14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào ánh sáng ấm áp, xuyên vào một tia sáng, hai người trên giường đã trằn trọc suốt một đêm có chút sức lực nhưng khó mà có thể an tâm được.

Tô Nhiễm cản ánh mặt trời, thở dài một hơi, đứng dậy. Tiểu Nhã cũng dần dần tỉnh, đứng dậy nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của Tô Nhiễm lo lắng nói: "Tiểu Nhiễm, hay cậu hôm nay xin nghỉ đi, đừng đi làm!"

Tô Nhiễm lắc đầu, cười miễn cưỡng : "Không có chuyện gì, tớ đi được, đừng lo lắng, cậu thay quần áo trước đi" , tiếp theo đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Tiểu Nhã nhìn cửa phòng tắm đã đóng, thở dài "Ôi" một tiếng. Thay một bộ đồng phục khác của Tô Nhiễm, cũng may hai người vóc người gần như nhau.

Tô Nhiễm cầm bàn chải đánh răng, nặn kem đánh răng, chốc chốc đánh răng, mỗi lần chải như cọ rửa trái tim của chính mình, mang máu chảy này tẩy thành trắng xóa, bọt màu trắng thành bụi trần buồn đau, lắng đọng ở đáy dạ dày, nôn không ra lại vừa trút không ra , trở thành một dạng đau lòng đến khó khăn.

Nước mắt lại không báo trước, không khống chế được "Tí tách" rơi trên chậu rửa mặt, ở nơi chất lỏng màu trắng hiện ra hình ảnh Tô Nhiễm, tại chậu rửa mặt vẽ ra một đường vòng cung đau đớn, chậm rãi biến mất không còn tăm hơi.

Tô Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, gương mặt tái nhợt cùng hàng hàng nước mắt, khóe miệng còn bọt kem, giống như cái gì? Như Tô Nhiễm ngây thơ hoạt bát trước kia sao? Đây là Thiện Nữ U Hồn hay là Đại Ngọc khóc mộ?"Ha ha" Tô Nhiễm khóe miệng buông tiếng cười.

Nàng rơi lệ là vì ai? Vì nữ nhân hằng đêm sênh ca, thay đổi thất thường, vì yêu tinh vô tình đùa cợt nữ nhân kia sao, ha ha, kết cục của chính mình hôm nay đều là bởi vì trong nháy mắt động tâm, tự mình làm bậy thì không thể sống được a!

Tô Nhiễm lấy khăn, rửa mặt, không nói gì, nhưng không lau rửa được đau xót, như đã khắc lên rồi." Chu Lạc Ngôn" ba chữ sắt nung lớn, cực nóng, dán lên da thịt trắng nõn, một mảnh đỏ thẫm, rửa không sạch dấu vết, xé một cái liền rơi thịt thấy xương, tàn tạ vết thương.

Tô Nhiễm dùng tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt, thay đồng phục của mình. Hai người sau khi thay đồ xong, xuống lầu ăn điểm tâm, sau đó đi về phía sân bay ,mang tâm tình phiền muộn đi làm.

"Xin mời lên chuyến bay xx" Tô Nhiễm vẫn mang nụ cười thân thiết, nhưng bao bọc một tia cứng đờ, tiếng nói vui tươi , nhưng mang theo một chút giọng mũi.

Tô Nhiễm mỗi lần nhìn một người hành khách, đều nhìn hết thảy khuôn mặt, xem người kế tiếp có phải Chu Lạc Ngôn? Chính mình còn nghĩ đến cô ta làm cái gì? Tô Nhiễm , đừng lại dối gạt mình nữa, cô ấy là không thật lòng.

Tô Nhiễm nhất thời rũ mắt xuống, ngay lúc này, tiếng bước chân quen thuộc dần đến gần truyền vào tai, Tô Nhiễm cảm thấy tai như ù đi, bản thân như trúng tà, không quên được, một chút một chút cũng trốn không thoát nữ nhân kia. Đầu óc hoảng loạn một hồi, nâng mắt lên. . . . . . Cô ta! Cô ta? Cô ta tại sao lại đến rồi, chẳng lẽ mình thật sự chạy không được sao? Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn đã đi tới cửa cabin, tâm tình khó có thể dùng lời để diễn tả được, như bồng bềnh ở biển rộng sóng lớn, không có phương hướng , tay hơi nắm chặt, muốn khống chế lại giọt nước nơi khóe mắt.

Lạc Ngôn vẫn bước giày cao gót tao nhã, đưa ánh mắt ám muội , nhìn khuôn mặt tái nhợt sa sút của Tô Nhiễm, ánh mắt dừng lại một chút, tiện đà lại hướng nàng nở nụ cười yêu diễm.

Tô Nhiễm trong lòng bế tắc , mầm móng đã chôn sâu bị Lạc Ngôn cười nhổ tận gốc, nụ cười quyến rũ như vậy nhưng thật ra không phải đối với một mình nàg, mà chính mình lại đem nó coi như là duy nhất. Tô Nhiễm môi khẽ run, hàm răng cũng đang run rẩy, khắc chế bản thân khóc nức nở, bình thản nói: "Xin mời lên chuyên bay XX"

Một chút thay đổi nhỏ cũng không thể tránh được ánh mắt của Lạc Ngôn, Lạc Ngôn rõ ràng cảm giác được Tô Nhiễm không giống chiều hôm qua, nhưng cũng không có hành động gì, chỉ là nhìn vẻ mặt Tô Nhiễm lâu một chút liền đi tới chỗ ngồi của mình.

Hôm nay máy bay tựa hồ cũng bị lây nhiễm cảm xúc đau thương, một đường trầm mặc, ngoài cửa sổ một mảnh mây xanh thẳm, chớp mắt đã phai màu.

Giờ nghỉ trưa

Lạc Ngôn ngay khi tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, bấm đèn yêu cầu.

Tô Nhiễm và Tiểu Nhã đồng thời nhìn thấy đèn, Tô Nhiễm cắn môi dưới, kéo góc áo, khẽ run , viền mắt dần đỏ lên khiến người khác thương xót. Tiểu Nhã tiến lên, oai phong lẫm liệt nói: "Cậu đừng đi, tớ đi! Tớ đi trừ yêu! Nữ nhân đáng chết trên máy bay này, tớ Miêu đại tiên phải mang vứt đi!" Nói xong, vội vã đi tới chỗ Lạc Ngôn ngồi.

Tiểu Nhã cau mày, nhe răng trợn mắt , hận không thể ăn tươi nuốt sống Lạc Ngôn: "Xin hỏi! Vị khách này! Ngài cần giúp đỡ gì sao ?"

"Có! Đương nhiên là có! Nhờ cô gọi Tô Nhiễm tới đây một chút, có thể không?" Lạc Ngôn nhướng mày, cùng Tiểu Nhã này mặt đối mặt, trong nháy mắt tia lửa tung toé, khói thuốc súng lượn lờ.

Tiểu Nhã cố nén nội tâm sợ hãi muốn lùi bước, mở to mắt, nhìn thẳng Lạc Ngôn: "Cậu ấy rất bận, không rảnh! Có chuyện gì gọi tôi là được rồi, tôi phục vụ thái độ cũng là -- rất -- tốt -- !"

Lạc Ngôn cười nhẹ, bật người dậy, híp mắt lại, tràn ngập mùi khiêu khích : "Nếu nàng không rảnh lại đây, tôi liền đi qua nàng , cô muốn tôi đi ? Hay là để nàng lại đây?" Mắt Lạc Ngôn như dao nhọn găm vào người Tiểu Nhã , giết chết những phần dũng cảm còn đang cứng rắn chống đỡ kia.

"Cô! Cô!" Tiểu Nhã tức giận lỗ mũi muốn bốc khói, lại không dám tức giận, sợ ảnh hưởng giờ giải lao của khách trên máy bay, chỉ có thể hung hãn mà trừng mắt nhìn Lạc Ngôn, phiền muộn "Hừ" một tiếng không cam lòng, quay lại.

Tiểu Nhã đến cạnh Tô Nhiễm : "Tiểu Nhiễm, cô ấy gọi cậu qua, a. . . . . . Thật là yêu tinh chết tiệt dĩ nhiên là dọa tớ, tiểu Nhiễm, cậu đừng sợ, nếu như không muốn đi, thì kiên quyết không đi, xem cô ấy dám thế nào!"

Tô Nhiễm lắc đầu: "Không có chuyện gì, tớ đi" thở dài một hơi, dùng nội tâm cố gắng tiến thân mình đi lên, hướng Lạc Ngôn đi đến.

Mỗi khi tới gần một bước, khuôn mặt Lạc Ngôn càng rõ ràng, cảm giác đau đớn trong lòng càng lớn lên, kéo giãn thần kinh của Tô Nhiễm. Tô Nhiễm dừng bước, mím môi, nói: "Xin hỏi, cần gì. . . . . ." , Tô Nhiễm vẫn chưa nói hết, cánh tay Lạc Ngôn kéo một cái, lập tức cả người Tô Nhiễm kề sát người Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn chóp mũi chạm chiếc mũi xinh đẹp của Tô Nhiễm, như muốn làm mấy chuyện xấu, khóe miệng mỉm cười ám muội nói : "Bảo bối, sao vậy, ngày hôm nay tâm tình không tốt?"

Tô Nhiễm kềm chế tâm tình đã muốn dâng trào, hai tay chống đỡ vai Lạc Ngôn, cúi đầu không dám nhìn tới cặp mắt làm cho mình mất hồn, quanh co nói: "Không. . . . . . Có"

"Không có sao? Bảo bối không ngoan nha, không nói thật, tôi sẽ hảo hảo trừng phạt em" , Lạc Ngôn nâng lông mày, hướng bốn phía liếc nhìn một chút, xác định không ai nhìn, hôn lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tô Nhiễm , nhẹ nhàng gặm cắn, cố ý ngậm lại bờ mội mềm mại này không buông, ngậm trong miệng mút vào, miệng như đang mút núm vú cao su.

Thân thể Tô Nhiễm như chấp nhận, ý chí cũng đang chống cự, nhiệt độ quen thuộc như vậy đã cho bao nhiêu cô gái, sủng nịch ôm ấp như vậy đã qua bao nhiêu cô gái, hôn môi ngọt ngào như vậy đã hôn qua bao nhiêu cô gái? Nàng xếp tới thứ mấy? Không thể đếm hết được. Tô Nhiễm tay chân như nhũn ra, nhưng là trong lòng rơi lệ. Nàng khổ sở, khổ sở để Chu Lạc Ngôn đùa giỡn, khổ sở chính mình mềm yếu không năng lực, mặc dù biết rõ chân tướng sự việc, nhưng chính mình vẫn không bỏ xuống được, vẫn không chống lại mị lực của cô ta, thậm chí có chút nhớ nhung và khát vọng, chính mình mắc bẫy , không thoát được. . . . . .

Hồi lâu, mãi đến tận khi sắc mặt Tô Nhiễm ngộp đến đỏ bừng, đè lại hai tay Lạc Ngôn giữ chặt vai của nàng, Lạc Ngôn mới từ từ buông môi nàng ra, để cừu nhỏ đáng thương thở một chút.

Lạc Ngôn trên mặt mỉm cười , nhưng trong lòng lại lạnh lùng , vừa nãy hôn môi, cừu nhỏ rõ ràng mất tập trung, Hừ! Cô đã muốn nữ nhân thì nhất định trốn không thoát!"Bảo bối, tôi rất nhớ em, sau khi xuống máy bay tôi chờ em" , nhìn mắt Tô Nhiễm có chút mờ mịt , Lạc Ngôn cho dù có chút bất mãn, nhưng vẫn mười phần kéo Tô Nhiễm xuống hôn. Trong lòng âm thầm nghĩ, làm cách nào cừu nhỏ đang có chút chống cự lại trở về trong tầm kiểm soát của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz