1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng dáng ai đó vụt qua nơi đây.

Giữ đêm canh 2 cô út bỏ nhà ra đi, bởi cô biết đêm nay cô hổng đi là khổ cha khổ má , lý do là vì quan Tây cứ đến nhà hỏi cưới tía má không nhận, tên quân Tây đó ức không làm gì được đành lấy nhiều lý do hay nộp tiền để tăng thuế ông hội đồng, thuế bây giờ cao. Tuy ông hội đồng có gửi thư lên quan giải oan nhưng không làm được gì, vì quan đã bị tiền làm mờ mắt.

Tui trù đui mù luôn! Làm quan hơn ông nội.

Nhà ông hội đồng Nguyễn chỉ có 3 đứa con cưng như trứng hứng như hoa, ông thương con lắm nhưng tụ quan Tây cứ dòm ngó cô út , mười mấy năm trước trúng mùa kể từ đó nhà ông đi lên, gia đình ông có thể nói là đủ ăn đủ mặc dư kha khá cho đến khi cô út 18 tuổi bị quan Tây để ý . Quan Tây đã đến hỏi cưới nhiều lần nhưng ông từ chối, con mình người Nam Kì cưới sinh đẻ con phải ở đây một phần là vậy một phần ông sợ con khổ .

Ông hội đồng bây giờ không trụ nổi thuế đành bán xưởng lụa, dù ông làm gì cũng bị quan Tây chặn đầu muốn ông vào đường cùng, cô út thấy vậy thương cha thương mẹ đành ra đi đỡ cha mẹ nhọc lòng.

Cô đi xuống bếp nhìn bọn gia đinh bỗng cảm thấy nhọc lòng, tụ gia đinh thiếu cô 10 đồng chưa trả, cô đi rồi ai trả cho cô ?

Cô út đi xuống sông thấy một chiếc xuồng đã chuẩn bị, cô bước chậm rãi xuống, cô bỏ bọc đồ xuống chậm rãi chèo đi , cô chèo một lúc lâu cô ngước chuẩn đoán tầm đêm canh 3 . Cô đi không cần nhìn đường chèo nào cập bến cô nghỉ, cô chưa nghĩ xong chiếc thuyền cặp bến cản, cô ngước nhìn thấy một cô gái trong bộ bà ba màu tím , da cổ trắng lắm, cổ nhìn thấy cô út liền chào hỏi.

" cô đi đâu vậy, giờ này người ta ngủ hết rồi mà "

Giọng trong trẻo lại dễ nghe, cô út nghe cái giọng đó đôi phần ngợm người . Cô út nghĩ bụng

Giờ ít nhiều gì cũng canh 3 sao lại có cô gái đứng cạnh bến sông?.

Cô gái đó nhìn thấy cô út liền lên tiếng lần nữa.

" cô ơi?"

Cô út nghe vậy liền trả lời, đôi phần sợ hãi lúc này cô út cố trấn tĩnh bản thân.

" dạ tui đi tìm làng xin ở qua đêm "

Cô gái đó nghe vậy cười mỉm.

" làng tui đang tổ chức tiệc nếu cô không ngại tui nói với trưởng làng cho cô ở qua đêm "

Cô út nghe vậy mừng thầm trong bụng, tìm một chỗ trú qua đêm là được.

" được nếu cô không phiền "

" không phiền đâu, mau lên đây đi "

Nghe vậy cô út cầm bọc đồ đặc lên cản , cô nhìn chiếc thuyền, nghĩ ra kế hay rồi cầm đồ đi theo cô gái, trên đường về làng cô út và cô gái có tâm sự vài ba câu.

" tui tên Thuỷ, còn cô "

"Tui tên Yến , cô sống đây lâu chưa?"

" lâu rồi từ nhỏ luôn ấy chứ, tui nhìn Yến không phải người xứ này."

" đúng rồi tui không phải người xứ này, tui từ nơi khác xuống ."

Nói chuyện một hồi cũng tới làng cô út nhìn sơ qua thấy cũng nhiều người đấy chứ .

" Thuỷ em đi đâu vậy? Ai đây?"

Giọng cậu thiếu niên cao to chạy từ xa vọng đến. Xa cậu xanh sau làm cô út nổi da gà.

" dạ cô này muốn ở qua đêm làng mình, em tính xin trưởng làng coi được không."

" anh đi cho em ở đây nói chuyện đi ."

Nói rồi cậu chạy đi , cô út được Thuỷ dẫn đến bàn ngồi, cô út nhìn mọi người ai cũng nhộn nhịp cũng có người lại chào hỏi cô út.

" Thuỷ ai vậy em ?"

" dạ anh cứ gọi là Yến, cô muốn xin ở lại một đêm ."

Cô út nhìn chàng trai cao ráo trước mặt, nể thiệt trong làng này trai xinh gái đẹp. Cô út cũng chào hỏi, cũng dơ tay ra muốn bắt tay, chàng trai ngại ngùng đáp:

" tui xin lỗi tui ngại bắt tay."

" à k sao không sao một phần là lỗi của tui."

Nghe vậy chàng trai đỡ ngại ngùng hơn , cũng xin phép rời đi để cô út nói chuyện với Thuỷ. Nói được một lúc cậu trai cao to đi lại.

" anh xin trưởng làng rồi, em dẫn cô đó vào ngủ đi ."

Cậu trai đó nói được mấy câu chạy đi . Cô út khó hiểu?

" sao ảnh chạy vậy tui xấu lắm hả?"

Cô út vừa nói vừa buồn, cô út không tự tin với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của mình , Thuỷ nghe vậy cười nhẹ.

" không đâu do Yến quá xinh đẹp đó."

Thuỷ nói chất giọng nhẹ nhàng có phần an ủi nói xong. Đưa cô út vào nhà, nhỏ cũng nhỏ nhỏ đủ một người ở, cô út khó hiểu mình ngủ đây vậy Thuỷ ngủ đâu? Nói là nhà không đúng cái chồi đúng hơn chỉ có một chỗ vừa đủ một người nằm, trước mặt chỗ ngủ là cái lò . Trước cửa nhà có chum nước để hứng nước mưa, đưa cô út vào rồi Thuỷ cũng rời đi .

Cô út nằm suy tư, suy tư một lúc buồn ngủ quá ngủ ngục luôn.

*****

Phía bên nhà Yến:

Cái Thanh thốt hoảng chạy vào phòng ông hội đồng gấp gáp.

" cô...út....bỏ nhà ra đi rồi ông ơi!!"

Ông nghe như sét đánh ngang tai, chỉ vì tên quan Tây làm thuế tăng cao cô út sợ nhọc tía má mà bỏ nhà ra đi. Cho tới khi tên quan Tây biết liền bắt người đi tìm , biết cô út đi bằng thuyền nghĩ trong bụng không xa , ai dè đi giữ trừng gặp lóc xấy nước gần làng cô đang ở, trôi luôn cái thuyền vô lóc xấy, trên thuyền còn một bộ đồ bà ba màu tím dính ít máu. Khi ông hội đồng biết con mình chết mất xác, ông không ăn uống gì hết ông đỗ bệnh khuyên can nhiều lắm ông mới ăn, nỗi đau đớn mất con ai hiểu được , bà hội đồng không thua kém gì ông bỏ ăn bỏ ngủ nhốt mình trong phòng. Cậu cả lo việc tía má xong liền đi làm xa để giảm nỗi đau này khi mất em gái, cậu hai cũng còn chút lí trí ở nhà lo tía má, tiện mở cơ ngơi sự nghiệp.

Về phía quan Tây khi biết cô út mất cũng từ bỏ tìm kiếm . Cũng tha cho nhà cô út.

****

Cô út thức dậy ra ngoài nhìn xung quanh không một bóng người , cô út rửa mặt xong định tìm Thuỷ tìm mãi chả thấy , cô út đành viết lá thư cảm ơn rồi rời đi . Cô út đi ve phía đường mòn đi một lúc khá xa cô thấy một ngôi làng tuy không nhỏ không to, cô lại gần rạp bán trái cây , hỏi thăm về ngôi làng sẵn tiện thể mua trái cây.

" cô gặp rồi sao , ai vô trong làng đấy điều sợ hết"

" làng đó bị sao hả cô?"

Cô út vừa lấy trái táo cạp ăn, bà cô đó kể hăng say.

" làng đó hồi còn sống nhiều trai xinh gái đẹp hết nên làng đó đông là điều thiển nhiên , cho tới khi quan Tây đó thương một cô gái trong làng đòi phải cưới được cô , nhưng cô không chịu , tên quan Tây đó tức giận liền triệu người giết sạch ngôi làng chỉ còn mình cô đó bị bắt làm vợ cho qua Tây . Cái làng đó tên là Xuân "

" vậy là tối qua con gặp..."

Cô út run run cầm trái táo cạp dở của mình.

" đúng rồi chắc con gặp rồi đó làng đó thân thiện lắm"

Cô bán trái cây nói giọng trêu trêu làm cô út rưng rưng nước mắt .

" cô ơi có chỗ nào tìm việc hong cô?"

Cô bán trái cây lắc đầu, giờ làng cô đứng là làng Côn ít người định cư vì nghèo, bọn pháp cứ nhắm đến cái làng này nên càng về sau ít người ở được .

" cô ơi gần đây có làng nào hong cô ?"

" có phía trước con đi thẳng một lúc sẽ thấy ngôi làng , làng đó làng Hội lớn lắm con có thể ở nhà ông hội đồng, nhưng con né nhà ông hội đồng Lý ra , nhà đó khó chiều lắm đặc biệt cô hai."

" vâng con cảm ơn "

Đúng như cô bán trái cây nói đi thẳng sẽ thấy nhưng nó to hơn cô út nghĩ, cô dạo xung quanh mua đồ ăn nhưng trời tính hong bằng tg tính vừa vào chợ cô bị giựt túi cô út ngơ ngác nhìn túi chạy đi lúc này cô định hình lại đồ mình còn ở trỏng không đồ ở dơ ghê lắm, cô chạy theo ai dè gặp đường cùng ,trộm trèo được cô út không trèo được cô bất lực quay ra sau vô tiệm vải mua đồ , cô lựa một hồi thấy một mẫu vải tốt rẻ cô ưng cô mua với kinh Nghiệm nhiều năm cô làm xưởng vải , cô phân ra loại nào ra loại nào loại đó ra loại đó . Cô nghe tiếng ai nghe êm tay lắm có phần nghiêm khắc.

" mắt cô tốt đó "

"....?"

Ai quen biết gì nói chuyện vậy trời, ai cũng thân thiện hết hả?

" cô hai , con chào cô"

Cô út hỏi chấm ai , người quen gặp nhau chào hỏi bình thường nhưng kêu bằng cô thấy không hợp chắc chủ tớ . Tính tiền xong cô mới quay qua nhìn " cô hai".

Cô hai ngớ người một lúc liền ngại ngại cũng giữ uy phong nhà họ Lý chứ cô ho nhẹ vài tiếng, cô qua nhìn qua cô bán vải , hiểu ý liền đem sổ sách chi tiêu đưa cho cô hai. Cô út mua xong nhìn cô bán vải.

" cô ơi chỗ này có ai cần hầu không ạ?"

" tui hổng biết nữa để tui hỏi cô hai , cô ở đây đi tui hỏi cái."

Nói rồi cô bán vải chạy lại cô hai.

" cô ơi nhà ông còn cần hầu không ạ?"

Cô hai ngẫm lúc thì nghĩ thầm trong bụng, cô hai vừa đánh gãy xương sườn một đứa giờ không tiện di chuyển chắc mướn thêm .

" cần ai mướn hả gì?"

" dạ cô mua vải ý ạ để con nói với cô đó "

" ừ "

Miệng nói chứ lòng cô hai vui như được mùa, cô hiện tại có hảo cảm về nhan sắc thôi còn tính cách chưa rõ.

" được rồi từ giờ cô hầu nhà hội đồng Lý , cô lại cô hai lát về chung luôn "

Từ giờ tui kêu cô út là Yến nghen*

Nghe vậy Yến lại gần cô hai , Yến đi lại gật đầu nhìn cô hai . Cô hai gấp sách vở lại nhìn Yến.

" em bao nhiêu tuổi?"

" dạ 18 tuổi."

"Em tên gì?"

" con tên Hồng Yến ."

Giọng Yến nó dễ nghe, còn giọng cô hai không thua kém gì Yến có đôi chút ấm.

" Xe đến rồi em đi theo cô về chung luôn."

" vâng ."

Yến dễ nghe lời lắm tăng thêm hảo cảm với cô hai , về đến nhà ông hội đồng nhìn khuôn viên to nhìn Yến thấy chán chả muốn làm, nhưng phận làm hầu đâu phải làm chủ đâu mà không làm . Vừa vào nhà Yến nhìn thấy bóng dáng người mảnh khảnh tay cầm quạt, mặt áo bà ba màu Hồng nhạt , mặt xinh xắn làm sao á. Yến cũng xuống bếp chào hỏi mọi người, mọi người ai cũng thân thiện hết, cái Nụ nhìn nó hoài làm nó ngại lắm, thấy nhìn hoài kì kì Yến lên tiếng.

" chị đừng nhìn em được không?"

Yến nói giọng nhỏ nhẹ, Nụ thấy vậy cũng chào hỏi qua lại.

" à chào em chị tên Nụ , em tên Yến đúng không ?"

" dạ ."

" anh tên Dền , em được cô hai nhận phải không?

Giọng thanh niên trai tráng, đôi phần khàn khàn của Dền , Dền thấy Yến ngại lắm vì Yến đẹp còn lễ phép nữa, mọi người ai cũng thích Yến hết Yến nó cũng mừng hổng ai ghét nó hết.

" dạ em chào anh , dạ đúng rồi."

Yến cũng nhỏ nhẹ trả lời.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Nghe tiếng ai đang xuống Yến quay qua nhìn. Tụ gia đinh liền chào hỏi.

" dạ con chào cô hai."

Yến nhìn thấy cô hai liền cuối đầu chào.

" dạ bẩm cô hai xuống đây có việc chi ạ?"

Nụ nhanh miệng hỏi liền, không ngoài dự đoán, Dền nhìn Nụ ánh mắt khó nhìn.

Chát!

Cô hai tán vào đầu Nụ làm nó té xuống đất , tụ gia đinh liền nín họng , không dám nhút nhít sợ bị cô hai tát vào đầu, Yến nó nhìn cũng run run rồi nó ngất xuống đất tụ gia đinh và cô hai thấy vậy đỡ nó lên dạt.

Tâm lý Yến kém dữ mèn nữa sao cô hai dám đánh .

Cô hai thấy Yến ngất liền gọi đốc tờ , một hồi mới phán ra là Yến nó không có bệnh vấn đề tâm lý thôi làm cho cô hai đỡ lo . Tầm tối Yến giật mình tỉnh dậy nó ngủ chung với tụ gia đinh, Yến nhìn tụ nó thấy thương lần đầu Yến thấy người khác đánh bị đánh thấy thương, nó cũng hồi đó cũng đi hầu người ta được 2 năm tía chuột về , nó hầu ở đó như là nhà vậy cậu chủ ở đó thương nó lắm , nó giỏi mà thông minh còn đẹp nên được lòng ông bà hội đồng ở đó . Vì đẹp ai cũng thích nó nên cậu chủ sợ nó nghĩ xấu rồi nó đâm ra ghét cậu chủ nên lần nào hể gặp mấy đứa gia đinh làm sai khi nó ở đó thì cậu chủ la thôi chứ không đánh tạo hình tượng tốt với nó.

Yến nó xuống dạt nhè nhẹ không gây tiếng động lớn, nó xuống tìm đồ ăn , chứ sáng giờ ăn được vài trái táo chứ còn gì bỏ bụng , lúc nó tính mua đồ ăn thì giựt túi chạy thấy bà còn sốc hông nữa chứ, nó dạo bếp một vòng không còn gì để ăn thôi đành để bụng sáng ăn. Nó ra ngoài lu nước ngồi cạnh ngắm trăng nó nhìn trời cũng gần canh 4 ngồi ngân nga vài câu hát.

Đêm nằm lại nhớ mình ơi

Mình ơi nhớ thương mình nhiều

Đêm nằm lòng nghe thao thức

Không biết giờ này mình ngủ chưa

Bao đời ruộng nắng cằn khô

Mình ơi sớm khuya nuôi mẹ già

Em nào một câu than thở

Thương lắm chỉ có mình thôi.

Yến nó hát hay chứ đùa, giọng nhẹ nhàng dễ nghe, nói ra cũng khổ từ nhỏ đã vương trải khó khăn mới được như này hôm nay. Bởi thế từ nhỏ nó khổ lớn rồi cũng khổ hèn chi được ông hội đồng Nguyễn thương yêu hết mực.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Nghe tiếng bước chân Yến ngợm người , Yến quay ra sau không thấy ai nó sợ lắm rồi hồi cái vụ làng Xuân Yến nó lẩm bẩm càng ngày càng lớn.

" nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật ."

Bỗng có cái tay đụng vào người nó hét toáng lên chưa kịp hét nó bị thứ gì chặn miệng lại. Yến nó quay ra sau nhìn.

" um...ư."

Nó muốn cô hai bỏ tay ra , cô hai lấy ngón trỏ đặc lên miệng ra hiệu im lặng, Yến nó hiểu ý gật đầu vừa buôn tay ra Yến xỏ tay trong túi áo lấy một cái khăn đưa cho cô hai . Nó la nãy giờ ít nhiều gì cũng dính nước miếng của Yến, cô hai nhân lấy khăn rồi hỏi nó :

" sao em ngồi đây tính trộm đồ gì nhà tui hả đa?"

Cô nói giọng trêu ghẹo làm Yến sợ , Yến nó quéo lại, sợ cô hai nghi lấy đồ cô hai đánh nó như Nụ hồi chiều. Nó vội vàng giải thích làm cô hai bấm bụng cười.

" con....con hổng....con hổng có lấy "

Mắt Yến rưng rưng như muốn khóc giọng nó nói càng đặc, cô hai biết không nên chọc nó nữa cũng sợ nó khóc làm ồn mọi người ngủ.

" thôi thôi tôi nói vậy thôi em đừng khóc, em ra đây làm gì? Giờ chưa tới giờ làm việc, em tương tư ai rồi đa ?"

" hong con chưa có người thương, con đói quá nên ngủ hong được."

Yến nói giọng buồn thiêu, nó cái gì không chịu được nó không chịu được là đói thôi, mỗi lần đói là Yến dễ cọc lắm . Cô hai thấy vậy trong phòng còn ít bánh lá dứa, cô hai không nhanh không chậm đi vô buồng rồi lấy bánh cho Yến ăn, Yến nó nhìn cô hai cho bánh mình nó sợ ăn xong mai cô hai đuổi nó đi. Nó cầm bánh trên tay ngập ngừng mặc cho bụng kêu gào vì đói, cô thấy lạ bèn lên tiếng:

" ăn đi em ."

" con ăn xong cô không đuổi con nghen ?"

Cô hai nghe vậy ngớ người ra bả vai run run cố nhịn cười mình là cô hai con gái lớn trong nhà phải uy phong lên , không ăn bánh vì sợ cái này , cô hai mỉm cười nhìn Yến.

" ừ ,không ăn nhanh cô đuổi em ."

Yến nghe vậy dồn vô họng một đóng bánh , nó không ăn hết là cô hai đuổi nó đi , cô hai nhìn nó ăn hai má phúng phính cô muốn cạp, cô hai hù nó chi hồi sặc giờ vừa dứt câu.

" khục...khục..."

Cô hai thấy vậy vỗ lưng cho Yến, sau một hồi nó cũng hết sặc .

" em ăn từ từ thôi."

" cô muốn đuổi con cứ nói, hứ con không nói chuyện với cô hai , con đi ngủ."

Vừa nói xong đẩy bịt bánh cho cô hai , nó quay vào dạt lên đặt tấn mùng ngủ.

Cô hai ở đó mình đi !

Cô hai ngớ người lần đầu trong đời có đứa hầu nào ăn nói vậy với chủ không, chắc mình con Yến.

———————————————————————————

Hết rồi vote cho tui với, lần đầu viết truyện hơi dở gáng nuốt nghen .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro