5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Dĩnh lạnh lùng cười, tựa hồ đã sớm thành thói quen với phản ứng của Hạ Nhân. Trong con mắt đen của nàng lóe lên một tia trầm thấp, làm cho lòng người run sợ. "Không sao, dần dần em cũng sẽ quen, bất quá ——" Hạ Dĩnh quan sát Hạ Nhân từ trên xuống dưới . "Mấy ngày không thấy, em ngược lại càng ngày càng làm cho người ta trìu mến." Ánh mắt nóng bỏng của nàng rơi vào trên người Hạ Nhân, không một chút che giấu.

Hạ Nhân trong mắt đầy ghét bỏ, thanh âm của nàng không có chút cảm tình: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì cũng sẽ sinh ra con chuột, Hạ Dĩnh, chị cũng chỉ như vậy."

Hạ Dĩnh si mê nhìn Hạ Nhân, "Chậc chậc, chị yêu chết cái dáng vẻ lạnh lùng này của em mất thôi."

Hạ Nhân hít một hơi thật sâu, Hạ Dĩnh lại vừa cười, tùy ý nói: "A Nhân, nếu em không thích ở trong căn nhà đó, căn biệt thự ở phía tây liền cho em, em xem một chút em bây giờ ở địa phương nào, cũng không có ai bên cạnh chiếu cố em, em làm sao có thể chịu được?"

Hạ Nhân cười giễu cợt, "Căn biệt thự phía tây của chị? Thật là của chị? Hạ Dĩnh, mặt mũi của chị vứt đi đâu rồi?"

Hạ Dĩnh cũng không thèm để ý, từ từ nói tiếp: "Chị thương em, chỉ cần là em muốn, chị đều sẽ cho em."

Lời này ngược lại kích thích Hạ Nhân vô cùng, nàng cười lạnh nhìn Hạ Dĩnh, "Thật sao? Vậy tôi cũng hy vọng chị có thể giúp tôi đem con hồ ly tinh kia cùng con của bà ta đang sống trong ngôi nhà của tôi đuổi đi."

"Em!" Vốn còn vẻ mặt ôn hoà bây giờ Hạ Dĩnh nổi giận, tay của nàng hung hăng đè lại bả vai Hạ Nhân, trong miệng gằn từng chữ: "Hạ Nhân, mày không chỉ một mà nhiều lần khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tao, hồ ly tinh? Ha ha, nếu không phải ba ba mày không biết xấu hổ chịu không nỗi cám dỗ, như thế nào ba ba mày lại qua lại với hồ ly tinh? Hạ Nhân, mày nên biết rõ, tất cả mọi thứ mày đang có bây giờ, đều là ta bố thí cho mày."

Hạ Nhân quật cường nhìn nàng, lông mày vì ức chế nhăn lại, Hạ Dĩnh cũng cùng nàng đối mặt, lực đạo trên tay gia tăng. Hồi lâu, nàng buông tay ra, nhìn vai ngọc của Hạ Nhân bị in lên một mảng màu đỏ sậm, nàng thấp giọng cười, lấy ngón tay khẽ vuốt qua mặt Hạ: "Thật là chọc cho người trìu mến đâu rồi, em gái ngoan của ta."

Hạ Nhân nghiêng đầu, nhấc giày cao gót tiến lên một bước, giẫm thẳng lên chân Hạ Dĩnh, nhìn dáng vẻ bị đau của nàng, Hạ Nhân tùy ý cười: "Tỷ, ngươi thật là khiến người càng ngày càng chán ghét."

  .........

Cửa bị nặng nề bị đẩy ra, A Anh một mực khẩn trương canh giữ ở cửa không biết xảy ra chuyện gì, nàng nghênh đón, nhìn sắc mặt xanh mét của Hạ Dĩnh, môi mấp máy nhưng lại không dám lên tiếng.

 Hạ Dĩnh ánh mắt lạnh buốt nhìn nàng, "Cô làm không tệ, A Nhân khí sắc tốt hơn rất nhiều."

A Anh lộ rõ vẻ kiêng kỵ với Hạ Dĩnh, không dám lên tiếng.
Hạ Dĩnh vừa hận hận nhìn chằm chằm cửa đang đóng kín, nhìn một hồi mớ quay người rời đi.

A Anh nhìn thấy nàng rời đi liền vội vàng đẩy cửa đi vào, trong văn phòng, Hạ Nhân ngồi yên trên ghế của sếp, thất thần nhìn khung ảnh để trên bàn làm việc.

Trong tấm ảnh, một nhà ba người hạnh phúc đang ôm nhau cùng một chỗ cười rạng rỡ, Hạ Nhân ôm Ba Mẹ, trên mặt tràn đầy đều là hơi thở thanh xuân.

"Nhân Nhân, cậu thế nào rồi? Chị ta ——" A Anh lo lắng nhìn Hạ Nhân, Hạ Nhân lấy lại tinh thần, nàng hít mũi một cái, khẽ mỉm cười: "Tôi không sao, A Anh, buổi họp báo buổi chiều vẫn cứ tiếp tục."

 "Nhưng cậu..." A Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ nói, Hạ Nhân vô lực phất phất tay. "Cứ như vậy đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút."

  ...

******

Vì buổi họp báo buổi chiều, Hạ Nhân cố giả bộ có tinh thần, nàng trang điểm đậm để che đậy vẻ mệt nhọc, đôi mắt đào hoa giờ đã sưng muốn thành quả hạch đào.

Thẩm Thước Hi ngủ một giấc tỉnh lại tinh thần sảng khoái, tắm rửa, tóc cột lên làm thành cái đuôi ngựa.

Hạ Nhân vốn là đang vô cùng buồn chán nghe các phóng viên hỏi đáp, trên mặt treo lên nụ cười khuôn mẫu, nhưng bất thình lình, ở trong đám người nhìn thấy Thẩm Thước Hi, ánh mắt của nàng chợt ngẩn ra.

 Thẩm Thước Hi vĩnh viễn dễ dàng bị người nhận ra. Hôm nay nàng không có mặc váy, mà là một thân quần áo màu trắng thoải mái, đơn giản tùy ý, không trang điểm lại càng thu hút ánh mắt người nhìn. Nàng nhìn thấy Hạ Nhân ngây người, mỉm cười hướng nàng phất phất tay, tiếp theo dùng ngón tay chỉ chỉ bên khóe miệng của mình, rồi nuốt một ngụm nước miếng.

Hạ Nhân sắc mặt tối sầm, theo bản năng sờ lên miệng của mình, cái tên bác sĩ đáng chết kia, cư nhiên dám lừa gạt nàng, nơi nào chảy ra nước miếng?!

Dù sao cũng có tác dụng thu hút được sự chú ý của Hạ Nhân, cả buổi nàng đều ngồi rất thẳng, có chút cảm giác bị Thẩm Thước Hi theo dõi.

Thẩm Thước Hi  thả lỏng, ánh mắt của nàng căn bản không có rời khỏi mặt của Hạ Nhân, mặc dù bị lớp trang điểm dày cộm che khuất, nhưng mà Thẩm Thước Hi vẫn là nhìn ra được, nàng không nhịn được nhíu mày. Buổi sáng lúc đi ra cửa nhìn vẫn tốt, thế nào bây giờ lại thành ra thế này?

Buổi họp báo kết thúc, Hạ Nhân đơn giản trả lời mấy vấn đề liền rút lui, Thẩm Thước Hi cười cười, đi phòng nghỉ tìm nàng.

"Sao cô lại tới đây?" Hạ Nhân có chút suy yếu dựa vào ghế sofa, Thẩm Thước Hi hơi cười: "Ở nhà cô có chút ngại ngùng bèn đi ra ngoài giải sầu."

"Ơ, khó có được nha, bác sĩ Thẩm còn biết cái gì gọi là ngại ngùng?" Không biết vì sao, ở cùng một chỗ với Thẩm Thước Hi, Hạ Nhân luôn hữu ý vô ý châm chọc nàng. Thẩm Thước Hi cũng không cho là nàng có ý gì. "Tối nay muốn đi ra ngoài, cô có thời gian rãnh không?"

"Đi ra ngoài?" Hạ Nhân nhíu nhíu mày, trong đầu hiện ra hình ảnh biệt thự nghĩ dưỡng, loại này nàng vốn không có hứng thú, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Thẩm Thước Hi, nàng do dự lấy điện thoại di động ra. "Tôi trước xác định lịch hành trình ngày mai đã."

Cùng A Anh nói chuyện điện thoại xong, xác định ngày mai đi chơi không có vấn đề gì, Hạ Nhân nhẹ gật đầu. "Có thể." Nàng cầm lấy túi đặt trên ghế sofa. "Đi thôi."

Thẩm Thước Hi cũng không có động đậy, Hạ Nhân chần chờ nhìn nàng. "Thế nào? Còn có yêu cầu gì sao?"

Thẩm Thước Hi nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, chậm rãi nói: "Cô không tẩy trang sao? Lần này đi ra ngoài chơi còn có bằng hữu của tôi, tôi không hy vọng mọi người cảm thấy tuổi chênh lệch quá nhiều."

Hạ Nhân:!!!.........

Cuộc sống tại sao luôn thê thảm như vậy?

Hạ Nhân trong lúc lơ đãng bị Thẩm Thước Hi hung hăng gây khổ sở một phen.

Nàng ném ra một cái liếc mắt, ngồi xuống bắt đầu tẩy trang.

"Còn hay là cô có ý tứ nhắc nhở, tôi vốn chính là đang muốn tẩy trang, nếu không phải là cô tự dưng đi vào, tôi đã sớm làm xong rồi, lại trở nên thanh lệ thoát tục như thường."

Thẩm Thước Hi như có điều suy nghĩ nhìn nàng nói.  "Nói vậy là cô vì tôi đi vào mà ngưng lại hành động của mình, tôi có phải hay không nên tự hào vì mị lực câu người của mình?"

"... Cô thật là, tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua loại người nào vô sỉ như cô, bác sĩ Thẩm." Hạ Nhân cũng không biết nên nói như thế nào với Thẩm Thước Hi, Thẩm Thước Hi lại đi đến bên người nàng, ôm hai tay tựa vào bên tường nhìn nàng.

Hạ Nhân:...

"Cô nhìn tôi làm gì?" Hạ Nhân có chút ngượng ngùng, mặt có chút phiếm hồng. Thẩm Thước Hi ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Tôi nhìn cô cũng không được? Cô xấu hổ? Mới vừa rồi họp báo, có không biết bao nhiêu con mắt đều nhìn cô, tôi thấy cô lúc đó còn ngáp một cái trông  rất vui vẻ đây."

Hạ Nhân mắt hoa đào híp một cái, động tác trên tay cũng không có dừng lại:
"Người ta vẫn nói bác sĩ thì tinh khiết tựa như Thiên sứ, cô như thế nào lại giống như tên biến thái cuồng rình người a~?"

Thẩm Thước Hi khẽ mỉm cười, "Tôi bất quá là thể hiện một chút tài năng vốn có mà thôi."

Hạ Nhân:...

Vốn là thời gian tẩy trang vô cùng khô khan, cùng Thẩm Thước Hi nháo qua nháo lại, Hạ Nhân lại cười vô cùng vui vẻ, A Anh vừa tiến đến chứng kiến cảnh này liền bị dọa sợ, không tự giác mà run rẩy.

"Sao cậu lại vào đây?" Hạ Nhân có chút không vui hỏi, A Anh lau mồ hôi, nữ nhân này thật đúng là thích thay đổi, rõ ràng là mới có mấy ngày a~, bây giờ  nàng lại thành quấy rầy thời gian riêng tư của hai người họ sao?

"Cậu không phải nói muốn đi ra ngoài sao? Tôi tới là để đưa chìa khóa xe cho cậu đó." A Anh quơ quơ cái chìa khóa xe trong tay, bởi vì Hạ Nhân mặc váy nên không tiện mang theo, mọi đồ vật đều để ở chỗ của nàng.

Hạ Nhân đứng dậy, nhìn nhìn bản thân một thân váy từ trên xuống dưới, đứng một bên Thẩm Thước Hi cười khẽ: "Đưa cho tôi đi."

  "A... A." A Anh đem điện thoại, chìa khóa xe, ví tiền đều đưa tới cho nàng,  Thẩm Thước Hi lại chỉ đưa tay lấy điện thoại. "Những thứ khác đều là không cần thiết."

A Anh ngẩn người, nhìn về phía Hạ Nhân, không cần mang ví tiền? Đây không phải là giẫm một cái vào cái đuôi của Hạ tổng sao?

Không nghĩ tới, Hạ Nhân vẻ mặt mong chờ nhìn Thẩm Thước Hi. "Cô muốn mang tôi đi chỗ nào?"

A Anh:...

Mắt tự thấy mình không có chỗ để nói, A Anh nhỏ giọng xin phép lui ra ngoài.

Thẩm Thước Hi khóe miệng khẽ nhếch, "Cô cứ đi theo tôi là được."

Hai người một trước một sau cùng đi xuống lầu, Hạ Nhân nhìn chung quanh đánh giá. "Xe cô để đâu?"

Dựa theo tính tình Thẩm Thước Hi, Hạ Nhân thật đúng là mong chờ nhìn xem xe của nàng là xe gì. Thẩm Thước Hi chỉ chỉ bên cạnh. "À, kia kìa."

"Lexus a~, coi như tạm được, màu đỏ nữa, ha, tôi thích." Hạ Nhân nhìn qua chiếc xe kia định đi tới, Thẩm Thước Hi kéo tay nàng lại. "Không phải, sai rồi".

Hạ Nhân nghi hoặc nhìn Thẩm Thước Hi. "Như thế lại không phải? Không phải là chiếc xe này sao?"

Thẩm Thước Hi khẽ mỉm cười: "Bên cạnh kia."

Hạ tổng trắng mắt nhìn chiếc xe đạp màu xanh biếc bên cạnh, nàng há to miệng.

Thẩm Thước Hi cười đến vui vẻ. "Đi thôi, hôm nay trời có chút gió, đi xe đạp rất thích hợp, cảm giác thoải mái."

Hạ Nhân sững sốt hồi lâu, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Thước Hi. "Nhưng tôi mặc chính là váy...."

Thẩm Thước Hi gật gật đầu, "Tôi biết, tôi mặc quần, tôi chở cô."

Hạ Nhân chưa từ bỏ ý định. "Nhưng tôi mặc chính là váy đỏ đó." Đỏ phối với xanh, cái thể loại phối màu kiểu rắm chó gì thế, cái này mà Thẩm Thước Hi nhìn cũng không biết hay sao?

Thẩm Thước Hi nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn được nữa, nàng gạt chân chống, có chút anh tuấn nhìn Hạ Nhân, "Tôi lại không mù, nhanh lên đi!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz