4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Hạ tổng nôn xong, thì đã bốn giờ sáng. Nàng hai mắt hồng hồng ôm ngủ gối ngồi trong phòng khách, cảnh giác nhìn Thẩm Thước Hi. Bây giờ nàng xem như đã hoàn toàn hiểu, nữ nhân trước mắt rất nguy hiểm, không thể khiêu chiến, chỉ có thể tránh xa.

Thẩm Thước Hi vẫn như cũ, nàng rót cho mình một tách trà xanh, thổi nhẹ, mắt liếc nhìn đồng hồ hỏi: "Ngày mai mấy giờ cô đi làm?"

Hạ Nhân hữu khí vô lực đáp: "Chín giờ."

Thẩm Thước Hi nhẹ gật đầu, nàng hỏi: "Bình thường đều như vậy sao?"

Một đêm yên tĩnh cùng mất ngủ cũng là thời điểm con người yếu đuối nhất, Hạ Nhân tâm tình cũng không quá tốt, cộng thêm điểm đi vừa rồi, nàng thở dài: "Đúng vậy, vừa mới bắt đầu còn có thể ngủ một hai giờ đồng hồ, còn bây giờ..." Nửa tiếng đồng hồ cũng là mong ước xa vời.

Có tiền, có quyền, có xinh đẹp thì thế nào? Nếu để cho Hạ Nhân lựa chọn, nàng tình nguyện dùng những thứ này để đổi lại những giấc ngủ ngon.

Thẩm Thước Hi gật đầu, nàng ngồi dậy đi tới phòng bếp, vừa nhìn thấy nàng như vậy, Hạ Nhân lập tức khẩn trương, "Cô làm gì thế?"

Thẩm Thước Hi quay đầu buồn cười nhìn nàng, "Làm điểm tâm, cháo, tôi cũng đói bụng."

....

Người ta là nấu cháo cho mình, Hạ Nhân nghĩ trong đầu mà không nói ra, hôm nay không biết thế nào lại không giống mọi ngày, Vốn lá gan của nàng không nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác những chuyện moiw trải qua vừa rồi... Hạ Nhân nhịn không được rùng mình một cái, nàng ôm gối đầu ngồi dậy, đi theo Thẩm Thước Hi đến cửa phòng bếp.

Thẩm Thước Hi khóe môi nhếch lên cười nhẹ, nàng rất thuần thục bắt đầu mang chén bát rửa sạch.

Hạ Nhân có chút ngượng ngùng, hai ba câu nói: " Không phải nấu cháo thì phải vo gạo sao?"

Thẩm Thước Hi trả lời nàng: "Tôi trước tiên phải đem toàn bộ dụng cụ bên trong nhà bếp rửa sạch cho hết bụi đã."

Hạ Nhân mất hết mặt mũi, nhịn không được, nàng hừ lạnh một tiếng: "Tôi công tác bận rộn như vậy, làm gì có thời gian nào nấu cơm." Những thứ đồ làm bếp này đều là khi nàng mới từ trong nhà chuyển ra ở riêng, lúc đó hưng trí bừng bừng, tâm huyết lay láng, chờ khi mới mẻ đi qua, tất cả biến thành đồ trang trí.

Thẩm Thước Hi khẽ lắc đầu, nàng vén tay áo lên, nghiêm túc vo gạo. Tay của nàng rất đẹp, ở trong nước thậm chí so với những hạt gạo kia còn trắng sáng  hơn, ngón tay thon dài, giống như sinh ra để đàn dương cầm, Hạ Nhân nhìn thoáng qua, trong lòng có chút khó chịu, nàng lại cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, nhẹ cười một tiếng.

Có ánh lửa, có hương thơm của đồ ăn đang nấu, cái nhà này tựa hồ thoáng cái đã có cảm giác gia đình. Đây là cảm giác ấm áp mà đã rất lâu rồi Hạ Nhân chưa được cảm nhận, nàng nhìn Thẩm Thước Hi thuần thục nấu nướng, nàng mấp máy môi, hỏi: "Bác sĩ Thẩm, cô bình thường... Cô ở trong nhà con một sao?"

Thẩm Thước Hi dừng lại động tác trong tay, nàng cố ý xoay người, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhân.

Hạ Nhân:...

Hạ Nhân lòng lập tức có chút hoảng, thế nào? Tại sao lại là loại ánh mắt này? Trò chuyện đời thường mà cũng cần nghiêm túc vậy sao?

Thẩm Thước Hi nhìn nàng có hơi cười, trong nụ cười nhè nhẹ mang theo hơi lạnh đẹp lạ lùng: "Hạ tổng, trong nhà tôi là con một, hơn nữa cha mẹ tôi đều khoẻ mạnh, cũng không có như cô nghĩ giống như là cùng mất hay là gởi tôi đi xa cho họ hàng nuôi, tôi sống đến từng tuổi này, nấu cơm là kỹ năng cần phải biết."

"Ha ha... Nhìn cô nói kìa, ha ha..." Hạ Nhân sau lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi, lúc này nội tâm nàng đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung, nữ nhân này thật đúng là... Sâu hiểu khó dò, liếc mắt đã có thể thấy được suy nghĩ trong đầu của nàng. Không tệ, nàng nghĩ đến cường độ công việc của  Thẩm Thước Hi, lại nhìn nàng cái gì cũng đều biết làm, không tự giác liên tưởng đến một ít hình ảnh thê lương "hài tử nhà nghèo sớm trưởng thành".

Thẩm Thước Hi lại nhìn chằm chằm Hạ Nhân một hồi, nàng mới xoay người tiếp tục việc đang làm, nàng vừa cắt thịt vừa nhíu mày, nàng rất muốn biết, những năm này Hạ Nhân rốt cuộc đã trải qua những gì mà để cho nội tâm của nàng trở nên âm u như thế. Một câu nói, một động tác cũng sẽ khiến nàng suy nghĩ đến địa phương tăm tối,phức tạp nhất.

Thẩm Thước Hi nhẹ nhàng thuần thục, không đến 20 phút, hương thơm ngào ngạt từ nồi cháo thịt phút chốc tràn ra.
Hạ Nhân dùng cái mũi hít một hơi thật dài mùi hương của cháo, nàng xoay người, tại thời điểm Thẩm Thước Hi không nhìn thấy nuốt một ngụm nước miếng.

Thẩm Thước Hi dĩ nhiên là phát hiện, nàng ngoắc ngoắc môi, trực tiếp bưng bát vào phòng khách. Hạ Nhân vừa nhìn nàng vui vẻ như vậy, xem ra cháo này là có phần của nàng.

Nhưng kế tiếp...

Nhìn Thẩm Thước Hi chỉ lấy ra một bộ bát đũa, Hạ Nhân làm ra vẻ như không thèm để ý ngồi trên ghế sofa, dạ dày trống rỗng lại bắt đầu kêu gào.

Thẩm Thước Hi ăn ngon lành, một chén cháo rất nhanh đã ăn xong, nàng nhìn Hạ Nhân một cái, hỏi: "Ăn không?"

Hạ Nhân lắc đầu, mạnh miệng: "Ai thích ăn cháo cô nấu chứ."

Thẩm Thước Hi nhẹ gật đầu, "A". Cái chữ "A" này nàng lại cố ý kéo dài thanh âm, Hạ Nhân vừa nhìn nàng như vậy cắn răng, đi phòng bếp cầm một bộ bát đũa liền chạy ra, không nói một tiếng ngồi xuống đối diện Thẩm Thước Hi đang ăn cháo.

Thẩm Thước Hi nhìn nàng, gật gật đầu: "Không phải cũng muốn ăn sao, lại còn làm bộ. Trước kia chúng ta có khúc mắc gì cũng nên xóa bỏ đi thôi."

Người ta đã nói đến thế rồi chả lẽ mình lại cứng rắn bắt bẻ, Hạ Nhân yên lặng ăn cháo, không nói tiếng nào.
Thẩm Thước Hi nói tiếp: "Nghề nghiệp của tôi, cũng tạo cho tôi thói quen nói thẳng nói thật, bản thân tôi cũng không thích vòng vo, nhưng hiện giờ cùng cô sống chung, tôi sẽ tận lực thay đổi để thích ứng với thói quen của cô."

Hạ Nhân liếc mắt. "Còn biết làm thế nào nữa? Tôi hiểu, tôi cũng sẽ tận lực với cô."

Lấy được câu trả lời khẳng định, Thẩm Thước Hi hài lòng, nàng không nói thêm gì nữa, mà là đứng dậy đi hâm một ly sữa tươi cho Hạ Nhân.

Hạ Nhân sau khi ăn xong thỏa mãn vỗ vỗ bụng, Thẩm Thước Hi đem ly sữa tươi đưa tới. "Uống đi."

Hạ Nhân híp mắt nhìn nàng, tự dưng tốt như vậy? Thẩm Thước Hi khẽ mỉm cười: "Yên tâm, cái này sữa tươi tôi tự mình hâm nóng, nhất định sẽ không giống trong phim như thế kia —— "

"Ngừng ngừng ngừng, tôi uống, tôi uống còn không được sao?"

Hạ Nhân quả thực là sợ Thẩm Thước Hi rồi, nàng nhận lấy sữa tươi, một đường uống xuống, ngay sau đó, nàng ngồi dậy đi phòng vệ sinh. Nàng có chút khiết phích, vô luận ăn xong thứ gì trước tiên điều đánh răng rửa mặt. Thẩm Thước Hi cũng không có nhàn rỗi, đứng dậy đi lấy cái chăn.

Thẩm Thước Hi mở TV, mở kênh âm nhạc giao hưởng, Hạ Nhân vừa đi tới, nhìn nàng đắp chăn, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Cô sẽ không phải thật sự muốn cùng tôi trải qua một đêm không ngủ?"

Thẩm Thước Hi nghiêm trang trả lời: "Tôi đối nghề nghiệp của mình còn là rất đáng được tuyên dương."

  ...

Hạ Nhân không có biện pháp, ngồi ở ghế sô pha đối diện, nàng ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt, mỗi lần đều là như vậy, rõ ràng đại não rất buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Đến cuối cùng, hai người nghe âm nhạc nhìn TV hơi mệt chút, Hạ Nhân nghiêng người lười biếng nằm lên trên ghế sofa, Thẩm Thước Hi ngồi dậy đem chăn đắp lên trên người của nàng.

Phòng khách cũng không có mở đèn, có lẽ là tinh thần thật sự mệt mỏi tới cực điểm, Hạ Nhân có chút ấm ức nhìn Thẩm Thước Hi, lông mi thật dài ẩm ướt trong nháy mắt, ánh mắt kia nhu nhược cơ hồ long lanh ngập nước, thân thể mềm mại làm thành một đoàn, thật muốn để cho người ta nâng niu trong lòng bàn tay.

Thẩm Thước Hi vỗ lưng nàng, ôn nhu hỏi: "Ngày mai muốn ăn cái gì?"

Đề tài này tuy thật nhạt nhẽo, nhưng lại không khiến cho người ta nổi lên nghi ngờ, Hạ Nhân lười nhác đưa tay ra khều khều: "Đều tốt, làm một chút gì đó ăn hạ hỏa, tôi bị nóng trong người."

Thẩm Thước Hi gật đầu, tay vỗ nhẹ lên lưng nàng: "Ngủ đi."

Hạ Nhân cũng muốn ngủ, nhưng bây giờ não của nàng đều là tê dại, mắt thế nào cũng không nhắm lại được, Thẩm Thước Hi ngồi một bên ghế sofa, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, mùi hương dễ ngửi trên người thoang thoảng bay ra, chui vào trong mũi Hạ Nhân, trong ánh trăng mờ, nàng chợt có cảm giác như trở lại khi còn bé.

Cái tay trên lưng nhè nhẹ vỗ như mang theo ma lực, một cái... Một cái, lại một cái... Đối với một người nhạy cảm âm nhạc như Hạ Nhân rõ ràng cảm thấy trong đó tiết tấu, suy nghĩ của nàng không kìm chế được mà bị dắt đi, nghiêm túc cảm thụ nhịp điệu kỳ quái, đến cuối cùng, khi vừa cảm nhận được một chút quy luật, con mắt bắt đầu mơ hồ, đại não bắt đầu dãn ra... cặp mắt ngoan cố cuối cùng cũng chậm rãi khép lại.

  ...

 Cảm giác đã mơ một giấc mơ đẹp...

Nếu như không phải đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Nhân thật sự sẽ còn tiếp tục ngủ, nàng sau khi tỉnh lại thấy được người vẫn luôn trước ngồi ở bên người nàng uống trà bác sĩ Thẩm có chút mơ hồ. Cái này... Nàng tối hôm qua là thế nào? Tiết tấu quỷ dị kia? Nàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thước Hi, liếm liếm môi, chẳng lẽ cái kia chính là một loại thôi miên sao? Nhưng thôi miên sai lại có loại phương pháp như thế này? Không phải trước tiên là đếm đếm một chút rồi  "tách" một phát mới khiến nàng thiếp đi sao?

Thẩm Thước Hi chỉ chỉ điện thoại di động của nàng, "Tôi có hỏi qua A Anh, hôm nay cô có cuộc hợp rất quan trọng với ban giám đốc, không thể tới trễ."

  "A!"

Hạ Nhân giống như người từ trong mộng tỉnh lại, nàng vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị thay đồ, Thẩm Thước Hi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đơn giản ngồi dậy sửa sang lại phòng khách một chút.

Chờ đến thời điểm Hạ Nhân ăn mặc đẹp quyến rũ đạp giày cao gót đi ra, Thẩm Thước Hi cũng đóng cửa vào phòng, Hạ Nhân mấp máy môi, nàng đứng ở cửa muốn nói gì đó nhưng lại không biết làm sao mở miệng, đến cuối cùng, nàng im lặng đạp giày cao gót ra cửa.

Mới vừa bước vào cửa chính công ty, A Anh liền chạy ra đón, nàng vui mừng nhìn mặt Hạ Nhân: "Nhân Nhân, khí sắc của cậu sao đột nhiên tốt như vậy?"

Giấc ngủ đối với Hạ Nhân vô cùng quý giá, giống như người đi lạc trong sa mạc bao ngày chờ đợi tìm thấy một ốc đảo chứa đầy nước ngọt vậy. Nàng trả lời tâm tình xem ra không tệ: "Đúng vậy, hình như có ngủ được mấy tiếng đồng hồ."

A Anh gật đầu, nhịn không được cất lời khen ngợi: "Xem ra, bác sĩ Thẩm thật sự là lợi hại."

"Liên quan gì tới nàng chứ?" Hạ Nhân liếc mắt, A Anh từ từ từ hỏi: "Nàng làm như thế nào lại khiến cho cậu ngủ được? Thần kỳ như vậy?"

Như thế nào ngủ sao? Hạ Nhân mặt hơi nóng lên, cảm giác có chút giống như khi còn bé mẹ dỗ nàng ngủ.

Đối với từng biến hóa trên mặt Hạ Nhân, A Anh rất là vui vẻ. "Tôi sáng nay gọi điện cho cậu, là bác sĩ Thẩm tiếp điện thoại, tôi liền có trực giác hẳn là lúc đấy cậu nhất định là đang ngủ, hắc, giọng nói bác sĩ Thẩm trong điện thoại thật dễ nghe, nàng nói chuyện đơn giản mà nhẹ nhàng lại vô cùng có phong cách lãnh đạo."

"A? Nàng nói cái gì?" Đối với Thẩm Thước Hi cùng nàng trải qua một đêm không ngủ, Hạ Nhân ít nhiều cũng có chút để ý, A Anh cười tủm tỉm trả lời: "Bác sĩ Thẩm nói nàng sẽ đánh thức cậu sau, tôi ngày hôm nay không nên làm phiền nàng, nàng rất buồn ngủ, còn có, công việc cường độ có chút lớn, vừa làm bác sĩ lại kiêm cả bảo mẫu, nàng muốn được tăng tiền lương."

  Hạ Nhân:...

Trong lòng mới tích tụ một chút áy náy, lập tức tan thành mây khói.

"Đúng rồi, đại tiểu thư đến rồi." A Anh như là nhớ lại cái gì, giọng nói chợt trở nên ngưng trọng. Hạ Nhân thoáng cái sắc mặt liền thay đổi. "Đã nói sau khi phân chia chị ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện công ty. Bây giờ lại tới làm gì?"

"Nói là tới thăm cậu một chút..." A Anh thái độ trở nên cẩn thận từng li từng tí, Hạ Nhân cười lạnh: "Vậy thì cứ để cho chị ta chờ xem."

Vốn chỉ cần mất hai giờ đồng hồ có thể kết thúc hội nghị, Hạ Nhân lại kéo dài nó cho tới trưa. Thời điểm nàng làm việc vô cùng nghiêm túc, đầu óc rõ ràng, ngày thường nàng nói nói cười cười, nhưng một khi phát hiện vấn đề thì lập tức nghiêm túc vô cùng. Trước sau khiến cho các quản lý lâu năm của công ty cảm giác lúc nào cũng như đang đi trên lớp băng mỏng, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều không ai đoán được tính tình của nàng, như vậy cũng không ai dám có chút khinh thường.

Nàng đi vào phòng nghỉ riêng thay một thân quần áo đơn giản, cố ý thoa một chút son màu hồng, lúc này nàng mới ngang nhiên bước vào phòng Tổng tài.

Bên trong phòng tổng tài, một nữ nhân toàn thân đồ đen đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa chính giữa phòng. Cả người nàng tản ra hơi thở chớ lại gần, ngũ quan xinh đẹp, chẳng qua giữa lông mày phủ lên ác khí làm cho người ta sợ hãi khi nhìn vào. Nhìn thấy Hạ Nhân đi vào, nàng đứng dậy, lạnh giọng nói: "A Nhân, em là càng ngày càng không hiểu chuyện."

Hạ Nhân để túi xách lên bàn, nàng kéo ống tay áo, cười tủm tỉm nhìn nữ nhân đang tức giận: "Aiz ôi!!! Tỷ tỷ, sao chị lại tới đây? Như thế nào đến mà không ai báo với tôi một tiếng?"

Vừa nói nàng vừa cho A Anh một cái nhìn lạnh buốt, A Anh rụt cổ một cái.

Nữ nhân đồ đen sắc mặt có chút hòa hoãn, nàng cho A Anh một ánh mắt, A Anh nhỏ giọng lui ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, nữ nhân đồ đen đi đến trước mặt Hạ Nhân, tay đưa lên vuốt ve gò má bóng loáng của nàng: "A Nhân, tỷ đã nói rồi, tỷ tỷ không hy vọng em khổ cực như vậy."

Hạ Nhân nghiêng người tránh thoát, hất tay của nữ nhân áo đen ra, mặt tràn đầy chán ghét: "Hạ Dĩnh, chị đừng làm tôi chán ghét hơn nữa." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz