11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Nhã bây giờ không thể nhịn được nữa, rốt cục mở miệng, “Tiểu Nhiễm, chúng ta về thôi!”.

Tô Nhiễm lấy lại tinh thần, “Nga, cần phải trở về” ánh mắt xin lỗi nhìn Lạc Ngôn nói, cùng Tiểu Nhã song song đứng dậy.

Lạc Ngôn đi theo đứng lên, cười nói “Chị đưa em trở về” giọng nói chân thật đáng tin.

Phục vụ viên đem túi đồ đưa cho Tô Nhiễm cùng Tiểu Nhã. Lạc Ngôn nhận lấy túi đồ trong tay Tô Nhiễm, cúi đầu nói nhỏ nhẹ bên tai nàng, “Chị giúp em cầm, cái túi đồ này quá nặng, lỡ đỏ tay, chị sẽ đau lòng”.

Tô Nhiễm rụt lại cổ, hai má giống như uống rượu, lại giống như đóa hoa hải đường phóng túng.

Lạc Ngôn đắc ý dắt lấy tay Tô Nhiễm, xuống lầu. Tiểu Nhã theo ở phía sau giận đến dậm chân, yêu tinh, yêu tinh đáng chết này, ta tìm Thái thượng lão quân thu ngươi! Đem ngươi nhốt vào lò lửa, đốt chết ngươi!

Dọc theo đường đi, Lạc Ngôn lái xe, tâm tình sung sướng theo giọng hát miễn cưỡng trên xe. Ở băng ghế sau, một người thì mặt đỏ, một gương mặt xanh lè. Hai mặt đối lập quả thật rất quỷ dị.

Lạc Ngôn nhìn gương hỏi Tiểu Nhã, “Vị này tiểu Nhã muội muội, xin hỏi nhà em ở nơi nào, chị đưa em trở về”.

“Ta đi nhà tiểu Nhiễm” Tiểu Nhã buồn bực nói.

Lạc Ngôn sắc mặt tối lại một chút, dừng xe ở bên ven đường, xoay người nhìn Tiểu Nhã, ánh mắt mang theo tươi cười nhưng trong tươi cười lại cất giấu dao, khóe miệng gợi lên độ cung, ở giữa chân mày có vẻ giận, có một loại hương vị không giận tự uy, làm cho lòng người run rẩy, “Tiểu Nhã muội muội, em xác định muốn đi nhà Tiểu Nhiễm, lúc này, cũng nên về nhà ngủ một chút, không phải sao, di dạo cả ngày nên nghỉ ngơi” Lời nói nhàn nhạt, có loại uy hiếp nồng nặc.

Tiểu Nhã cả người run lên một cái, không tự chủ mà đổ mồ hôi, không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén Lạc Ngôn “Kia….. ở…… ở phía trước….. ở đầu đường dừng xe…..thì tốt rồi”.

Lạc Ngôn nghe xong, ý cười quyến rũ lần nữa trở lại, lái xe, tại đầu con đường dừng lại.

Tô Nhiễm cảm thấy vừa rồi không khí có chút quái dị, rồi lại nói không ra được nguyên do, nhìn hai người các nàng một chút, lựa chọn trầm mặc. Đưa Tiểu Nhã đi sau, Lạc Ngôn tăng nhanh tốc độ, đi tới nhà Tô Nhiễm.

Tiểu Nhã nhìn xe Ferrari đi mất, kìm nén oan khuất : Miêu Tiểu Nhã, ngươi sợ cái gì nha, ngươi làm gì sợ yêu tinh nha, không đúng! Là người đều sợ yêu tinh, ai nha~~ ngươi phong phạm Miêu gia đi đâu, để cho yêu tinh cùng Tiểu Nhiễm về nhà, vạn nhất yêu tinh sinh ý xấu, kia Tiểu Nhiễm không phải là…. Xương cũng không còn sao! A~~~ không được không được, ta phải đuổi theo, ta phải cứu Tiểu Nhiễm thoát ly “khổ hải”(bể khổ) (nàng này nói cứ như thầy chùa đắc đạo quá à).

Miêu Tiểu Nhã đứng ở đường lộ, nhìn chiếc xe lui tới, dừng sức ngoắc nhưng không có chiếc xe nào nguyện ý dừng lại, Tiểu Nhã gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, đứng ở đầu đường lầm bầm lầu bầu: đáng chết, đang thời điểm mấu chốt, tài xế đều đình công sao? Có tiền cũng không kiếm được, chẳng lẻ muốn ta đi ngang qua đường cái làm cái tử thi sao! Oa~~~ đáng thương cho ta không có tiền mua xe, nếu không cũng không bị yêu tinh đe dọa, yêu tinh chết tiệt, có Ferrari giỏi lắm a, ta mua một Rolls Royce! Oa ~~~ năm trăm vạn cũng không đủ mua một chiếc Rolls Royce nha, ta thật số khổ a!

Người đi ngang qua kinh ngạc nhìn Tiểu Nhã, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, thế nào suy nghĩ lại có vấn đề. Lắc đầu một cái nhẹ nhàng.

Lạc Ngôn dừng lại xe, cùng Tô Nhiễm đem hai túi lên lầu.

Tô Nhiễm mở cửa, Lạc Ngôn đem đồ để trên đất, khi Tô Nhiễm quay lưng khóa lại cửa, Lạc Ngôn cười thần bí đứng sau lưng Tô Nhiễm. Chìa khóa ở trên cửa “Kẹt” một tiếng, khóa cửa lại môt khắc, Lạc Ngôn từ sau lưng ôm lấy Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm trong lòng bỗng nhiên “Thình thịch thình thịch” vang lên, tần số đầu ngón tay Lạc Ngôn chạm vào eo nàng ma sát nhanh chóng tăng nhanh, hít thở không thông, không dám thở. Đột nhiên không gian yên tĩnh lại, mùi hương nhàn nhạt trên người Lạc Ngôn quanh quẩn Tô Nhiễm, xáo trộn mùi hương trên người Tô Nhiễm, dung hợp làm một, đem hai người ôm lấy nhau càng thêm mập mờ, mỗi một hơi thở như xâm nhập ngũ quan Tô Nhiễm, không tiếng động gõ vào giác quan nàng, càng không cách nào khống chế mình.

“Nhiễm nhi…” Lạc Ngôn đem đầu tựa vào gáy nàng, chóp mũi cọ vành tai nàng, ngữ khí mập mờ trêu chọc màng nhĩ nàng, hơi thở ôn nhu như hấp dẫn thần kinh.

Tô Nhiễm trong nháy mắt toàn như bị điện giựt, bên tai dần dần nóng lên, cánh hoa không thể không khẽ nhếch, hơi thở cấp bách thở ra. Lạc Ngôn giơ lên mi giác kiêu ngạo, cười Tô Nhiễm thẹn thùng tiếp theo hôn lên vành tai nàng, phát ra thanh âm nhỏ nhẹ “chụt”. Sau đó tay dùng sức đem Tô Nhiễm quay người lại, nhìn nàng.

Lúc này, Tô Nhiễm vẻ mặt ửng đỏ, sinh ra vầng sáng thản nhiên. Nàng đột nhiên thay đổi thành ngọc trong sáng. Ánh mắt trong suốt, tựa như ánh trăng có tầng hơi nước, đôi mắt rủ xuống, thẹn thùng, mềm mại không nói thành lời.

Lạc Ngôn nhìn Tô Nhiễm như vậy thẹn thùng nói không nên lời, nuốt nước miếng, hơi thở cũng tăng nhanh, này Tiểu Miên Dương thật có thể làm cho mình sinh ra dục vọng.

Lạc Ngôn đưa ngón trỏ thon dài, nâng lên cằm Tô Nhiễm, từ từ đến gần môi mềm mại. Tô Nhiễm thấy Lạc Ngôn càng gần gương mặt nàng, trong lòng càng thêm giống như tiểu hài tử đứng ở ngã tư đường, hai bên nhìn quanh, thấp thỏm bất an, không biết làm sao, hai gò má hồng hào ướt át, mở to hai mắt, ngập nước nhìn Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn khóe miệng bày ra nét xinh đẹp không để ai có thể dời đi ánh mắt, hôn lên khóe miệng Tô Nhiễm, giọng nói êm ái, “Nhiễm nhi ngoan, nhắm mắt lại”.

Tô Nhiễm giống như tượng gỗ, tựa hồ lời nói Lạc Ngôn là hồn phách của nàng, nghe lời nhắm mắt lại, chẳng qua nội tâm của nàng không ngừng kích động, nàng khẩn trương khó mà kìm chế tâm tình.

Lạc Ngôn hai tay vuốt eo thon Tô Nhiễm, di chuyển mình một chút, cúi xuống, hôn lên môi run rẩy kia. Lạc Ngôn trong lòng thoải mái thở một hơi, kia đồng dạng hai mắt nhắm lại, khóe mắt lại hơi nhếch lên, môi Tiểu Miên Dương…. Hô…. Thật làm cho người ta thoải mái nha, thật là hôn mãi không chán.

Lạc Ngôn ngậm lấy môi anh đào nhỏ nhắn Tô Nhiễm, chậm rãi phác họa, hàm răng khẽ cắn non mềm, mút cánh hoa ướt át, đầu lưỡi thơm tho như thể bất mãn chỉ ở bên ngoài cánh hoa, thoáng vẽ hàm răng Tô Nhiễm. Có kinh nghiệm lần trước, Tô Nhiễm theo bản năng hé mở ra hàm răng, để cho đầu lưỡi Lạc Ngôn có thể tự do.

Lạc Ngôn trong lòng cười càng thêm hơn, lôi kéo tay Tô Nhiễm để lên cần cổ, tay kia đi xuống nữa, ma sát thắt lưng Tô Nhiễm, sau đó hơi dùng lực một chút, đem Tô Nhiễm ôm vào trong ngực. Môi dán chặt, lưỡi dây dưa, có chút lại bá đạo cuốn lấy đầu lưỡi Tô Nhiễm hung hăng giày xéo, mút vào, không để cho nàng có một khẽ hở.

Tô Nhiễm cảm giác toàn thân như nhũn ra, hai chân vô lực, chỉ có thể để hai tay ôm lấy cần cổ Lạc Ngôn. Nàng hôn mãi làm mình thay đổi giống như bọt biển trong biển, muốn chìm lại dừng, muốn di động lại không dậy nổi, mất đi trọng tâm rồi lại có lực hấp dẫn nắm lấy, cảm giác nói không ra lời, để cho mình toàn tâm rơi vào vòng vây Lạc Ngôn.

Tô Nhiễm nước bọt có mang theo mùi ngọt, cuồn cuộn không ngừng bị Lạc Ngôn cướp đoạt, Lạc Ngôn trằn trọc mút vào, chỉ cảm thấy không đủ, miệng Tiểu Miên Dương thật có lực hấp dẫn mười phần, để cho nàng có chút muốn ngừng mà không được.

“Ân…..” Tô Nhiễm khó có thể hô hấp, từ trong mũi phát ra thanh âm nhỏ nhẹ.

Lạc Ngôn từ từ dừng lại thế công của mình, nhưng vẫn như thế ma xát cánh hoa bị mình hôn đến sưng, càng xem càng vui mừng, càng xem càng hài lòng. Đưa tay tinh tế vuốt ve gương mặt nóng lên của Tô Nhiễm, khóe mắt tràn đầy vui vẻ, thanh âm hấp dẫn từ trong miệng tràn ra, “Bảo bối…..”

“Dạ….” Tô Nhiễm theo bản năng đáp lại một tiếng, nàng gọi mình là bảo bối, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, đỏ mặt vùi đầu vào trong ngực Lạc Ngôn, thẹn thùng đến không chịu nổi.

Lạc Ngôn cười đến gần lỗ tai xinh xắn Tô Nhiễm, “Bảo bối, thích chị hôn sao?”

Tô Nhiễm bị Lạc Ngôn hỏi, càng thêm khó có thể ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói một câu, “Thích…. Rất thích”, thanh âm nhỏ như muỗi kêu biến mất nhanh chóng trong ngực Lạc Ngôn, lại có luồng dư âm đi vào trong lỗ tai Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn nửa híp mắt, mắt khẽ uốn cong, chứng tỏ Chu Yêu Tinh đang đắc ý.

“Kia, lần sau đi dạo phố phải gọi điện thoại cho chị, để chúng ta cùng nhau, biết không?”

“Biết….. Ngôn”.

Lạc Ngôn hung hắng hít vào một hơi mùi sữa thơm trên người Tô Nhiễm, nhẹ giọng nói, “Công ty chị có chuyện, phải trở về, em ở nhà ngoan ngoãn?”

“Dạ….” Tô Nhiễm có chút không muốn rời đi trong ngực Lạc Ngôn, đi mở cửa.

Lạc Ngôn xoay người hôn lên chóp mũi Tô Nhiễm, sau đó tiêu sái đi xuống lầu, sau lưng lưu lại ánh mắt thầm kín hàm chứa tình yêu, cùng với nhịp tim đập khó khăn…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz