6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhân mấp máy môi, cẩn thận từng li từng tí ngồi lên yên sau của xe đạp, trong miệng lẩm bẩm: "Cô đây không phải ép người quá đáng sao?"

Thẩm Thước Hi một chân chống đất, khóe miệng khẽ nhếch: "Không dám, không dám, tôi đây chỉ là để Hạ tổng thư giãn, coi như là trải nghiệm một lần thôi." Vừa nói, nàng vừa tựa như trong lúc lơ đãng mà lắc lư cái xe đạp một cái. Hạ Nhân đang căng thẳng, chợt giật mình một cái ôm lấy eo Thẩm Thước Hi. Người này quả thực là muốn dọa nàng mà...

Thẩm Thước Hi hé mắt, mãn nguyện nói: "Cô xem, không phải trong phim thần tượng tuổi thanh xuân cũng là diễn y như vậy sao? Mà nói đến phim truyền hình thì cô so với tôi càng rõ ràng hơn mới đúng."

"Cô là xem cái thể loại phim thần tượng vườn trường thời đại nào vậy? Đây lại còn là xe đạp nữa."

Hạ Nhân ôm chặt eo Thẩm Thước Hi, thanh âm có chút mất tự nhiên nói: "Hơn nữa, người ta nhân vật chính hoặc là tây cầm quyển sách hoặc là ôm cặp sách trong lòng, thẹn thùng chặn giữa, ngăn cách hai người, cô là chuẩn bị cái gì?"

Thẩm Thước Hi suy nghĩ một chút, nàng từ trong túi xách móc ra cái điện thoại di động của Hạ Nhân, lớn cỡ bàn tay, hào phóng đưa cho nàng."Nga, cô cầm mà chắn đi."

....

Hạ Nhân mặt dại ra đưa mắt nhìn cái điện thoại. "Bác sĩ Thẩm, cô thật là... Cô thật là... Tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người nào như cô vậy. Tại sao không đem túi xách của cô đưa cho tôi?"

Thẩm Thước Hi nhíu mày: "Không được. Cái túi này là tôi mới mua, vạn nhất cô bị té, cầm theo cái túi chà mặt đất chẳng phải là tôi chịu thiệt sao?"

Hạ Nhân:...

Mắt thấy Hạ Nhân cứng họng trước lời nói của mình, Thẩm Thước Hi tâm tình thật tốt, nàng hai chân nhấc khỏi mặt đất, dùng sức đạp mà bắt đầu: "Đi thôi!"

Ngồi xe đạp và xe hơi thật đúng là cảm giác không giống nhau...

Vừa mới bắt đầu, có chút gió thổi qua quất vào mặt, Hạ Nhân hô hấp tràn ngập mùi thơm của Thẩm Thước Hi, nhìn ngắm phong cảnh chung quanh, mệt mỏi một ngày thật giống như được rũ bỏ.

Nhưng qua nửa giờ, Hạ Nhân có chút  chịu không nổi, chịu đựng cái ánh nắng chói chang, mồ hôi của nàng đổ một tầng lại một tầng chảy xuống, nàng nhịn không được hỏi: "Cô rốt cuộc mang tôi đi chỗ nào? Thế nào đi lâu như vậy còn chưa tới?"

Thẩm Thước Hi thể lực rất tốt, mặt không đổi sắc mắt nhìn phía trước: "Cô hỏi đi chỗ nào làm gì? Cô hiện tại không có tiền không xe, ngồi cho đàng hoàng đi."

Hạ Nhân:...!!!

Trên đời này sao lại có người đồ vô lại, vô sỉ như vậy!!!

Bây giờ Hạ Nhân mới hiểu được vì sao Thẩm Thước Hi lại không cho nàng mang điện thoại mang ví tiền, nguyên lai là muốn nàng tức chết đây mà!

Mắt thấy đường càng đi càng hẹp, chung quanh cây cối xanh biếc cũng ngày càng bắt đầu nhiều hơn, có chút tiết tấu núi rừng, Hạ Nhân có chút bất an. "Cô đến cùng là muốn mang tôi đi chỗ nào?"

Thẩm Thước Hi tâm tình không tệ. "Như thế nào, sợ tôi đem bán cô sao?"

Hạ Nhân hừ lạnh một tiếng, " Mỹ nhân giống tôi đây, người nào có khả năng mua được?"

Thẩm Thước Hi cười khẽ: "Không biết làm nội trợ, nói lại không nghe lời, đến các loại ngũ cốc cũng không phân biệt được,thì người nào mua cô? Bây giờ tất cả mọi người đều cân nhắc kinh tiết kiệm kinh tế, chi tiêu phù hợp."

Hạ Nhân nghe thấy mà đau răng, "Cô một ngày không chèn ép, nói xấu tôi thì cô khó chịu phải không?"

Thẩm Thước Hi cười cười, một cước đạp chân xuống đất. "Tốt rồi, xuống đây đi, đến rồi."

Hạ Nhân từ trên yên sau nhảy xuống, Thẩm Thước Hi khóa kỹ xe, đi đến bên người nàng. Bởi vì mới vừa rồi ngồi đằng sau xe mà bị che khuất, Hạ Nhân không thấy được mặt Thẩm Thước Hi. Bây giờ vừa nhìn thấy, trên trán nàng chảy ra chút mồ hôi, gò má trắng nõn cũng hồng lên, vô cùng mịn màng, bộ dạng thật là làm cho người ta muốn đi lên cắn một cái. Hạ Nhân nhìn thoáng qua, tâm mãnh liệt nhảy, nàng lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác.

"Làm sao vậy?" Thẩm Thước Hi kỳ quái nhìn nàng, Hạ Nhân che giấu, lấy tay giả vờ quạt quạt. "Nóng, nóng chết tôi."

"Ha ha, đi thôi, đi vào uống chút trà, bằng hữu của tôi đều đã ở trong."

"Mấy người?"

 "Hai."

Hạ Nhân chần chừ một chút, hỏi: "Là bệnh nhân trước kia của cô sao?"

Thẩm Thước Hi không có để tâm, thuận miệng đáp: "Không phải, đều là bằng hữu cũ cả. Bác sĩ tâm lý sau khi hoàn thành quá trình trị liệu cho bệnh nhân, về sau hai bên sẽ không còn liên hệ."

"A..." Hạ Nhân không nói gì, mấp máy môi, cúi đầu nhìn mũi chân.

Thẩm Thước Hi nhớ đến bằng hữu, không có nghĩ quá nhiều, nàng nhìn Hạ Nhân đi chậm chạp, nàng đưa tay qua kéo tay nàng ấy cùng đi vào trong.

Hai tay chạm nhau, xung quanh Hạ Nhân đều là hương hoa đào, Thẩm Thước Hi nhẹ nhàng cười: "Cô thật đúng là một yêu tinh."

Hạ Nhân hoàn hồn, nàng tràn đầy tự tin chớp mi một cái. "Đúng không? Tất cả mọi người đều nói như vậy."

Không phải chỉ là hồ ly tinh sao? Hạ Nhân sớm đã thành thói quen. Nàng cảm thấy những người nói nàng là hồ ly tinh, nhất là phái nữ, đều là những kẻ không ăn được nho thì nói nho chua, toàn một lũ ghen tị trong lòng.

Thẩm Thước Hi khóe miệng khẽ nhếch: "Ân. Thật giống như là một cây yêu thụ ngàn năm."

Đang bước qua cửa, bước chân Hạ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Thẩm Thước Hi vội vàng đỡ lấy nàng, đang cau mày muốn nói gì đó, bên trong chợt có hai người đi ra đón.

"Thước Hi, cậu như thế nào giờ này mới đến?"

Thẩm Thước Hi cười cười, nàng tiến lên ôm lấy hai người, kiểu xã giao như nước ngoài vậy khiến cho Hạ Nhân đứng một bên có chút giật mình. Nàng còn đang suy nghĩ, ánh mắt Thẩm Thước Hi liền rơi đến bên người nàng, khẽ mỉm cười: "Đây là Hạ Nhân."

Hạ Nhân ngay lập tức chuyển sang bộ dáng hồ ly tinh, cười một cái, nam nhân cao ráo đẹp trai ánh mắt lập tức sáng lên. "Mỹ nữ a, hân hạnh, hân hạnh, tôi là Phương Du, cô gọi tôi là Tiểu Du là được." Tiểu Du lớn lên góc cạnh rõ ràng, không phải là kiểu tiểu thịt tươi, mà là một thân ngăm đen, có cơ bắp, vô cùng có mùi vị nam nhân. Thật cao, thật to, cười một cái lộ ra cả hàm răng trắng bóng, một nam nhân toàn thân tỏa nắng mặt trời.

Hạ Nhân từ trên xuống dưới đánh giá Phương Du, trên người của hắn từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, người cũng đẹp trai anh tuấn, chắc là một phú nhị đại, Hạ Nhân kiều mị cười một tiếng.

Nữ nhân còn lại đứng bên cạnh, ánh mắt hơi mang chút ít dò xét nhìn Hạ Nhân, nàng lễ phép cười cười: "Hạ tổng, xin chào, tôi là Văn Hoa."

"Văn Hoa?" Hạ Nhân lặp lại, nàng hướng Thẩm Thước Hi nhìn một cái, Thẩm Thước Hi đối với nàng mỉm cười gật đầu. "Không sai, đúng là phóng viên hàng đầu của giới báo chí, nếu không sao lại có thể nhận biết cô đây đại lão bản."

Văn Hoa một thân quần áo màu xanh lá cây, cả người toát lên vẻ trong trẻo, lạnh lùng, thanh lãnh nhưng giữa tâm mi lại có chút ôn nhu, có chút giống con gái Giang Nam, rất có mị lực của mình.

Đơn giản giới thiệu, tuổi tác ngang nhau, khiến cho bốn người rất nhanh liền thân thiết.

Thẩm Thước Hi kinh ngạc phát hiện, ở trước mặt người ngoài, nhất là soái ca mỹ nữ trước mặt, Hạ Nhân lại có thể toát ra có khí chất như thế, giống như là nhân vật trên TV, ngay cả đi bộ cũng  mang chút phong thái, khác hẳn bộ dáng ngày thường cùng nàng đấu võ miệng, bộ dáng trêu chọc lắm điều. Phương Du cùng nàng nói chuyện rất vui vẻ, đến cuối cùng thiếu chút nữa còn xưng huynh gọi đệ. Văn Hoa ngược lại là lẳng lặng ngồi một bên, thỉnh thoảng gọi người thêm lấy trà, thỉnh thoảng lại vì Thẩm Thước Hi gắp một ít thức ăn nàng thích, Hạ Nhân phát hiện, nàng hé mắt, ánh mắt ở giữa hai người qua lại, khóe miệng câu lên một nụ cười xấu xa.

Bốn người nghỉ ngơi một hồi, Phương Du nhìn đồng hồ đeo tay một cái. "Chúng ta mau đi thôi, nghe nói hôm nay sẽ có mưa, đi sớm một chút, nếu không sẽ gặp phiền toái."

Thẩm Thước Hi nhẹ gật đầu, bên cạnh Văn Hoa cũng cầm lên một cái balô lớn đưa cho nàng.

Thẩm Thước Hi nhận lấy, trực tiếp ném cho Hạ Nhân. "Cầm cho tốt."

Hạ Nhân giật mình. "Đây là cái gì?"

Thẩm Thước Hi nói hùng hồn. "Hành lý của tôi."

  "... Hành lý của cô tại sao lại bắt tôi cầm?" Hạ Nhân không vui nói. Nàng đường đường là một tổng tài, lúc nào biến thành người hầu rồi?

Thẩm giống như cười mà không phải cười nhìn Hạ Nhân. "Hạ tổng, đây chính là đồ dùng của chúng ta đêm nay dừng chân trên núi, cô cái gì cũng không mang, nếu như không phải tôi cứu tế cô, chẳng lẽ cô muốn ngủ ngoài đường."

Hạ Nhân:...

Lần nữa đi đến bên chiếc xe đạp màu xanh của Thẩm Thước Hi, Hạ Nhân như đã hiểu ra cái gì, hai chân mày nàng nhíu chặt lại: "Thẩm Thước Hi, cô đừng nói với tôi là cô định đạp cái này giữ trời mưa để đi cắm trại dã ngoại. Cô có phải là bị làm sao không..."

Thẩm Thước Hi đang muốn trả lời, một bên Phương Du ân cần tiến lên săn đón. Hắn cưỡi một chiếc xe đạp đen bóng, làm ra vẻ đẹp trai nhìn Hạ Nhân. "Nhân Nhân, tôi chở cô đi? Xe của tôi so với xe của Thước Hi ngồi thoải mái hơn nhiều, kỹ thuật so với nàng càng an toàn hơn."

Văn Hoa ở một bên lẳng lặng nhìn hai người, Hạ Nhân kiều mị cười một tiếng: "Ai ôi!!! Tiểu Du ca ca không cần, tôi nhưng là bị Thẩm Thước Hi bắt đến đây, nàng đối với tài sản, tính mạng của tôi rất chi là phụ trách nha~."

Thẩm Thước Hi liếc mắt nhìn Hạ Nhân một cái, đưa mắt nhìn sang Phương Du. "Cậu được rồi a, cũng không sợ chịu không nổi."

Hạ Nhân:...

Phương Du:...

Chịu không nổi...

Hạ Nhân cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Thẩm Thước Hi. Nữ nhân xấu xa này, người nào sau này yêu cô mới mới đúng là không chịu nổi!!!

Vì thời gian đang gấp, ba chiếc xe đạp rất nhanh hướng đỉnh núi đi tới. Nửa đường bắt đầu nổi lên từng đợt gió nhỏ. Người chú ý chăm sóc bảo dưỡng như Hạ Nhân rất sợ da det mịn màn mềm mại của mình bị gió thổi hư mất, nàng đem mặt mình toàn bộ giấu kín ở phía sau lưng Thẩm Thước Hi. Đến cuối cùng, dứt khoát đem toàn bộ thân dán chặt vào sau lưng nàng ấy, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, Hạ Nhân nhịn không được dùng mặt cọ xát. Thẩm Thước Hi thân thể lạnh như băng, cho dù là mùa hè cũng giống như là ôm một khối băng, cộng thêm cái kia mùi thơm nhàn nhạt, ôm cực kỳ dễ chịu.

Thẩm Thước Hi thân thể run lên, chóp mũi đều là mùi thơm hoa đào câu người, nàng nhíu mày. "Cô là mèo sao?"

Hạ Nhân khúc khích cười. "Con mắt cô cũng nhìn ra được tôi đây xinh đẹp như mèo sao?"

Thẩm Thước Hi lắc đầu, không để ý tới nàng: "Thời tiết thay đổi, một hồi lên trên, cô nhớ lấy trong balo ra một bộ y phục rồi mặc thêm lên."

"Là của cô sao?" Hạ Nhân có tính khiết phích, bình thường quần áo của người khác nàng động cũng không động, Thẩm Thước Hi biết nàng đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng. "Của cô, buổi sáng tôi có đem từ nhà theo."

"Ah". Hạ Nhân không biết tại sao trong lòng lại có chút mất mác, nàng lại cọ cọ vào lưng Thẩm Thước Hi. "Làm sao cô biết tôi nhất định sẽ đi?"

Thẩm Thước Hi nhịn không được cười khẽ: "Giống như cô vậy nghĩ một đằng nói một nẻo ngạo kiều khó chịu liệu có mấy người?"

Hạ Nhân nhẹ bấm một cái vào lưng Thẩm Thước Hi, Thẩm Thước Hi có chút nhột, tránh né một cái, cười nói: "Đừng nháo, còn có người khác."

"Bọn họ một người là bạn nối khố cùng cô lớn lên, một người thì là người thầm mến cô, cô sợ cái gì?" Hạ Nhân lời nói thoải mái làm cho người ta nghe không ra tâm tình, nhưng Thẩm Thước Hi quả thực lấy làm kinh hãi, "Cô nói bậy bạ gì đó?"

Hạ Nhân khóe miệng nâng lên lộ ra tia giảo hoạt. "Chẳng lẽ không đúng sao? Cô nhìn ánh mắt Văn Hoa nhìn cô mà xem, tình ý nồng đậm, ánh mắt nhìn tôi  lại tràn đầy thù hận, rất ít nói chuyện, nhất định là coi tôi là tình địch."

Thẩm Thước Hi suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nàng đó là cái gì ánh mắt."

"Cô có ý gì?" Hạ Nhân lập tức nghiêm mặt, Thẩm Thước Hi buồn cười quay đầu nhìn nàng một cái. "Giống như cô loại này, quen tính khí lớn giống như các thiên kim đại tiểu thư khác, người nào thích chẳng phải chính là nàng kiếp nạn sao, lại còn tình địch nào đây."

  ......... quen tính khí lớn giống như các thiên kim đại tiểu thư???!!!

Thẩm Thước Hi quên rằng, ngoại trừ thời tiết, trên đời thứ thay đổi nhanh thành nhất chính là mặt nữ nhân. Trong tình huống Thẩm Thước Hi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra hết, Hạ Nhân lưu loát nhảy xuống xe, nàng cũng không để ý cái gì kiềm chế không kiềm chế, nàng hào phóng kéo váy lên, nâng lên chân dài, dựa theo Thẩm  Thước Hi đạp một cước nhào ra khỏi xe.

Rất đáng tiếc chính là Hạ tổng thật sự là đánh giá thấp tế bào vận động của bác sĩ Thẩm. Một khắc kia khi nàng nhảy xuống, Thẩm Thước Hi dưới chân cũng phát lực, Hạ Nhân nhảy một cái không những không làm khó được Thẩm Thước Hi lại còn thiếu chút nữa làm bắp đùi của mình bị rút gân. Mà không có "gánh nặng"  Thẩm Thước Hi  càng phóng càng nhanh, rất nhanh đuổi kịp hai người phía trước, thời gian dần trôi qua, ba người cùng nhau biến mất ở trong khe núi trước mặt.

Hạ Nhân đã hoàn toàn trợn tròn mắt... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz