10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miêu Tiểu Nhã cầm khăn lau một chút ở miệng, sau đó để xuống : “Hô ~~~ ăn ngon nha! Quá hưởng thụ, cuộc sống cứ như vậy nha, cuộc sống chính là ăn no bụng của mình, để cho người khác tính tiền, ha ha”.

Tô Nhiễm bất đắc dĩ cười một tiếng “Bây giờ liền cho cậu cơ hội “sinh hoạt”, tớ đi rửa tay một chút, ví tiền cho cậu, cậu tính tiền nha” Tô Nhiễm đứng dậy, đem túi tiền đưa cho Tiểu Nhã, thẳng đi tới phòng rửa tay.

“Đi đi đi” Tiểu Nhã khoát tay, nhìn chung quanh, kêu phục vụ tới đây.

“Phiền toái ngươi, tính tiền”.

“Tốt, quý khách chờ một chút”.

Một lát, phục vụ đem hóa đơn cầm tới, Tiểu Nhã trả tiền xong, ngồi chờ Tô Nhiễm, có điểm nhàm chán, lại mở ra ví tiền Tô Nhiễm thưởng thức một chút, tò mò lấy ra một thẻ màu vàng. Gì? Hội viên quầy rượu Elgant, lầu hai, Tiểu Nhiễm lúc nào lại lập thẻ hội viên đây, cái này giống như không phải người bình thường có thể lập được.

Tiểu Nhã cầm thẻ hội viên suy tư, Tô Nhiễm từ phòng rửa tay quay trở lại liền nhìn thấy Tiểu Nhã cầm thẻ hội viên của Lạc Ngôn xuất thần, tâm không khỏi thấp thỏm “Tiểu…. Nhã”.

Tiểu Nhã ngẩng đầu lên “Tiểu Nhiễm, cậu lấy thẻ hội viên này ở đâu nha, thẻ hội viên Elgant không phải người bình thường có thể có nha”.

Tô Nhiễm nhất thời có chút cà lăm, trong lòng bối rối, nhưng lại đè nén lại tâm tình bất an, để cho bản thân trấn định trở lại, hít một hơi nói “Này…. Cái này là một hành khách đưa… đưa cho tớ”.

“Đưa cho! Lại hành khách, tớ nói cậu lại có vận khí tốt như vậy, hắc hắc, nếu như vậy đừng lãng phí, chúng ta đi lên nhìn một chút, uống hai chén” Tiểu Nhã lôi kéo Tô Nhiễm, lấy túi đồ đem theo, hăng hái đi lên lầu.

“Tiểu Nhã, chậm…. chậm một chút” Tô Nhiễm trong tâm có chút mất thăng bằng, bị Tiểu Nhã lôi kéo đi.

“Người ta tò mò nha”.

Cứ như vậy, hai người xuất ra thẻ hội viên sau, lôi kéo đi lên trên lầu hai.

Lầu hai có chút tĩnh lặng, lúc này không có người, lại có một loại cảm giác ấm áp mà không ở quầy rượu nào có. Màu nâu đỏ cùng màu vàng hào nhoáng phong cách, khiêm tốn mà lại đường hoàng. Quầy bar tủ âm tường trên được sắp xếp “hình hình sắc sắc” (muôn hình muôn vẻ) là rượu, hiện ra phong cách quầy bar Châu âu. Người phục vụ biểu diễn một số động tác pha rượu, vui đùa cùng chai rượu, đi theo một cách có tiết tấu của khúc nhạc, tôn thêm sự hứng thú.

Trên quầy bar có một ly rượu còn lại trên mặt bốc lên một tầng hậu hậu (thật dày) màu trắng bọt, lần lượt chen chúc, tựa hồ không cam tâm ngẩn ngơ trong ly, ngọt lạnh ướt át. Trong tích tắc mùi rượu quý đã tràn đầy một phòng.

Cổ sắc cổ hương (cổ kính) đèn treo, màu hoàng sắc mờ ám chiếu sáng đồ dùng trong nhà, ô vuông hoa văn khăn trải bàn, ở ấm áp dưới ánh sáng màu vàng ánh đèn, tựa hồ hết thảy đều bị nhuộm một tầng dày. Nơi này tứ phía trên vách tường còn treo đầy tấm ảnh phong tình nước ngoài, đã lâu mà yên tĩnh chấm dứt. Đến gần vừa nhìn, mỗi tờ trưng bày trong ảnh chụp đều giảng thuật lại đoạn nhỏ nhặt mà trân quý trong lịch sử.

“Oa~~~” Tô Nhiễm cùng Tiểu Nhã không hẹn mà cùng than lên tiếng sợ hãi, vào quầy rượu như vậy thật đúng là hưởng thụ nha, không trách được người tới đây “Phi phú tức quý” (không giàu cũng sang), các quầy rượu khác căn bản không cách nào so sánh được !

“Giống như không có người” Tô Nhiễm nhìn chung quanh một cái.

“Lúc này không có người, buổi tối mới náo nhiệt đi” Tiểu Nhã lôi kéo tay Tô Nhiễm, đem túi đồ giao cho phục vụ, sau đó đi tới quầy bar.

“Hai vị mỹ nữ, muốn uống chút sao?” Người phục vụ nở nụ cười thân thiện, mang theo ngữ điệu có chút nghịch ngợm hỏi.

“A a, chúng ta lần đầu tới, ngươi cho chúng ta hai ly, cái gì uống sẽ không say” Tiểu Nhã cảm thấy có chút nhức đầu, có chút ngượng ngùng nói.

“Ha ha, được ! Vậy ta liền làm hai ly cho hai vị ‘không say’”, người phục vụ trêu ghẹo nói, sau đó bắt đầu cầm chai rượu, biểu diễn màn độc diễn cho hai vị tiểu mỹ nữ xem.

Lạc Ngôn ôm một nữ nhân phong tình vạn chủng xinh đẹp, từ thang máy lầu hai. Cửa thang máy mở, Lạc Ngôn dư quang khóe mắt nhìn thấy bóng lưng Tô Nhiễm, nửa híp mắt liếc nhìn, xác định là Tô Nhiễm. Khóe miệng hơi nhếch lên, chóp mũi run lên một cái, mị ý xinh đẹp tựa hồ tại đây câu người, mị hoặc chợt lóe lên sắc thái.

Nữ nhân bị ôm lấy nhìn Lạc Ngôn tự nhiên có loại cảm giác hoan hỉ, có chút ngốc lăng. Lạc Ngôn xoay người, từ cửa thang máy mới mở ra, đem nữ nhân kia đẩy vào trong thang máy, ánh mắt quyến rũ bắn cổ hàn ý lạnh cả người, “Lập tức biến mất trước mặt ta!”

Nữ nhân kia kinh ngạc nhìn Lạc Ngôn, mới vừa rồi cùng nàng không phải rất tốt sao, còn lời ngon tiếng ngọt, tình ý liên tục, nói như thế nào trở mặt liền trở, mình làm lỗi gì sao? Nữ nhân có chút ảo não, muốn bước ra thang máy. Kết quả Lạc Ngôn nhìn ánh mắt lạnh nhạt, nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh cả người, cứng rắn đem chân rút trở lại, ủy khuất đóng lại cửa thang máy, biến mất.

Lạc Ngôn vuốt một chút mái tóc của mình, tâm tình thật tốt, mang theo nụ cười quyến rũ, bước chân mang theo tầng suất như cũ đi tới nàng kia, « tháp tháp » (lộc cộc) đi về phía Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng giống như phản xạ có điều kiện, lỗ tai cùng thần kinh dùng hết tốc độ đem nhịp điệu trong nháy mắt nhắn nhủ đến buồng tim, “Đông” một tiếng, Tô Nhiễm quay đầu lại, thấy Lạc Ngôn gương mặt mang theo nụ cười, thần thái xinh đẹp, trong lòng giống như mở hết cánh buồm, phát động, cái gì cũng không có nói ra, nhưng trong mắt lại cười, khóe miệng uốn cong, gương mặt hồng đã muốn đem nội tâm nhảy lên đã rất rõ ràng.

Tiểu Nhã cùng quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Ngôn sau cũng cau mày, hôm nay ra cửa có phải không xem hoàng lịch, gặp phải yêu tinh!

Lạc Ngôn tự nhiên không bỏ qua vẻ mặt Tiểu Nhã, trợn mi một cái, đem nàng nhìn như không. Đi tới trước mặt Tô Nhiễm, thân mật thổi hơi một chút lên mũi xinh đẹp của Tô Nhiễm, “Thế nào tới lại không gọi điện thoại cho chị đây”.

“Em…. Em cùng bạn tốt Tiểu Nhã tới ăn cơm, thuận tiện lên đây nhìn” Tô Nhiễm có chút mất tự nhiên nói, dù sao Tiểu Nhã ngồi bên cạnh mình.

Lạc Ngôn cũng ngồi bên cạnh Tô Nhiễm, kêu một chén rượu, đến gần gương mặt ửng đỏ Tô Nhiễm, thanh âm ôn nhu mang theo hơi thở ướt át “Vậy lần sau tới phải nói cho chị biết, chị mời các em, nha?”

“Dạ” Tô Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Tiểu Nhã nhìn hai người hành động, nhìn chằm chằm ánh mắt, kia vẻ mặt như viết chữ « bất khả tư nghị » (không thể tưỏng tượng nổi) nhưng sau đó lại trầm mặt, biến mất tia kinh ngạc kia, trong lòng tự đánh giá: Tiểu Nhiễm nhất định có chuyện gạt mình, giữa các nàng có từ trường mập mờ, nàng cùng yêu tinh này có quan hệ như thế nào, phản ứng của nàng khi thấy yêu tinh lại quá không bình thường, quái dị, không ! là quỷ dị!

Lạc Ngôn tươi cười duy trì rất lâu, thỉnh thoảng nắm lấy tay Tô Nhiễm, nghịch ngợm xoa lấy da thịt non mịn của nàng, thỉnh thoảng cho nàng nước trái cây, hai người sử dụng chung một cái ống hút. « Mi phi sắc vũ » (mặt mày hớn hở), « ngậm tình mạch mạch » (ngầm đưa tình), thần thái tung bay, quấn lấy Tô Nhiễm để cho nàng không thể để ý Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã thấy thế “Thất khiếu sinh yên” (giận bốc khói), rồi lại bất lực, đây địa bàn của người ta, yêu tinh này “Minh mục trương đảm” (Trắng trợn) đi dụ Tiểu Nhiễm! Đến chết không biết xấu hổ yêu tinh này, ngô ~~ Tiểu Nhiễm quá mức đơn thuần nha! Tiểu Nhã nắm lấy tay, ở trong lòng thầm mắng Lạc Ngôn, cấp bách đến phát điên mà.

Lạc Ngôn cùng Tô Nhiễm mập mờ tự nhiên không có bỏ qua phản ứng Tiểu Nhã, một tiểu “hoàng mao nha đầu” ( nhóc con lông vàng ) có thể đấu với nàng sao. Nàng chính là cố ý để cho nàng nhìn, cũng như tuyên thệ quyền sở hữu với Tô Nhiễm, để cho ngươi trơ mắt nhìn bạn tốt bị ta ôm vào trong ngực, ha ha. Nàng Chu Lạc Ngôn đã coi trọng gì, người nào cũng đừng nghĩ cướp đi, ngay cả đụng tới cũng không có tư cách!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz