trịch, xem ra biện pháp duy nhất chỉ có thể trèo vào. Đối với Tần Á cùng Hạ Lan Âm lãnh đạm một mặt, năm tên còn lại khó khăn 'không thể nào' kháng nghị.

Hạ Lan Âm muốn nói lại thôi, dư quang xem đến người lây từng bước một đến gần, nàng khụy gối chắp hai tay hướng Tần Á nói: "Ngươi lên trước." Không vì điều gì, chỉ riêng Tần Á giữ vị trí lãnh đạo cũng đủ để nàng đi vào trước tọa trấn.

Tần Á không nhìn nàng, nói với năm người gấp gáp lại không biết làm sao bên cạnh: "Tự các ngươi đến, nhìn chúng ta."

Nói xong nàng đặt chân lên tay Hạ Lan Âm nói xin lỗi sau đó ôm lấy vai đối phương dùng sức nhảy lên bắt lấy đỉnh thanh thép, lòng bàn tay bị gai cứa vào cũng không biến sắc, nương theo lực đẩy cong người leo vào trong. Hạ Lan Âm xem đối phương an toàn đáp xuống đất mới cười: "Trương đại thúc, hai nàng thì nhờ ngươi."

Tần Á từ bên trong luồng hai tay ra khỏi song sắt, tạo thành bàn đạp để Hạ Lan Âm đi lên. Người lây đã đến rất gần, hai nam nhân động tác lưu loát mang theo một chút nóng nảy nhanh chân nhảy xuống lại lập tức tránh xa hàng rào. Nữ hài cùng bằng hữu của nàng dưới sự giúp đỡ của Trương Kế Vĩ, mím môi chịu đau hỗ trợ nhau đi vào, ngược lại Trương Kế Vĩ bản thân hắn cao hơn một mét tám không cần phiền toái cái này, bất quá thân cao cũng bất lợi.

Vừa nắm được đỉnh nhọn, chân phải chưa đặt lên hàng rào thì bên này chân trái đã bị bắt lấy, hắn xanh mặt muốn giãy giũa nhưng phía dưới giống như keo bám dính không tha, làm sao cũng không tránh thoát.

"Mẹ nó, các ngươi thật chán sống, chờ lão tử bắt đến bảo bối sau lại xử các ngươi như thế nào." Hắn tức giận muốn đem từng tên một ra bổ, nhưng tình cảnh hiểm nghèo nên hắn chỉ có thể há miệng thở dốc, đè nén nhìn vũ khí nằm một góc dưới đất, tâm tính mệt mỏi bất lực. Hắn đưa mắt nhìn đồng bọn mang ý tứ viện trợ, lại thấy một đám thiếu niên từ sớm thì cách song sắt thật xa, giống như tránh bệnh đột tử một loại. Trong lòng không hiểu từ đâu xông lên một cỗ tức giận, rõ ràng bọn hắn ở khoảng cách gần như vậy, đứng ngay bên cạnh thà rằng áy náy nhìn đồng đội đi chết cũng không nguyện bước ra tiếp ứng. Hắn bất giác cảm thấy tuyệt vọng, nhân tính a, thật đáng hổ thẹn.

Vô pháp cầu cứu sau, Trương Kế Vĩ nghĩ không lẽ bản thân phải buông tha sống sót, đôi mày rậm rạp nhíu chặt, mắt thấy lực kéo bên dưới mỗi lúc càng kịch liệt sau, hăn lại nghe Hạ Lan Âm giọng nói ác ý truyền đến.

"Trương lão đầu, cẩn thận chút nha."

Trương Kế Vĩ còn định mắng một tiếng: "Cút." Nhưng pháo nổ liên tục bên ngoài cùng dưới chân chợt nhẹ khiến hắn giật mình, góc áo bị mạnh lôi kéo nghiêng người đổ về sau, không hề thương tiếc.

'Phịch' một tiếng, Trương Kế Vĩ mặt mày nhăn nhó rên lên: "Ai da." Hắn xuýt xoa ôm bả vai đau nhói, Trương Kế Vĩ chán ghét nhìn lủng lẳng bàn tay còn bấu lấy gấu quần hắn, thô bạo gạt ra. Hắn lầu bầu một phen sau mới xấu hổ cảm kích, ngốc ngốc ngước nhìn Tần Á một hồi lâu, cuối cùng cái gì cảm tạ vân vân đều không nói ra, nghiến răng nghiến lợi: "Thối nha đầu, ngươi không thể cho lão tử thời gian chuẩn bị sao."

Có đôi khi một chuyện xảy đến, nói xin lỗi không đủ để bồi thường, mà lời cảm tạ càng không đủ để bày tỏ tâm ý. Hứa hẹn loại vật này vẫn là nhượng hành động cùng thời gian đến làm  minh chứng tốt nhất.

Tần Á vô tâm hồ nháo cùng hắn, cầm rìu ném qua lại hướng một phương tìm kiếm bóng dáng Hạ Lan Âm, thấy nữ hài an vị trên đỉnh phòng bảo vệ, yên lòng đối với Trương Kế Vĩ nói: "Nếu không có chuyện thì mau đứng lên, pháo hoa chỉ có thể hấp dẫn bọn hắn một lúc."

Hạ Lan Âm quăng đi đốt pháo cuối cùng trong tay cũng nhảy xuống, nàng cười cười nháy mắt hai cái chọc Trương Kế Vĩ thả tâm, nhanh chóng lôi kéo Tần Á hướng nhà xưởng đi kiểm tra, lẳng lặng không nói nhưng hai tên thiếu nữ ăn ý bỏ qua bốn người lúng túng sau lưng, chỉ mang theo Trương Kế Vĩ dẫn đầu, không phải do giữa tiểu đội sinh ra rạn nứt mà ngay từ đầu Hạ Lan Âm cũng không có xem bọn hắn là đồng đội, để bọn hắn đi phía sau bất quá tránh gây thêm phiền phức. Tần Á nói nhà xưởng không hoạt động cũng không nói không người ở, kiểm tra chuyện này vẫn phải làm.

Mấy người bị bỏ qua cũng tự giác ngậm miệng, thoải mái hay không thoải mái Hạ Lan Âm không nghĩ cũng đoán được.

Cổ nhân có câu 'lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử', Hạ Lan Âm biết bản thân rất tiện cũng cười thầm nhớ đến một chuyện, nghĩ rất đáng chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro